Trước đây, Khương Thời Niệm chỉ từng thấy những đứa trẻ được cưng chiều dung túng mới được ôm như vậy, được bế lên giữa biển người để nhìn xa hơn, thông thường còn sẽ cầm một cây hồ lô ngào đường hoặc là kẹo bông gòn trên tay, huơ huơ khoe khoang với người khác một cách ngây thơ.

Cô chưa từng có một tuổi thơ đúng nghĩa, trước khi kết hôn cũng không được yêu thương, lần đầu tiên trong đời được nâng lên tới giữa không trung, là ngồi trên cánh tay Thẩm Diên Phi.

Khi nụ hôn kết thúc, khi anh nói cô lúc này là đẹp nhất, cô rõ ràng nên cảm thấy ngọt ngào, nhưng Khương Thời Niệm luôn vô cớ cảm thấy chua xót, ôm anh thật chặt để che đậy điều này, cố gắng nhìn xung quanh, nhìn những chiếc đèn lồng đang lơ lửng trên bầu trời, muốn kéo dài khoảnh khắc hết mức có thể.

Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại, sợ đụng chạm vào vết thương chưa khỏi hẳn trên lưng của Thẩm Diên Phi, có lẽ anh sẽ không chịu nổi khi dùng một cánh tay ôm một người trưởng thành trong khoảng thời gian quá dài, cô cúi đầu, khi chuẩn bị nói anh buông tay thì đột nhiên có thứ gì đó bị nhét vào trong tay cô.

Khương Thời Niệm ngơ ngác, một tay thiếu chút nữa đã không cầm được, cô nhìn thứ này một cách kinh ngạc.

Chợ đèn hoa náo nhiệt, hồ lô ngào đường bảy màu, đồ chơi làm bằng đường, kẹo bông gòn có hình quả đào, trứng cá hấp và…… những chiếc chong chóng nhỏ nhấp nháy ánh đèn quay tròn trong gió đêm được bán cho mấy đứa trẻ dọc khắp con phố?! Còn vừa quay vừa phát ra tiếng hát?!

Khương Thời Niệm kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ cao dưới một mét đều có chúng trong tay, nhưng không đứa trẻ nào có đủ hết những thứ này, vì vậy, rất nhiều đôi mắt trong veo đều đang hâm mộ mà nhìn cô?!

Cô quả thật có chút bối rối, trịnh trọng giơ lên một đống đồ không mấy quen thuộc với mình, ngón tay giữ bả vai của Thẩm Diên Phi càng ngày càng chặt: “…… Làm gì vậy? Em mới ngẩng đầu nhìn một lát thôi mà, anh mua mấy thứ này khi nào vậy? Hơn nữa, chúng ta sắp phải trở về để tiếp tục ghi hình cho chương trình, không có cách nào để ăn mấy thứ này ——”

Không có cách nào để ăn hết được.

Cô còn không dám ăn đồ có đường nhiều, nếu tăng cân thì sẽ ảnh hưởng hình ảnh trước ống kính.

Cô cũng không biết nên để chong chóng ở đâu, nếu nó bị nghiền nát trong va li đồ thì cô cũng sẽ rất đau lòng.

Thẩm Diên Phi cười nhìn cô, đường viền ở đuôi mắt sắc nét hơi cong lên nhưng lại không mất đi vẻ dịu dàng: “Không cần ăn hết, cũng không dùng để làm gì cả, em nhìn cho vui là được.”

Ánh sáng trong mắt Khương Thời Niệm rung động, ngắm nhìn mấy thứ đồ để dỗ trẻ con trong tay mình, lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt ưu việt của anh dưới ánh đèn trời, ngang ngạnh nói: “Đây đều là mấy thứ dành cho mấy anh bạn nhỏ.”

“Ừ,” Giọng mũi của anh hơi trầm, anh cũng không phủ nhận, trái lại hỏi với vẻ đương nhiên: “Mấy bạn nhỏ ở đây ai cũng có, bạn nhỏ nhà ta xinh đẹp như vậy, sao trong tay có thể không có mấy thứ này được.”

