Khi Khương Thời Niệm hỏi câu này, giọng điệu vẫn không có gì khác thường, ngay cả biểu cảm nhỏ nhất cũng rất điềm nhiên. Cô là Thẩm phu nhân, dù có gặp phải tình huống không thể tưởng tượng nổi đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ cư xử không đúng mực trước mặt người nhà họ Thẩm.

Nhưng đương nhiên Thẩm Diên Phi nghe được, Khương Thời Niệm đã nảy sinh nghi ngờ.

Bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy cảnh này, mọi ấn tượng trước đó cũng sẽ tan vỡ hết. Cái gì mà ông nội ép buộc cháu mình chấp nhận hôn nhân thương mại, hở một chút là muốn thay đổi người cầm quyền nhà họ Thẩm. Còn có chú hai với ý đồ xấu xa muốn nuốt chửng doanh nghiệp nước ngoài. Thậm chí người em được coi là có tâm địa độc ác nhất, cùng với cả gia đình, không có chí lớn, ngu ngốc không tim không phổi.

Kịch bản bọn họ dàn dựng trước đó để đổi lấy biểu hiện giả dối của Niệm Niệm sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Nhưng mà nhóm người này là lí do cơ bản nhất mà trước kia anh dùng để thuyết phục Niệm Niệm gả cho mình. Hiện tại một khi bọn họ dao động thì chẳng khác nào hủy hoại anh vĩnh viễn. 

Hai tay Thẩm Diên Phi vẫn ôm chặt eo Khương Thời Niệm. Anh khống chế lực độ của ngón tay, từ đầu đến cuối không để lộ bất kỳ cảm xúc hỗn loạn nào.

Anh đứng tại chỗ, im lặng không nói gì. Ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua mọi người trong phòng. Thẩm Diên Phi tiện đà nghiêng đầu, bình tĩnh nói với Khương Thời Niệm: “Bọn họ chưa từng để anh nhìn thấy dáng vẻ lén lút này. Hôm này nhờ có vợ nên anh mới thấy được, đúng là mở mang tầm mắt.”

Ban đầu Khương Thời Niệm rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cô đã nhìn thấu nội tình. Ngay lúc cô vừa nảy sinh nghi ngờ, việc Thẩm Diên Phi lên tiếng như vậy thậm chí nghe còn gượng ép hơn nữa. 

Dù có âm mưu tính toán như thế nào thì cũng là người một nhà. Từ nhỏ Thẩm Diên Phi đã sống và lớn lên ở nhà họ Thẩm, sao có thể chưa thấy qua bộ mặt thật của bọn họ chứ.

Bầu không khí vui vẻ trong phòng này rất chân thật và tự nhiên, không thể làm giả được. Hơn nữa, nhìn cảnh tượng như vậy thì chắc chắn đây không phải lần đầu tiên. Nhất định bọn họ rất hay tụ họp sum vầy với nhau.

Thân là gia chủ, cho dù không thích tham gia, cũng không thể không biết điều.

Khương Thời Niệm đầy bụng nghi vấn, nhưng hiện tại người nhà họ Thẩm ở trước mặt, cô không thể dò hỏi tới cùng. Khương Thời Niệm mơ hồ suy nghĩ có phải Thẩm Diên Phi giấu diếm gì mình hay không. Cô lơ đễnh và hoàn toàn vô thức bước nhầm sang một bên.

Không phải cô muốn tránh Thẩm Diên Phi, mà là Thẩm Tích ở đối diện đang nhìn chằm chằm cô nên cô mới tránh đi.

Nhưng theo động tác kéo dài khoảng cách nhiều nhất mười mấy cm này, bàn tay dịu dàng đặt trên eo cô đột nhiên siết chặt, kéo vào trong, ép sát cô vào trong khuỷu tay. Như thể vì một hành động đơn giản của cô mà chịu uy hiếp quá lớn, anh theo bản năng lập tức chộp lấy.

Khương Thời Niệm bất ngờ nhìn chăm chú Thẩm Diên Phi. Trong mắt anh tối tăm không rõ. Cô nuốt nước bọt, không hiểu vì sao cô lại thấy khó mà nhìn thẳng anh được. Vì vậy, Khương Thời Niệm quay đầu, chuyển sự chú ý lên người nhà họ Thẩm.

