Tiếng gió cùng nhịp tim đập, còn có tiếng dòng máu sôi sục trong thân thể hòa quyện vào nhau. Khương Thời Niệm cảm giác có thứ gì đó đang lặng lẽ làm thay đổi mọi thứ. Cô nắm chặt bộ tây trang của Thẩm Diên Phi, vòng tay nới lỏng ra rồi nâng lên để đôi tay anh quấn quanh vòng eo thon thả của mình.
Ngay buổi đêm trở về Đằng Xung, anh đã tới luôn công ty nên hai ngày nay bọn họ hầu như không gặp nhau, cộng thêm năm ngày ở Hồng Kông, hiện tại đã xa nhau một tuần.
Khương Thời Niệm không trả lời câu hỏi của anh, cô đang cố gắng hết sức để phân tích ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói "anh nhớ em". Cô sững sờ trong giây lát và phát hiện ra rằng Thẩm Diên Phi chưa bao giờ hôn cô thật sâu mà chỉ chà xát đôi môi của cô một cách kiềm chế.
Có phải anh... vẫn lo lắng về việc cô ghét khói thuốc.
Khương Thời Niệm không muốn anh mất công tới đây chỉ để làm những việc thế này. Vậy nên cô tạm thời không nghĩ về những thứ khác, kiễng chân thử ôm anh một chút.
Anh dừng lại, hơi hé môi, làm động tác chờ đợi gợi tình. Lòng bàn tay cô nóng bừng, không biết là thật bị cảm hay sốt. Cô như bị anh câu dẫn, nhắm mắt lại và hôn anh một cách ngây ngô.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt khô nóng giống chất xúc tác bật tia lửa, hòa lẫn vào nhau khiến trong miệng mát lạnh, đánh vỡ sự nhẫn nại của con người.
Hiện tại, cô chỉ có thể quấn lấy anh một cách đơn giản, nụ hôn mang tiết tấu nhẹ nhàng nhưng chỉ được một hai giây đã bị anh ôm quanh sau lưng rồi ghì chặt vào ngực, sau đó anh điên cuồng thâm nhập dữ dội khiến hai đầu gối cô nhũn hết cả ra.
Khương Thời Niệm biết các đồng nghiệp ở một số phòng ban của đài truyền hình có thể làm việc cả đêm, trong một tòa nhà hơn 20 tầng và nhiều cửa sổ như vậy, nhỡ có ai trùng hợp nhìn xuống thấy cảnh này thì làm sao bây giờ? Nếu như bị vây xem thì có ảnh hưởng đến Thẩm Diên Phi không?
Cô thở nhẹ một hơi, hơi lùi ra xa, Thẩm Diên Phi xoa xoa gáy cô, hỏi: “Em muốn về nhà làm sao?”
Khương Thời Niệm có chút ngượng ngùng, đã hơn mười giờ, sáng mai cô còn phải ghi hình bên ngoài, sáu giờ sẽ xuất phát. Từ đài truyền hình đi đến Vọng Nguyệt Loan sẽ mất khoảng một tiếng đồng hồ nên cô bắt buộc phải dậy trước 5 giờ, còn Thẩm Diên Phi thì đêm nay hầu như không được nghỉ ngơi.
Cô nói đúng sự thật: “Sáng mai có nhiệm vụ quay phim, thời gian eo hẹp quá.”
Thẩm Diên Phi sờ lên khóe môi ẩm ướt của cô, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu một: "Hay tới ký túc xá của em đi."
Khương Thời Niệm nghĩ đến chiếc giường đôi nhỏ rộng 1,5 mét tiêu chuẩn của cô, lắc đầu: “Giường nhỏ, phòng cũng nhỏ, lại không cách âm, rất bất tiện cho anh…”
Cô chừa lại không nói hết, cô tin rằng Thẩm Diên Phi hiểu ý của mình.
Nhưng vừa dứt lời, Khương Thời Niệm bất ngờ nhìn thấy người đàn ông trầm mặt sau khi nghe xong những lời này, cô vội vàng tiếp tục nửa sau nội dung: "Ở ngã tư đường có khách sạn Park Hyatt, chúng ta đi tới đó…"
Thẩm Diên Phi cũng buông tay cô ra, nhiệt độ nóng như thiêu đốt trong lòng anh dường như cũng dần dần nguội đi.
Khương Thời Niệm không thể quen ngay với cảm giác lạnh lẽo và xa cách đột ngột. Cô mím môi hoảng sợ, nhịn không được đi nắm chặt lấy ve áo bộ tây trang của anh.