Khương Thời Niệm rũ mi, muốn được đối xử như người trưởng thành, nhưng đối với chuyện nhỏ giữa vợ chồng, một câu âu yếm của anh, lại không chịu được tới vài giây, cô vẫn không kìm được khom lưng, ôm lấy cổ anh, muốn hôn anh.

Môi còn chưa tới gần, cô lại nhớ tới vết thương của anh, cô lay anh nói: “Anh thả em xuống trước.”

“Không được,” Lúc này, Thẩm Diên Phi lại cố tình chuyên quyền độc đoán: “Còn chưa tới lúc em phải trở về đoàn, xem thêm một lát nữa đi, anh nâng được em mà.”

“Em sợ anh đau.”

“Tuệ Tuệ,” Đèn trời phản chiếu ánh sáng vào con ngươi đen nhánh của anh, thật dễ khiến người khác đắm chìm: “Anh thích em ngồi trên cánh tay anh, vươn cao ra khỏi đám đông này để nhìn xa hơn, em chỉ cần tận hưởng cảnh đẹp là được, không cần nghĩ gì cả.”

Anh khẽ nhếch môi, ngữ khí nửa cười nửa trêu chọc, chuẩn xác chạm vào trái tim đang run rẩy của cô: “Em luôn coi anh là đỉnh núi, vậy em chỉ có thể đứng cao hơn, em coi anh là rồng có thể biến mây thành mưa, vậy em chắc chắn phải ngồi trên sừng rồng.”

Khương Thời Niệm nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn gì?”

Ánh mắt Thẩm Diên Phi bao phủ đôi mắt cô, anh lại nâng cánh tay lên, tay kia thì cuồng vọng ôm lấy eo cô, thể hiện dục vọng chiếm hữu của anh: “Anh chỉ cần em giống như vừa rồi, thỉnh thoảng nhớ cúi đầu hôn anh một cái.”

Khương Thời Niệm cảm thấy người này thật quá đáng.

Anh tự tay nâng cô lên, nhưng nụ hôn nào cũng yêu cầu anh phải ngước lên. 

Người quay phim gần như đã quay xong toàn cảnh thả đèn trời, đạo diễn đã hét to lên để mọi người tập trung tập hợp ở phía trước cách đó không xa để tiếp tục ghi hình phần tiếp theo. 

Khương Thời Niệm chịu đựng cảm xúc đang tuôn trào, thoát khỏi cánh tay của Thẩm Diên Phi, lưu luyến giao lại cho anh một đống đồ ăn vặt mà mình chỉ kịp ăn hai miếng.

Trước khi đi, cô kiễng chân ôm lấy mặt anh, không quan tâm bao nhiêu người đang đứng nhìn xung quanh, cô dùng hết sức hôn anh thật mạnh, sau đó lau mạnh khóe miệng, ghé sát vào tai anh một cách ranh mãnh, cố ý hiểu lầm những gì anh nói theo hướng mập mờ: “Sếp Thẩm à, anh có chắc là chỉ muốn em hôn anh vài cái không? Đủ rồi sao? Vậy anh cũng không được đổi ý đó——”

Cô nói mấy lời khiêu khích xong thì xoay người chạy đi ngay lập tức, nhưng bị người phía sau nắm cổ áo sau túm trở lại, Thẩm Diên Phi đứng ở phía sau cô, vô cùng hứng thú hỏi: “Khương Tuệ Tuệ, em học theo mấy thói hư hỏng rồi phải không.”

“Còn không phải sao,” Khương Tuệ Tuệ ỷ vào việc có đoàn quay phim yểm hộ nên cực kì cứng đầu, quay đầu, cong mi cười ngọt ngào nhìn anh: “Anh cũng không nhìn xem, trong khoảng thời gian này em học với ai.”