Lần này, cô thậm chí còn khiếp sợ hơn.

Từ lúc mở cửa phòng tới giờ, nhiều nhất không đến hai phút. Lúc nãy cô liếc mắt một cái cả phòng còn tràn ngập vui vẻ. Bây giờ nhìn lại, suýt chút nữa còn tưởng trí nhớ của mình có vấn đề.

Vẫn là phòng riêng xa hoa đó, nhưng trong nháy mắt, sự vui vẻ trên gương mặt của Thẩm Tích đã hoàn toàn biến mất. Vẻ mặt gấp gáp để lộ sự buồn chán và châm chọc khó coi, giọng nói ngọt ngào cũng trở nên lạnh lùng: “Chậc, thật xui xẻo, gặp ai cũng không tốt. Chị dâu, phiền chị tránh sang một bên, em đi tìm anh cả.”

“Anh cả”, không phải “anh ba”.

Cho nên lúc nãy Thẩm Tích cười tủm tỉm thân mật nói “Anh của em”, có lẽ không phải là Thẩm Diên Phi?

Thẩm Tích nói xong, một thân váy hồng trông giống như đại tiểu thư không màng quản giáo, nhẹ nhàng đẩy Khương Thời Niệm ra, kiêu căng ngạo mạn đi ra ngoài. Đến chỗ rẽ, xác nhận chỗ ẩn nấp xong, cô ta mới thở ra một tiếng “Awww” và lập tức che miệng lại, nhảy chân sáo hoảng sợ nhìn vào bên trong.

Mẹ kiếp, anh ba không nói tiết mục này sẽ có kiểm tra, phát huy tại chỗ!

Trong phòng, bầu không khí hài hòa trở thành hư không, đồ ăn đã nguội lạnh. Ông cụ Thẩm Tế Xuyên vẫn khoanh chân, nụ cười trên môi sắp run rẩy, cố gắng tỏ vẻ bất mãn một cách tự nhiên nhất: “Diên Phi, đây là trùng hợp, hay là cố ý dẫn theo bà Thẩm - người còn chưa đi hưởng tuần trăng mật với cháu để đến đây chứng minh với ông vậy.”

Thế bài vẫn còn đó, ngón tay già nua của Thẩm Tế Xuyên thậm chí còn tiếp tục kẹp bài, nhưng sắc mặt đã đảo ngược. Bầu không khí của toàn bộ không gian cũng theo đó mà thay đổi.

Chú hai tiến vào trạng thái, lười biếng thu thập bài, âm dương quái khí cười nói: “Ba, đừng nói như vậy. Hiện giờ Diên Phi là gia chủ, ngay cả ba cũng chỉ có thể xếp sau. Nói đúng sự thật thì không hay lắm. Vì đối nghịch với ba, Diên Phi mới cưới Khương tiểu thư đây. Không phải con đã dẫn ba đến suối nước nóng nhìn xem rồi sao, ba còn nghi ngờ gì nữa.”

Thẩm Tế Xuyên hừ lạnh một tiếng, mất hứng ném quân bài đi, vẻ mặt ủ rũ đứng dậy, đi đến một lối ra khác ở phía sau, tùy ý gọi người bên cạnh: “Hôm nay tôi chuyển sang nhà khác sống, cách xa bọn họ một chút, sáng mai về. Tôi nghỉ hưu, đi nghỉ mát để khỏi làm đứa cháu bất hiếu ngột ngạt.”

Khương Thời Niệm trơ mắt nhìn tiếng cười nói vui vẻ bị thay thế hoàn toàn bởi sự lạnh lùng. Biến đổi quá nhanh, dường như trên mặt bọn họ đều đeo mặt nạ, muốn lật lúc nào là lật.

Lúc có mặt Thẩm Diên Phi thì như thế này, lúc anh không có ở đây thì cả đám bỗng đổi tính đổi nết.