Cô không chắc mình đã nói sai điều gì nhưng lúc nhận ra Thẩm Diên Phi đang tức giận mũi cô không khỏi đau xót. Lúc này cô mới phát hiện mình cũng không quá trấn tĩnh như vẻ ngoài, cô rất để tâm đến anh, không muốn anh thay đổi thái độ với mình.
Khương Thời Niệm nắm lấy cổ tay Thẩm Diên Phi, khẽ run lên rồi nghẹn ngào nói: “Vậy đi ký túc xá nhé, anh theo em lên lầu, trên lầu bốn ngoại trừ em thì căn bản không có người khác, em... không la to đâu.”
Cô vừa dứt lời, hai đồng nghiệp làm thêm giờ ra ngoài ăn tối đã bước ra từ phía sau cửa kính tòa nhà, khó tránh khỏi việc nhìn sang hướng này. Dáng vẻ cô Khương xỏ dép lê quá mức nổi bật, muốn không để ý cũng không được.
Thẩm Diên Phi chịu đựng một lúc như vậy cũng đủ rồi, lập tức ôm lấy cô lần nữa. Anh quấn chặt lấy cô, xoay người đẩy cô vào cửa xe, dùng cơ thể mình bao bọc lấy cô, không muốn để lộ cô ra chút nào.
Lời nói tạm thời nhỏ dần, chờ đám người hoàn toàn rời đi, Thẩm Diên Phi sờ lên cái trán nóng bừng của Khương Thời Niệm rồi kéo vali qua, ôm cô đi thẳng vào tòa nhà, không nói một lời cùng cô đi lên tầng bốn.
Sau khi mở cửa ký túc xá, anh nhìn thoáng qua đồ đạc đơn giản trong phòng, cởi áo khoác cho nhau. Anh lấy mấy gói thuốc trong túi ra, khuấy đều bằng nước nóng trên bàn cạnh cửa sổ.
Chờ Thẩm Diên Phi quay người lại, Khương Thời Niệm đã cởi giày leo lên giường, ngoan ngoãn dựa vào tường, nhìn anh với ánh mắt mờ mịt.
Các đường gân quanh cổ Thẩm Diên Phi căng lên, những đường nét sắc nét hiện lên trong bóng tối.
Anh thật sự nhớ cô, nhớ muốn phát điên nhưng vẫn cố kìm nén và vờ như không có chuyện gì.
Anh đi tới mép giường, kéo Khương Thời Niệm qua, nhìn cô uống thuốc. Khương Thời Niệm cũng không hỏi ông chủ Thẩm tại sao lại biết hôm nay cô bị bệnh, anh vẫn luôn khống chế hết thảy, chưa bao giờ lơ là.
Chờ cô uống xong, Thẩm Diên Phi cho cô súc miệng và uống nước, sau đó đơn giản sửa sang lại chính mình, con người luôn luôn ưu tú và giàu có như anh không hề tỏ ra thái độ khó chịu gì khi ở trong ký túc xá nhỏ tồi tàn này.
Khương Thời Niệm đưa mắt nhìn theo anh, bất kể trong hoàn cảnh nào, anh vẫn luôn tao nhã và cao quý như vậy.
Thẩm Diên Phi vén chăn lên giường, kéo cô vào lòng. Khi cô trượt xuống, lưng cô hướng về phía anh, anh cũng không bắt cô lật người mà chỉ khoác tay quanh eo cô và ôm cô thật chặt.
Khương Thời Niệm cứ như đã trở lại buổi sáng tại nhà nghỉ ở thị trấn Vân Nam, hai người ôm chặt lấy nhau trong đêm lạnh giá, cuối cùng cô hỏi: “Anh tăng ca để hoàn thành hết việc của mình trong năm ngày à?”
Anh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng rất trầm, Khương Thời Niệm chỉ cảm thấy không khí trong phòng như bị nén lại thành khối, tối tăm ngột ngạt: “Cho nên em cho rằng anh vội vàng trở về suốt đêm rồi đứng dưới lầu chỉ để cùng em lên giường?”
Khương Thời Niệm cảm nhận được sức mạnh và sự ấm áp của người đàn ông phía sau, móng tay ấn sâu vào trong lòng bàn tay. Trước đây anh rất thích làm tình, đột nhiên bị bắt thanh tâm quả dục thời gian lâu như vậy, vừa gặp mặt đã nói nhớ cô thì không phải… muốn cơ thể cô, định phát tiết hết mấy ngày nén nhịn à?