Khương Thời Niệm tránh khỏi sự vây công của sếp Thẩm, nhanh chóng trở lại chỗ tụ tập với mọi người trong đoàn quay phim, nghĩ rằng còn phải quay thêm mấy giờ nữa, hẳn là mình sẽ an toàn, có lẽ sếp Thẩm còn có chuyện phải làm, anh không thể lập tức tìm cô đòi nợ ngay được.

Phần thả đèn trời đã hoàn thành xuất sắc, nhiệm vụ chính còn lại của đêm nay là quay cảnh ở trường đua ngựa Sa Điền.

Thời điểm xuất phát, Khương Thời Niệm và đoàn quay phim cùng đi với nhau, cô không tiện gây chuyện chú ý trong các hành động tập thể, cô nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe, cô không chắc Thẩm Diên Phi có thể đi theo hay không.

Đồng Lam ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu che miệng, nhỏ giọng nói: “Chị Niệm Niệm, thời gian thật gấp quá, em chỉ mới vừa điều tra mấy điểm quan trọng, quan trọng là vì chị không biết tên người kia nên không chắc chắn hướng điều tra được, phòng tập đấu kiếm đó, vẻ ngoài thì chủ sở hữu và pháp nhân đều không phải họ Trần, bây giờ nhà họ Tưởng dường như cũng không có con cháu họ Trần, nhưng thế hệ bậc cha chú thì có một bà lão họ Trần.”

“Nhưng mà ——” cô ấy lắc đầu: “Bà lão họ Trần kia, bọn nhỏ nhà mẹ đẻ đều không sống ở Hồng Kông, chắc là không phải.”

Khương Thời Niệm cau mày, đan tay vào nhau, nhất thời không nói gì.

Đồng Lam ngẫm nghĩ, dường như lại tự mình lầm bầm thêm hai câu: “Hơn nữa em cứ cảm thấy, có người đang xen vào chuyện này, tốc độ còn rất nhanh, điều tra sớm hơn em hai bước, em tra được đến đâu thì mấy dấu vết liên quan sẽ được dọn dẹp đến đó, cuối cùng không còn lại gì cả……”

Cô ấy còn chưa dứt lời, chiếc xe buýt nhỏ của đoàn quay phim đột nhiên gặp đèn đỏ, phanh gấp một cái, điện thoại di động của hàng khách mời nữ ngồi ở hàng ghế phía sau rơi xuống đất, trượt ra xa dọc theo lối đi ở giữa, dừng lại dưới chân Khương Thời Niệm, cô cúi đầu nhìn thì trên màn hình vừa lúc hiển thị tin tức bát quái về việc ly hôn của Lê Nhược Thanh.

Nữ khách mời vội vàng lại đây, xấu hổ nhặt lên, thấy Khương Thời Niệm chú ý tin này thì lập tức dứt khoát ngồi vào chỗ lối đi bên cạnh cô, không kim được vui vẻ nói: “Cô Khương, cô xem thời gian kết hôn cũng không kém nhau là bao, cô và Thẩm tổng hạnh phúc biết bao nhiêu, vừa rồi ở chỗ thả đèn trời, chúng ta ai cũng thấy, cô ngồi trên cánh tay cầm đồ ăn vặt, hình ảnh đó mẹ nó quả thực là ——”

Vành tai Khương Thời Niệm đỏ ửng, cô kéo tóc che lại, không biết trả lời lại như thế nào cho thích hợp với cái chủ đề này, may thay nữ khách mời nói rất nhiều nên không khiến cho bầu không khí buồn tẻ: “Cô nhìn Lê Nhược Thanh xem, đoạt được nhiều giải thưởng như vậy, sự nghiệp đi đến đỉnh cao, kết quả về mặt tình cảm lại gặp trắc trở, chọn tới chọn lui lại gả cho tên họ Tưởng kia, hiện tại khi đã biết chút nội tình thì có ai mà không biết nhà họ Tưởng đã xảy ra chuyện lớn.”

Khương Thời Niệm bất ngờ xác nhận lại lần nữa: “Chồng của chị ấy họ Tưởng sao?”