Khương Thời Niệm cũng chưa có cơ hội chào hỏi người nhà họ Thẩm. Già trẻ lớn bé trong phòng ngay cả cơm cũng không ăn mà lần lượt rời đi, không ai có sắc mặt tốt. Chỉ có Thẩm Chước còn đỡ, ở lại đến cuối, ngượng ngùng gọi “Anh, chị dâu” rồi nhìn cô hai cái, sau đó muốn nói lại thôi mà rời đi.

Này… Tuyệt đối còn nghiêm trọng hơn buổi gia yến ngày hôm đó. 

Không đợi Khương Thời Niệm mở miệng nói, Thẩm Diên Phi đã thu liễm, không để bụng mà cười một cái, bình tĩnh hỏi: “Lần này em thấy rõ ràng chưa, hoàn cảnh thực sự của anh ở nhà họ Thẩm.”

Khương Thời Niệm nghẹn ngào trong cổ họng, cảm thấy kinh ngạc và khó chịu. Trước đây cô đã từng chứng kiến ​​​​sự xa lánh của tất cả các thành viên trong nhà họ Thẩm, nhưng sự uy nghiêm của người đứng đầu ở ngay đó, bọn họ nào dám ngỗ nghịch ra mặt.

Có lẽ vì hoàn cảnh hiện tại quá hưu nhàn, hơn nữa việc cô trốn đi hưởng tuần trăng mật đã bị nắm thóp nên bọn họ mới trở nên hung hăng ngang ngược như vậy?

Nhưng vẫn… Không hợp lý lắm.

Khương Thời Niệm ngẩng đầu chăm chú nhìn sườn mặt Thẩm Diên Phi. Cho đến bây giờ người trước mặt này vẫn bình tĩnh, như thể ở trên cao nhìn đám người này “biểu diễn”, không thèm để ý, cũng thờ ơ, trông không có khả năng bị người nhà buộc tội, nói cả nhà đều sợ anh đến tận xương tủy cũng không quá.

Cô vừa nghĩ tới đây, Thẩm Diên Phi lập tức thuận lý thành chương thấp giọng nói: “Chỉ là bọn họ sợ anh, vừa sợ vừa không cam lòng để anh ngồi lên vị trí quan trọng như vậy, nằm mơ cũng muốn thay thế người khác. Những nhà khác đó, bình thường cùng nhau ăn uống thưởng trà, chẳng qua là từ nhỏ đến lớn anh lại không được hưởng điều đó.”

Thẩm Diên Phi không cho Khương Thời Niệm cơ hội truy vấn, trực tiếp cầm di động gọi cho Hứa Nhiên, ngắn gọn ra lệnh: “Ông cụ Thẩm dẫn một nhóm người đến Đằng Xung khi nào, tại sao đến, mau chóng cho tôi câu trả lời.”

Sau khi cúp máy, anh ôm vai Khương Thời Niệm, dẫn cô đi xuyên qua khu ăn uống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía biệt thự phía sau.

Khương Thời Niệm cũng không nói lời nào. Biết anh giải thích chưa xong, cô cũng không có lập tức tra hỏi ngay, chỉ chờ nghe anh nói tiếp.

Bóng lưng của hai người dần dần xa. Ông cụ Thẩm vốn đã đi ra cửa sau của căn phòng, nghe thấy động tĩnh mới thử thò đầu vào, cẩn thận nhìn kỹ. Xác nhận người đã đi rồi mới đỡ khung cửa thở dài một hơi, nếp nhăn run run, trông như già thêm vài tuổi.

Chú hai vội vàng chạy tới đỡ ông, lau mồ hôi trên trán, nói: “Cái này còn căng thẳng hơn cuộc đàm phán tuần trước nữa! Suýt chút nữa con đã phản ứng không kịp!”