Nhìn vào màn đêm xám xịt, cô nghe thấy tiếng tia lửa lặng lẽ bùng lên bên tai, cô thu hết sức lực, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có người nói với anh chuyện đó rồi à? Anh... trở về vì bà Thẩm đúng không?”
Không có tin tức nào có thể giấu được ông chủ Thẩm, cho dù cô không nói cũng sẽ có người khác nói. Chắc chắn anh đã biết về tình hình tại Bắc Thành ở Hồng Kông, anh cảm thấy rằng một mình cô không thể xử lý tốt tình hình và rất dễ phạm sai lầm nên mới về sớm để giải quyết.
Thẩm Diên Phi chống khuỷu tay lên tấm nệm mềm mại, hơi nâng người lên, lật Khương Thời Niệm lại, khóa cô trong không gian chật hẹp do cánh tay anh tạo ra. Anh lẳng lặng nhìn đốm sáng nhỏ trong mắt cô, muốn thăm dò mục đích chân chính của cô. Rõ ràng cô đang rất lo lắng và sốt ruột nhưng lại cố chấp không muốn để lộ ra trước mặt anh.
Nhưng bản chất anh xấu xa, anh nhất quyết muốn tận mắt nhìn thấy cô nhẫn nại không được rồi tự lộ ra điểm yếu của mình.
Thẩm Diên Phi cụp mắt xuống, đến gần đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, gằn từng chữ với cô: “Lần này anh trở về là vì Khương Tuệ Tuệ.”
Khương Thời Niệm nằm dưới ánh nhìn của anh, cô cứ như bị một câu nói của anh đánh trúng tim đen. Trái tim cô ngừng vài giây rồi mới ầm ầm kêu gào một cách đau đớn.
Các đường nét trên khuôn mặt của Thẩm Diên Phi chìm trong bóng tối vì không bật đèn, chỉ có cảm giác hiện diện mạnh mẽ bao trùm không gian. Anh cứ như đến điểm thì dừng, lại làm rối loạn tâm trí cô mặc kệ hậu quả.
Hốc mắt của Khương Thời Niệm nóng lên, biết không nhìn rõ anh được nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm anh như cũ, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Anh nói thế sẽ làm em hiểu lầm đấy.”
Toàn bộ vẻ mặt của Thẩm Diên Phi vẫn bị màn đêm bao phủ, chỉ có đôi mắt sâu thẳm thỉnh thoảng phản chiếu tia sáng mà cô không dám nhìn thẳng: “Điều anh nói đều là sự thật, em nghĩ nhiều hay ít không quan trọng."
Hơi ẩm trong cổ họng Khương Thời Niệm nhanh chóng bốc hơi, cô nóng đến mức đau đớn, mạch đập căng đến mức gần tới điểm tới hạn. Cô đột nhiên xoay người nằm nghiêng, vô thức cuộn người lại, không thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt của anh nữa.
Cô che trán, cố gắng đè nén ý nghĩ ảo tưởng kia. Quả thật cô bị sốt nhẹ dẫn tới việc đầu óc choáng váng, nói không mạch lạc: “Hôm nay em bị cảm nên giờ chóng mặt và rét quá, cũng hơn một giờ rồi, em ngủ trước đây…”
Thẩm Diên Phi cũng không từng bước ép sát, đúng lúc thu võng, giảm tốc độ tấn công. Anh kéo cô lại ôm lấy cô, hôn lên môi cô, vuốt ve eo cô, để cô thả lỏng.
Khương Thời Niệm nắm chặt góc chăn, ý thức lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Cô cắn môi nuốt âm thanh vào trong miệng, khi cô chìm vào trong lòng anh, dần dần khôi phục bình tĩnh, cô mơ hồ ý thức được hình như anh đã chìm vào giấc ngủ.
Lại đợi một lát, sau khi xác định lồng ngực phía sau đã phập phồng đều đều, cô ngập ngừng xoay người trong vòng tay anh, mặt đối mặt với anh, lợi dụng ánh trăng từ cửa sổ mà nghiêm túc nhìn anh.
Lông mày của người đàn ông sâu thẳm, đường nét sắc sảo cao sang, mỗi chỗ lên xuống đều không chê vào đâu được. Cô vô thức giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào sống mũi và khóe môi anh, cuối cùng chạm vào hàng mi cụp xuống tràn đầy mỏi mệt của anh, lại dám sát vào anh thêm một chút nữa.