Nữ khách mời gật đầu, cùng người hiểu chuyện nói chuyện phiếm nên cũng không giấu diếm quá nhiều, giọng điệu trầm xuống: “Dòng này của nhà họ Tưởng ở Hồng Kông cũng coi như là có tiền có thế, so với ai cũng không phải quá kém, con nhà khá giả bình thường cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu như so sánh với nhà họ Thẩm, vậy thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp, xem ra Lê Nhược Thanh cũng rất tỉnh táo, nhà họ Tưởng sắp sụp đổ, cô ta lập tức lựa chọn ly hôn, a, đúng rồi ——”

Cô ấy nhớ tới chuyện gì đó, nhìn Khương Thời Niệm hỏi: “Cô Khương, tôi đã từng xem chương trình của cô, tôi nhớ là cô đã nói cô đã tốt nghiệp trường trung học số một Bắc Thành, vậy có lẽ Lê Nhược Thanh là cùng bạn cùng trường với cô, cô không quen sao?”

“Chị ấy là học viên ở trường trung học số một Bắc Thành sao?” Khương Thời Niệm xác thật không biết, cũng không có ấn tượng gì, hỏi nhiều thêm một câu: “Khóa nào?”

Nữ khách mời tính toán: “Khóa một một, nhưng không quen cũng bình thường, lúc trước còn đi học, cô ta vẫn luôn huấn luyện thi mỹ thuật ở bên ngoài, thường xuyên không quay về trường học.”

Khương Thời Niệm hoảng hốt.

Cô là khóa một hai.

Vậy Lê Nhược Thanh học cùng khóa với Thẩm Diên Phi.

Nữ khách mời tám chưa đã thèm, còn muốn tám tiếp, phía trước đã sắp đến trường đua ngựa, đạo diễn đứng dậy kêu mọi người chấn chỉnh tinh thần, tiến vào trạng thái, phải quay một cảnh tương tác trong xe nên cuộc trò chuyện đã bị gián đoạn giữa chừng.

Trường đua ngựa Sa Điền là trường đua ngựa sang trọng và được trang bị tốt nhất ở Hồng Kông, nơi đây tổ chức nhiều cuộc đua cấp cao khác nhau, cũng là nơi giới thượng lưu nhà giàu ở Hồng Kông nhất định phải đến để cá cược đua ngựa, nơi này có uy tín cao trên toàn thế giới, là một trong những điểm đến quan trọng cho lần ghi hình này. 

Gần đây không có cuộc đua nào, hơn nữa, nơi này không đón khách du lịch vào ban đêm nên trường đua ngựa được bỏ trống để đoàn quay phim ghi hình, nhưng trước khi chính thức khởi động máy, phân đoạn này yêu cầu khách mời lên ngựa để tham gia một trò chơi đối kháng nhỏ, vì vậy đạo diễn cho mọi người nửa tiếng để thích ứng và học tập nghiên cứu, dù sao khách mời nhiều nhưng không phải ai cũng biết cưỡi ngựa.

Trước đây, Khương Thời Niệm chỉ đến trường đua ngựa ở Bắc Thành với Khương Cửu Sơn một lần, bởi vì ban đầu không thuần thục lắm nên cô đã bị người khác coi thường, khi đó tuổi còn nhỏ, lại còn căng thẳng nên từng ngã bị thương nên cô vẫn luôn có bóng ma với ngựa, lần này cần chính thức cưỡi ngựa, cô không biết phải làm gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Vì an toàn, đoàn quay phim không hề tiết kiệm tiền ở phương diện này, họ mời huấn luyện viên cưỡi ngựa riêng cho từng khách mời bao gồm cả cô, tất cả ngựa được chọn đều có tính cách ngoan ngoãn, mọi người giải tán khắp nơi trong trường đua, lựa chọn chỗ nào đó, không ảnh hưởng lẫn nhau.

Khương Thời Niệm đứng ở góc đông bắc của trường đua ngựa, thay quần áo cưỡi ngựa, cô vừa định chạm vào con ngựa màu mận chín trước mặt thì nó đã khịt mũi giậm chân một cái, khiến cô giật mình. 