“Ba, ba nói chuyện với Diên Phi, có tình huống thì phải đưa kịch bản chứ! Tùy ý phát huy quá khó, nói bậy nói bạ, lỡ nói sai câu nào làm tụt mất vợ của Diên Phi, nó sẽ lăng trì con mất.” Chú hai lấy bài làm quạt, vẻ mặt như vừa sống sót sau tai nạn: “May là con phản ứng nhanh, vừa nãy đã lập tức nhập vai…”

“Cũng không thể gọi là diễn xuất được.” Thẩm Tích từ bên ngoài chạy về, đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng hai vợ chồng rời đi, mím môi nói: “Trước khi anh ba đi Mỹ, không phải các người đối xử với anh ấy như vậy à, coi anh ấy như cây gai trong mắt. Chỉ cần anh ba vừa xuất hiện, tiếng cười lập tức biến mất. Mặc kệ trước đó hào hứng cỡ nào, trước mặt anh ấy sẽ luôn lạnh lùng trừng mắt.”

Thẩm Tích là con gái của chú hai nhưng không hề lưu tình chút nào với ba mình: “Gia yến không gọi anh ba, dù là chuyện gì của gia tộc cũng trốn tránh anh ấy, biết rõ ba anh ấy là loại người như thế nào nhưng vẫn muốn kiêng kị anh ấy. Bây giờ nhìn xem trưởng bối các người…”

Cô ta kéo chiếc khăn lông trên đầu xuống, nhón chân nhìn Khương Thời Niệm ở đằng xa, bĩu môi, không lựa lời nói: “Sở dĩ coi anh ba như thần thánh, nói gì nghe nấy sợ làm anh ấy khó chịu, còn không phải vì anh ba quá mạnh, các người chèn ép nhiều năm như vậy cũng không trấn được, cuối cùng còn phải năm lần bảy lượt qua Mỹ năn nỉ anh ấy trở về tiếp quản nhà họ Thẩm. Anh ba đồng ý cũng hay thật.”

Thẩm Tích ném khăn lông đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con đã nói không cần ở lại Vân Nam thêm nữa. Chỉ cần tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ an toàn là được, nhỡ vô tình gặp phải thì làm sao bây giờ. Chỉ mong anh ba có thể giấu được, dù sao toàn bộ người lớn đều căng thẳng, nếu vì vậy mà chị dâu chạy mất, anh ba điên lên thật sự sẽ giết người đó.”

Khương Thời Niệm bị Thẩm Diên Phi nắm tay. Xe chuyên dụng của khách sạn đã đến cửa biệt thự, đúng lúc Hứa Nhiên gọi điện thoại tới cách cuộc gọi trước đó không quá năm phút.

Thẩm Diên Phi bật loa ngoài một cách tự nhiên, một tay ôm vai Khương Thời Niệm, tay kia có vẻ nhàn rỗi giơ điện thoại lên, để giọng Hứa Nhiên càng rõ ràng hơn.

Hứa Nhiên hít một hơi thật sâu, giọng điệu lưu loát không làm ra vẻ, bắt đầu khẩn thiết nói.

“Anh à, thực sự xin lỗi. Mấy ngày nay em không để mắt cẩn thận đến tình cảnh nhà họ Thẩm, không ngờ ông cụ sẽ đột nhiên lặng lẽ dẫn người đi Vân Nam. Ông ấy đến đó lúc nửa đêm ngày mùng một. Ngoại trừ những người không thể đi, dòng chính nhà họ Thẩm đều có mặt. Ban đầu họ không định đến Đằng Xung, mà là thị trấn nơi chị dâu ghi hình.”

Ngày khá đặc biệt nên Khương Thời Niệm lập tức nhớ lại mùng một là ngày nào. Hôm đó cô và tổ ghi hình vào núi, sau đó ngã xuống mất tích, Thẩm Diên Phi tìm cô đến tận khi trời tối. 

Sau khi nói xong đoạn này, Hứa Nhiên tiếp tục vận toàn bộ hỏa lực, tuân thủ nghiêm ngặt mối quan hệ giữa các nhân vật mà Thẩm Diên Phi đã chỉ dẫn cho cậu ta, nói từng câu một.

“Lúc ấy hai người đã rời núi đến bệnh viện Tây Song Bản Nạp. Biết anh không sao, nghe nói lúc đó ông cụ Thẩm rất thất vọng, sau đó bèn chuyển hướng đi Bản Nạp, chính mắt thấy anh và chị dâu hữu kinh vô hiểm, lập tức mất hứng đi Đằng Xung nghỉ phép giải sầu.”

*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play