Anh thực sự không tới để làm tình với cô.
Anh vừa trở về, muốn gặp cô, chịu ngủ cùng cô trên chiếc giường nhỏ tồi tàn này.
Âm thanh của nhịp tim khuếch đại vô tận trong đêm yên tĩnh.
Khương Thời Niệm đợi rất lâu, cho đến khi Thẩm Diên Phi đã ngủ say, sau đó vào nửa đêm không biết vào lúc nào, cô nghe theo bản năng và dục vọng trong lòng, dùng môi chạm nhẹ vào đuôi mắt anh.
Nụ hôn này không mang theo ham muốn tình dục chút nào.
Chỉ một chút rồi dừng lại, Khương Thời Niệm trở lại vị trí ban đầu, nuốt xuống vị ngọt trong cổ họng rồi nhắm mắt.
Chờ cô ngủ, Thẩm Diên Phi mới chậm rãi mở mắt ra, hai mắt trong veo, ôm lấy người bên cạnh, khóe môi hơi cong lên.
-
Thức dậy trước bình minh, Khương Thời Niệm nhấn chặt đồng hồ báo thức, vốn định nhẹ tay nhẹ chân bò ra nhưng Thẩm Diên Phi đã ngước mắt lên, vuốt mái tóc dài của cô, và nói với cô bằng giọng khàn khàn vào buổi sáng: “Tối nay, bất kể anh làm gì, em chỉ cần giữ vững bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra là được.”
Khương Thời Niệm đang ra khỏi giường, kinh ngạc nhìn anh.
Anh đã biết về hiệp nghị hôn nhân mà vẫn còn muốn tham dự bữa tối từ thiện? Cô biết rất rõ rằng dù có bao nhiêu quan chức cấp cao tụ tập trong bữa tiệc tối này thì ông chủ Thẩm vẫn là người đứng đầu. Ông chủ Thẩm cũng là người đứng đầu bữa tiệc, đến đó chỉ vì nể mặt các quan chức và ban tổ chức, dù không đi cũng chẳng sao.
Thẩm Diên Phi cũng không giải thích nhiều, siết chặt lòng bàn tay mềm mại của cô: “Tuệ Tuệ ngoan, lần này nghe lời anh nhé.”
Khương Thời Niệm không thể chịu được sự mê hoặc từ sắc đẹp và giọng nói của anh, nhanh chóng đứng dậy, trước khi rời khỏi nhà hỏi một câu: “Anh… chờ một chút nữa rồi mới được đi ra ngoài nhé. Để tránh có người nhìn thấy, em sẽ tìm một lý do đưa bốn đồng nghiệp trong tòa nhà rời đi trước.”
Thẩm Diên Phi dựa vào đầu giường, quần áo xộc xệch, tùy ý cho cô xem một mảng lớn ngực lộ ra ngoài, nhàn nhạt hỏi: “Anh là chồng hợp pháp của em, anh ngủ chung giường với em một đêm khiến em thấy xấu hổ lắm sao?”
Khương Thời Niệm đỏ mặt, định từ chối nhưng anh lại truy kích không chút để ý: “Cô Khương, anh không đủ tư cách làm chồng của em nên em cảm thấy anh sẽ khiến em xấu mặt?”
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào ông chủ Thẩm đang nằm chềnh ềnh một cách lười biếng và kệch cỡm, hàm răng nghiến lại.
Cô chịu thua, đi cùng nhóm ra ngoài ghi hình, đến khi dùng bữa mới nhận ra mình đã khỏi bệnh nên tiếp tục đến thẳng khách sạn nơi tổ chức từ thiện, phối hợp đoàn đội để bắt đầu chuẩn bị trước.
Tiệc tối diễn ra rất trang trọng, đầu tiên là dòng chữ ký trên thảm đỏ, nhóm truyền thông quay phim, một đoạn phỏng vấn ngắn và quan trọng nhất là buổi đấu giá từ thiện sau khi tất cả các khách mời đã có mặt.
Vì tiệc tối này có tiêu chuẩn rất cao nên chủ yếu xuất hiện toàn ông to mặt lớn giới kinh doanh Bắc Thành, ngôi sao lớn cỡ nào cũng chỉ như tua rua, giấy bạc làm nền.