Cô hít thở sâu để bình tĩnh lại, cô đang muốn thử lại lần nữa thì con ngựa vốn kiêu căng ngạo mạn không chịu hợp tác đột nhiên liên tiếp lùi lại mấy bước, đầu gục xuống, huấn luyện viên có làm gì đi nữa cũng không chịu di chuyển, như thể bị thứ gì đó đàn áp trong vô hình. 

Khương Thời Niệm bỗng nhiên nghe được có tiếng vó ngựa đang lại gần, hơi thở của cô dồn dập, cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện nhưng bởi vì ánh đèn rực rỡ của trường đua ngựa vào ban đêm mà cô phải nheo mắt lại, đôi mắt đang tán loạn của cô từ từ hội tụ về phía chính giữa, trái tim đột nhiên đập mạnh không ngừng.

Con ngựa cao lớn, trắng như tuyết được bao phủ bởi những tia sáng, ngừng lại cách cô mấy mét.

Mà người cưỡi trên lưng nó đã cởi bỏ bộ quần áo thể hiện hình tượng nghiêm cẩn đoan chính, chiếc áo sơ mi trắng có hai cổ tay bằng da màu đen tuyền, ấn xuống lớp vải, hơi ép chặt vào cánh tay căng phồng của người đàn ông, dây đeo cùng màu buộc vào vai, ngực và bụng, đồng thời trượt xuống thắt lưng để hòa hợp với nhau.

Đôi chân thon dài tách ra, đầu gối gập vào góc với chiếc quần dài và đôi ủng cưỡi ngựa, đôi tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông cầm lấy dây cương, tất cả mọi thứ tạo nên một vẻ lạnh lùng và uy nghiêm cho anh.

Anh ngước mắt nhìn sang, cưỡi ngựa đến gần, hơi nghiêng người, cầm lấy chiếc mũ cưỡi ngựa cô chưa kịp đội trong tay, đưa cho huấn luyện viên bên cạnh, rũ mắt thấp giọng nói: “Chờ tới lúc quay thì đội mũ vào, bây giờ đội thì vướng víu lắm.”

Khương Thời Niệm ngửa đầu nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ chưa từng thấy này của Thẩm Diên Phi làm cô không rời mắt được, nhưng xung quanh còn có người khác, cô cũng không tiện thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, nghiêng đầu thở nhẹ một hơi, ngay sau đó, thái dương cô đã bị lòng bàn tay anh vuốt nhẹ.

Cô đưa mắt nhìn lại, trước mắt là bàn tay của Thẩm Diên Phi đang đưa về phía cô, xương ngón tay dài khỏe, đường chỉ tay sâu: “Khương Tuệ Tuệ, lên đây, anh dạy em.”

Khương Thời Niệm thoáng nhìn sang thì thấy huấn luyện viên nữ trẻ tuổi đã đỏ mặt lui ra thật xa, mà con ngựa màu mận chín kia, dường như cũng bị con bạch mã trước mặt áp chế, vẫn không nhúc nhích rũ đầu, cô nắm chặt roi ngựa trong tay, nhưng lại cảm thấy thứ này đưa cho Thẩm Diên Phi thì hợp lý hơn.

Vì thế, cô đưa roi ngựa cho anh.

Thẩm Diên Phi nhận lấy, da tay trắng lạnh nắm lấy roi da đen tuyền, tương xứng với bộ phục trang đai lưng giày bó, khiến tai cô nóng ran mà không rõ lý do.

Sau đó, Khương Thời Niệm nắm lấy năm ngón tay của anh, được anh nhẹ nhàng nhấc bổng lên, dẫm lên bàn đạp, ngồi ở trước người anh.

Trước khi lên ngựa, cô không nghĩ quá nhiều, chỉ là khi cô nhìn thấy Thẩm Diên Phi tới đây thì cô cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô càng muốn nhanh chóng thành thạo kỹ năng cưỡi ngựa.

Nhưng ngay khi chân chính ngồi xuống kề sát anh, trái tim cô lập tức đột nhiên nhảy đến cổ họng, dây thần kinh mẫn cảm toàn thân bắt đầu từ chỗ làn da cùng anh đụng chạm thân mật, lửa nóng tê dại lan rộng ra khắp cơ thể. 

Hơi thở và giọng nói của Thẩm Diên Phi gần trong gang tấc, ma sát với cái gáy trơn bóng của cô, anh cười nhẹ, chậm rãi nói: “Tuệ Tuệ, nắm chặt dây cương, đừng lộn xộn, đi theo anh về phía trước.”

Bàn tay anh giãn ra, dễ dàng che phủ hoàn toàn bàn tay phải đang nắm lấy sợi dây của cô.

Lúc đầu, tốc độ của Thẩm Diên Phi còn chậm, nhịp thở của Khương Thời Niệm chỉ hơi nhanh hơn chút, có thể khống chế, cô cố gắng tập trung vào việc cưỡi ngựa, cũng học được ít nhiều, nắm vững được kỹ năng cơ bản, nhưng sau đó con ngựa trắng tăng tốc độ chạy lên, người trên lưng ngựa cũng bị xóc nảy theo.

Khương Thời Niệm không có đủ kinh nghiệm, nhất thời mất cân bằng, tấm lưng đơn bạc liên tục đụng phải lồng ngực nóng bỏng đang lù lù bất động ở phía sau, xương bướm cọ xát với thắt lưng lạnh lẽo trên người anh, cố tình khiến nhiệt độ tăng cao, cô bị nảy lên sau đó lại bị hạ xuống một cách điên cuồng, không kìm được ngã về phía sau, ma sát chỗ cấm kỵ dưới đai lưng.

Cảm giác lạnh lẽo của kim loại, cảm giác nóng rực của da thịt, hai phía cùng kích thích uy hiếp khiến Khương Thời Niệm không hề biết cách phòng vệ phía sau. 

Cô cắn môi, khuôn mặt hoàn toàn đỏ như máu, chỉ có thể nắm chặt dây cương, nhưng thứ trên mu bàn tay cô càng nóng hơn.

“Thẩm Diên Phi, anh……” Khương Thời Niệm vừa mới phát ra tiếng thì đã nhận ra khi cô ở trên lưng ngựa phập phồng lên xuống thì giọng nói của cô đã trở nên run rẩy, mang theo vẻ hoảng loạn và thẹn thùng mềm mại, cô càng khó chịu: “Có phải anh cố ý làm như vậy hay không.”

Thẩm Diên Phi bình tĩnh đến mức cứ như anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả, anh hôn lên vành tai đỏ bừng của cô: “Còn không phải vì chứng minh cho bà xã thấy, mấy cái hôn là không đủ đối với anh sao.”

Khương Thời Niệm nhắm mắt lại trong nỗi xấu hổ và tức giận, đại tư bản chưa bao giờ chịu thua lỗ này, lại tới tìm cô đòi nợ nhanh như vậy! Có phải cô quá tự phụ hay không, rảnh rỗi khiêu khích anh để làm gì chứ?!

Cô biết, dù gần hay xa, trong mắt mọi người xung quanh, cô và sếp Thẩm chỉ đang cưỡi chung một con ngựa, chỉ có sự ân cần khi tân hôn ngọt ngào, hoàn toàn không thấy có ẩn tình gì khác, nhưng càng như vậy, cô càng cảm nhận được cảm giác căng thẳng và phấn khích tột độ khi công khai yêu đương vụng trộm trước mặt mọi người.

Khương Thời Niệm cố gắng thích ứng với thế công trước mắt, nhưng ngay sau đó, dưới sự điều khiển tinh tế của người cưỡi, con ngựa trắng đã nhảy về phía trước, giương cao móng ngựa, nhảy qua một chướng ngại vật. 