Các dòng họ danh tiếng và có thế lực ở Bắc Thành hôm nay cơ bản đều đã đến nên đương nhiên số tiền đấu giá tăng rất cao. Trước khi bắt đầu, Khương Thời Niệm chỉ tình cờ nhìn vào danh mục sản phẩm và rất ngạc nhiên khi thấy một vài loại châu báu như viên hồng thạch loại thượng hạng, kim cương và lam bảo thạch quốc tế cao cấp xuất hiện trên đó.
Khương Thời Niệm lướt qua nó và bị những chiếc đàn tỳ bà thu hút.
Đây là một bộ sưu tập không còn xuất hiện nữa của các bậc thầy hàng đầu trong nước, hiếm có khó tìm, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trong buổi đấu giá lần này.
Suy nghĩ của cô hơi lan man, nhớ lại đã bao nhiêu năm cô không chạm vào đàn tỳ bà. Lần cuối cùng là bữa tiệc mừng năm mới ở trường cấp hai đầu tiên của cô, cô đã đăng ký tham gia buổi biểu diễn chơi đàn tỳ bà và hát bằng lời ca nhẹ nhàng của ca sĩ Ngô Nông mà cô yêu thích từ khi còn nhỏ.
Kết quả là một ngày trước khi khai giảng, Diệp Uyển nghe tin tìm tới trường học, nhất quyết hủy bỏ buổi diễn, bà ta kéo cô về nhà, tức giận mắng cô là một cô gái thấp hèn, luôn thích hát những bài tục tĩu, học thì dốt, bản tính từ khi sinh ra đã đê tiện.
Khi bắt đầu bữa tiệc, cô ôm đàn tỳ bà một mình, đi qua hành lang tối tăm của khán phòng với đôi mắt đỏ hoe, tránh xa sự náo nhiệt phía trước và ngồi trên bậc thềm trống ở sân sau, ngắm mặt trăng và nghe tiếng gió, hát hết khúc đàn kia.
Kết quả, trong bóng tối, có dáng người cao lớn thẳng tắp, anh cười khẽ, nhẹ nhàng tán thưởng và vỗ tay.
“Cô Khương?”
Khương Thời Niệm định thần lại, đóng quyển danh mục, tự hiểu chiếc đàn tỳ bà quý giá như vậy chắc chắn sẽ không dành cho cô.
Cô lấy lại bình tĩnh, đi trang điểm và thay trang phục cùng nhân viên. Đồng Lam đã đợi sẵn trong phòng thay đồ, thấy cô đến bèn mừng rỡ ôm chầm lấy cô: “Chị Niệm Niệm, ban tổ chức đã thay đổi phòng hóa trang của chị rồi. Thật tuyệt khi được ở đây, chị xem, phòng này tốt hơn nhiều so với phòng trước!”
Lúc này Khương Thời Niệm mới chú ý rằng phòng hóa trang không phải là phòng mà cô đã đặt trước đó. Bây giờ căn phòng rộng rãi và tinh tế hơn, đồ hoá trang, đồ thay quần áo, chỗ nghỉ ngơi đều đầy đủ hết, tất cả còn mới tinh, cực kỳ cao cấp.
Một số bộ váy được ban tổ chức đưa cho trước đó đều được treo trên móc, bên cạnh là đôi giày cao gót.
Khương Thời Niệm đi qua rồi cầm lấy bộ quần áo đã được chỉ định để mặc khi đi trên thảm đỏ rồi tiếp tục cúi người lấy giày. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hai người họ cầm vài chồng hộp lớn, cung kính đặt chúng xuống chiếc ghế dài bên cạnh, cười nói: “Cô Khương, đây là lễ phục mới của cô, những bộ kia cô không cần mặc nữa.”
Trái tim Khương Thời Niệm phập phồng, nhấc lên một cái phía trên để xem, Đồng Lam vừa thấy đã che miệng lại, hai mắt sáng ngời, thấp giọng nói: "Đây không phải là…"
Đây là loạt váy phiên bản giới hạn nổi tiếng của thương hiệu cao cấp Lam Huyết được may thủ công. Các nữ diễn viên và nhiều người nổi tiếng đã xảy ra tranh chấp và bôi nhọ nhau không biết bao lần chỉ để tranh giành quyền sở hữu bộ đồ trong năm nay, nhưng bây giờ chúng lại nằm hết trong chiếc hộp này, không biết là ai đã làm điều đó.
Giày dép, túi xách và đồ trang sức đủ loại phong cách.