Khi con ngựa bay lên không trung rồi đáp xuống, Khương Thời Niệm bị Thẩm Diên Phi ôm chặt, cô cũng không sợ hãi, nhưng thân thể cũng khó tránh khỏi sẽ theo đó mà trượt xuống phía dưới, ngay khi cô trượt xuống, cô hoàn toàn không khống chế được nên đã ma sát vào chỗ dưới bụng đang căng chặt của anh.

Những đốt ngón tay dài của người phía sau cô khép chặt lại trong giây lát, không hề phát ra tiếng gì cả, nhưng hơi thở bình tĩnh bên tai cô hiển nhiên đã trầm thấp và nóng bỏng hơn trước rất nhiều.

Khương Thời Niệm nghiến răng, mạch đập điên cuồng, hai chân theo bản năng di chuyển cùng nhau, nhưng lại vô ý nhéo bụng ngựa, thúc ngựa phi nước đại về phía trước.

Lưng cô dán sát vào ngực anh không chút kẽ hở, hõm eo áp vào bụng dưới, chuyển động mượt mà theo nhịp lên xuống của con ngựa, hai chân ép chặt vào nhau, ngón tay đan vào nhau, kẽ ngón tay và lòng bàn tay đều ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mỗi một bước ngựa chạy giống như một chiếc bật lửa đang liên tục thắp lên diêm khô, đốt lên những ngọn lửa trong không khí mát lạnh.

“Chậm……” Khương Thời Niệm mặt đỏ tía tai, quả thực nói không nên lời: “Chậm lại.”

Anh chậm rãi hỏi: “Em muốn chậm ở đâu.”

Khương Thời Niệm sắp điên rồi, thái dương cũng dần dần ướt đẫm, nắm chặt cổ tay anh: “…… Ngựa! Đương nhiên là ngựa!”

Thẩm Diên Phi cười như có như không, tầm mắt dán vào đôi tai đỏ ửng của cô, cầm lấy dây cương thay cô, khớp ngón tay duỗi ra.

Con ngựa trắng đã nhận được mệnh lệnh nhưng cũng không thể dừng lại ngay lập tức, cuối cùng nhanh chóng nhảy lên, khiến Khương Thời Niệm ở trong lòng ngực anh lại bị rung chuyển thật sâu, cô không hề kìm được tiếng thét trong miệng, cô lướt qua anh một cách nhẹ nhàng nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận được hình dáng, cả người cô cứng đờ, đôi môi đỏ mọng như sắp bị cắn nát, khi cô sắp kêu ra tiếng, ngay lúc đó, bàn tay anh đã vuốt ve gương mặt của cô.

Cô bị bắt phải xoay mặt lại, Thẩm Diên Phi cúi đầu bao phủ, nụ hôn sâu ngay từ đầu đã không có ý nhẹ nhàng mà dứt khoát tiến quân thần tốc vào trong miệng cô, đầu lưỡi nóng bỏng của cô như thể đang đi qua một dòng điện quá tải, cô choáng váng và kích động, cô không thể nhìn rõ màn đêm trong trường đua ngựa, cô chỉ thấy có một đôi mắt đen nhánh đang khép hờ trước mặt mình. 

Suối nước kéo dài.

Không hề phát ra tiếng động.

Khương Thời Niệm co rút người lại, cô sắp không thở được, tinh thần lại bị vứt đến hư không mờ mịt hư ảo.

Rất nhiều tiếng ồn vang lên xung quanh, mấy người huấn luyện viên và người thuần ngựa thét lên chói tai, khi cảm xúc bị kích động thì ai cũng nói tiếng Quảng Đông.

Thẩm Diên Phi nhẹ nhàng cọ chóp mũi cô, hơi thở của anh có thể làm tan chảy luôn cả dây cương và roi da.

Anh dùng sức vỗ vào gáy cô, giống như tư thế cưỡng ép hôn môi, lại ôn nhu hôn nhẹ lỗ tai cô, anh cũng dùng tiếng Quảng Đông ung dung trầm thấp hỏi cô: “Cục cưng, có phải cưỡi ngựa rất sung sướng hay không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play