Đồng Lam hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Chị Niệm Niệm, thế này quá khoa trương rồi.”
Khương Thời Niệm hít một hơi thật sâu và cong môi: "Tình huống hôm nay đặc biệt, trường hợp đặc thù, chị là người dẫn chương trình có một không hai, làm việc cực chuyên nghiệp, đồng thời còn là vợ của Thẩm Diên Phi, vậy thì khoa trương một chút cũng đâu có sao.”
Cô bình tĩnh tiếp nhận, thay đổi bộ thứ nhất, Đồng Lam nhìn thẳng vào cô, chọc ghẹo hỏi: "Vậy chị ơi, em có thể thử đôi giày ban tổ chức đã chuẩn bị được không? Đôi giày này em thích từ lâu rồi!"
Khương Thời Niệm mỉm cười, nhân lúc có thời gian rảnh bảo cô ấy đi thử. Đồng Lam có số đo giống cô, đeo xong thì vui vẻ chạy vòng quanh căn phòng nhưng đột nhiên mắt cá chân trái của cô ấy bị trẹo, đầu gối khuỵu xuống đất, khuôn mặt tái nhợt vì đau.
Khương Thời Niệm lập tức đứng dậy đỡ cô ấy, cởi chiếc giày bên trái của cô ấy ra. Gót giày đã bị gãy từ gốc, xét theo tình hình hiện tại thì đó hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn, không tìm thấy dấu vết do con người gây ra.
Cô chậm rãi siết chặt ngón tay, đôi giày này vừa đi vào sẽ không gãy ngay, ít nhất phải đi bộ mấy trăm mét dưới tác dụng lực mới hỏng. Đồng Lam không chuẩn bị trước nên chân trái bị bong gân. Nếu vừa nãy cô thật sự mang ra ngoài và đi trên thảm đỏ thì sẽ té ngã trước mặt mọi người rồi bị bong gân, công việc MC chủ trì hiển nhiên sẽ hóa thành bọt nước, còn trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ngay cả ông chủ Thẩm cũng sẽ bị liên lụy.
Khương Thời Niệm nhờ người đưa Đồng Lam đến bệnh viện, ngồi lại trước gương, bình tĩnh yêu cầu trợ lý trang điểm cho cô. Khi mặc quần áo xong, cô không dừng lại một giây mà nhặt chiếc giày lên bằng đầu ngón tay, rời khỏi phòng hóa trang, đi ngang qua khu vực quản lý, cô nhướng mày và cười nhẹ hỏi: “Gia đình chủ tịch Khương của bất động sản Hoa Dung đã đến chưa?”
Người phụ trách bắt gặp khuôn mặt sáng ngời bắt mắt của cô, sửng sốt vài giây, sau đó bừng tỉnh trả lời: “Rồi, tới rồi, đang ở số 3 khu A chờ tiệc tối bắt đầu.”
Khương Thời Niệm gật đầu, tấm lưng mảnh mai, sống lưng thẳng, nắm lấy gấu váy, đảo mắt qua một lượt, gõ cánh cửa khép hờ của số 3 khu A và trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bốn thành viên của gia đình Khương đều có mặt trong phòng, Khương Cửu Sơn cùng Diệp Uyển tỏ vẻ kinh ngạc. Khương Dương nhíu mày, ngẩng đầu thấy cô thì ánh mắt ngưng lại. Kiều Tư Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế trung tâm bấm điện thoại, vừa thấy chiếc váy và đôi giày cao gót của cô đã đột nhiên đứng lên.
Khương Thời Niệm đưa mắt nhìn từng người một, đôi môi đỏ mọng tươi cười khéo léo, hơi nhếch lên giống như đỉnh núi cao đầy màu sắc rực rỡ và tràn đầy hương thơm. Cô không thèm nhìn những người khác, đi thẳng đến trước mặt Kiều Tư Nguyệt, lưu loát ném chiếc giày mà cô đang xách vào trong lòng ngực cô ta.
Trước mặt người nhà họ Khương, Kiều Tư Nguyệt kìm nén cảm xúc của mình, tức giận nói: “Em đang làm gì vậy! Tại sao em lại ném vào chị thế!”
Khương Thời Niệm hỏi lại: “Không phải tôi nên hỏi cô sao? Cô Khương, cuộc sống của cô khó khăn tới vậy à, ngay cả kế sách đê tiện thế này cũng nghĩ ra được? Ai đã xúi giục cô?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT