Mùa đông tháng chạp, Tết sắp đến, nhiệt độ cũng là thấp nhất trong năm, nhưng bên trong tiệm váy cưới nhiệt độ lại ấm vừa phải, trên con phố dài được ngăn cách bởi những ô cửa kính trong suốt từ trần xuống đến sàn nhà, chỉ có gió lạnh thấu xương thổi tứ phía như một con dao, gào thét như muốn cắt đứt mọi người.

Góc áo của Thương Thuỵ bị gió thổi bay, mắt anh ta hiện lên tơ máu vì nghỉ ngơi không đủ, sáng sớm hôm nay anh ta đến đây lấy váy cưới, vốn dĩ anh ta muốn gửi cho Khương Thời Niệm để cô tận mắt nhìn thấy, nói không chừng còn có thể làm hoà.

Kết quả anh ta phải trơ mắt đứng nhìn chiếc váy cưới đại diện cho hôn lễ của mình bị Thẩm Diên Phi ra lệnh tiêu huỷ trước mặt công chúng, mà vị hôn thê của anh ta, giờ khoác lên mình tấm khăn trắng thủ công ngày xưa mình gạt bỏ, được người khác ôm trong lòng.

Từ bữa tiệc sinh nhật đến nay, tổng cộng mới trôi qua vài ngày, mà cô đã thay lòng nhanh như vậy!?

Gần như cả đêm anh ta mất ngủ, không thể chấp nhận được rằng người con gái đã chuẩn bị sẵn sàng để lấy anh ta, thậm chí đôi lúc anh ta hành xử có phần thái quá thì người bạn gái như cô cũng sẽ dễ dàng nhượng bộ lại đột nhiên thay đổi làm anh ta hoàn toàn không nhận ra.

Anh ta thừa nhận lần này hơi thiếu kiên nhẫn và đi quá xa, có chút ép buộc cô, nhưng cũng không phải là không thể cứu vãn được, Khương Thời Niệm sao có thể dứt khoát như thể trước đây cô chưa từng yêu anh.

Quá nhiều ngày anh ta liên tục lo lắng, hối hận, hoài nghi, cuối cùng tích tụ đến mức anh ta không chịu nổi nữa, Thương Thuỵ thở dốc trong gió lạnh, cố gắng giữ lấy sự kiêu ngạo cuối cùng, không cho phép bản thân gục ngã.

Anh ta nhìn chằm chằm Khương Thời Niệm ngồi ở cửa sổ sát đất phía đối diện, đã mấy ngày không gặp, cô như thay đổi thành một người khác, xinh đẹp đến chói mắt, dáng vẻ của cô trong vòng tay Thẩm Diên Phi suýt chút nữa đã đốt cháy đôi mắt của anh ta.

Không phải trước kia người cô sợ nhất là Thẩm Diên Phi sao?!

Để cô ấy có thể vượt qua những nỗi sợ hãi đó, ngoại trừ trả thù anh ta, cô còn muốn leo lên cành cao Thẩm Diên Phi đó phải không?

Vậy thì anh ta đã đoán đúng, Khương Thời Niệm đã mất đi lai lịch của nhà họ Khương, cô không muốn rơi vào vũng lầy và làm trò cười trong giới, vì vậy cô muốn ôm một cái đùi mới để bảo vệ vị trí của mình, nhưng cái đùi này không phải anh ta, mà là Thẩm Diên Phi!

Ngực Thương Thuỵ nóng ran và đau nhức.

Anh ta nắm chặt tay, bởi vì khớp xương dùng lực quá mạnh, lòng bàn tay bắt đầu có vài vết máu tràn ra.

Thương Thuỵ cầm lấy điện thoại di động gọi điện: “Theo những gì tôi đã giải thích ngày hôm qua, nên đăng lúc nào thì đăng lúc đó, không cần quan tâm dư luận, càng lan truyền hỗn loạn càng tốt.”

Trợ lý đặc biệt ở đối diện khóc không ra nước mắt, mạnh dạn nói: “Giám đốc Thương, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô Khương, nếu không thì anh suy nghĩ lại đi, thiệp mời đám cưới Bạch Quân của giám đốc Thẩm gần như đã chuẩn bị xong cho từng gia đình, buổi sáng anh ta còn chính thức gửi thiệp đến phòng làm việc của anh, nếu chúng ta đăng lên, chẳng phải là công khai chỉ trích cô Khương… là kẻ lả lơi ong bướm sao?”

Trợ lý trước đây trông có vẻ luôn thờ ơ nhưng thực chất lại hiểu rất rõ mối quan hệ của hai người, cậu luôn nghĩ rằng giám đốc Thương không chân thành trong chuyện tình cảm, đặc biệt là chuyện của Kiều Tư Nguyệt, thật sự quá đau lòng.

Biết được đối phương chia tay rồi gả cho người khác, vẫn là vị họ Thẩm kia, cậu còn thầm chúc mừng.

Cậu không ngờ giám đốc Thương khi có thì không biết trân trọng, đến khi mất đi lại điên cuồng muốn lấy lại.

Thương Thuỵ tức giận cười lạnh, nhìn thẳng vào cửa hàng váy cưới, thấy Thẩm Diên Phi nghiêng đầu đứng trước gương, giống như đang hôn, khoé mắt anh ta đỏ lên, lạnh giọng hỏi: “Trừ gây sự, thì bây giờ còn biện pháp nào khác sao!?Muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy thuận lợi gả cho Thẩm Diên Phi à? Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!”

Anh ta hít một hơi thật sâu: “Những lời khó nghe có truyền ra bên ngoài như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ cưới cô ấy, nuôi cô ấy, Thẩm Diên Phi thì không nhất định như vậy, Thẩm gia là danh gia vọng tộc, không thể để một cô con dâu bẩn thỉu bước vào nhà, Thẩm Diên Phi ngồi ở vị trí đó, không thể không để ý tới việc gia tộc bị ảnh hưởng.”

Trợ lý cuối cùng cũng phản bác nói: “Không phải là cô Khương và anh Thẩm đã làm giấy chứng nhận kết hôn rồi hay sao? Cũng không thể chia tay dễ dàng như vậy được.”

“Lễ cưới còn chưa tổ chức, giấy chứng nhận cái gì?! Nói vậy mà cậu cũng tin?!” Thương Thuỵ như bị đụng chạm tổn thương, khàn giọng nói: “Muốn làm giấy chứng nhận cần có sự giám sát của người nhà, hôn nhân ở Thẩm gia không thể làm qua loa như vậy được. Bảo cậu làm thì cậu làm, đừng nói vớ vẩn với ông đây nữa.”

Anh ta nặng nề cúp máy, nhìn Khương Thời Niệm sau tấm kính lần cuối, quay người lên xe, đập vô lăng, ngẫu nhiên lấy ra thỏi son mà Khương Thời Niệm đã dùng từ hộp xe, nắm chặt nó, dựa vào ghế và nhắm mắt lại một cách mệt mỏi.

Khương Thời Niệm vẫn đứng ở trước gương, vòng tay của Thẩm Diên Phi bao quanh eo cô, lồng ngực anh dính sát với lưng cô, bó sát vừa phải, nhưng váy cưới của cô lại mỏng, ở trên lại là vải ren thêu thủ công, vừa động đậy một chút là cọ vào bộ vest của anh, làn da bên trong bị cọ đến nóng lên.

“Anh…muốn ôm em tới khi nào?” Cô nhỏ giọng để nhân viên bán hàng không nghe thấy.

Thẩm Diên Phi cười cười, thu tay lại một chút, ôm cô càng chặt: “Em chờ một chút, bây giờ có người đang nhìn.”

Khi Thẩm Diên Phi buông tay ra, Khương Thời Niệm cảm giác lưng mình như tê dại như thể bị nướng chín, anh chỉ cần bóp nhẹ thêm một chút nữa nó sẽ vỡ vụn.

Cô vội lấy cớ lên lầu thay đồ khác và chạy biến mất khỏi tầm mắt anh.

Sau khi thay tám bộ váy cưới và lễ phục trời cũng đã là vào trưa, Thẩm Diên Phi và Khương Thời Niệm đi ăn trưa ở một nhà hàng tư nhân gần đài truyền hình, sau đó mới đưa cô đi làm, trước khi xuống xe, Khương Thời Niệm xác nhận lại với anh: “Sáng ngày mốt đến đài truyền hình ghi hình một chương trình, kế hoạch của anh không có gì thay đổi đúng không?”

Thẩm Diên Phi nhìn cô trả lời: “Anh đã đồng ý với em thì sẽ không thay đổi.”

Khương Thời Niệm bị đôi mắt anh nhấn chìm trong giây lát, phải mất một lúc cô mới định thần lại được, cô giấu diếm cúi đầu nói đồng ý, xuống xe, bước nhanh vào cổng, đợi khi cô đã xác định rằng Thẩm Diên Phi không nhìn thấy cô nữa, cô mới hít sâu một hơi.

Khó khăn quá, ở chung với người như Thẩm Diên Phi, bạn phải luôn giữ bình tĩnh, nếu không anh có khả năng làm bạn tê liệt, chỉ cần không để ý chút thôi sẽ rất dễ bị lừa gạt.

Nếu anh thật sự muốn cùng ai đó yêu đương, đối phương khó có thể kìm lòng được.

Khương Thời Niệm thu hồi lại suy nghĩ, đi lên lầu và trở lại nhóm chương trình của mình. Vừa ra khỏi thang máy, cô đã bị bao quanh bởi đủ loại ánh mắt, cô sững người một lúc mới nhớ ra, kể từ lần trước ăn tối với đồng nghiệp và uống say, bị Thẩm Diên Phi ôm đi, cô đã vội vàng cho kịp tiến độ công việc, chưa chính thức công khai với mọi người.

Tổng đạo diễn thần bí rút ra một tấm thiệp mời vẫy vẫy nó trước mặt Khương Thời Niệm: “Tiên nữ, cô thu phục được tôn đại thần Thẩm Diên Phi này lúc nào vậy, lợi hại ghê, cũng không nói cho chúng tôi biết.”

Khương Thời Niệm cầm lấy tấm thiệp và xem và thấy đó là thiệp cưới mà Thẩm Diên Phi đã đưa cho Thương Thuỵ lần trước, thiệp cưới của cô và anh.

Anh thậm chí còn đưa nó cho đài truyền hình.

Cô cho rằng theo quan điểm của anh, đồng nghiệp của cô sẽ không đủ tư cách để tham dự hôn lễ nhà họ Thẩm, nhưng không ngờ…

Tổng đạo diễn cười khoe: “Toàn bộ người trong đài truyền hình đều có, còn là phát đến tận tay, không phải là phát qua loa cho xong, món quà cũng mỗi người một phần, nặng đến mức tôi không dám nhận, Niệm Niệm, cô đúng là thần tiên của đài truyền hình chúng ta.”

Tổng giám đốc hạ giọng: “Nói đến giám đốc Thương, bỏ rồi cũng tốt, tôi thấy anh ta giống như đi du ngoạn nhân gian, không tương xứng với cô.”

Khương Thời Niệm không muốn mọi người bàn luận quá nhiều về Thẩm Diên Phi, sau khi cảm ơn cô liền trở lại với công việc, dù sao thì bọn cô cũng sắp ghi hình chương trình với Thẩm Diên Phi, sau khi nghe xong, có người cười nói: “Nếu chương trình này mà không trở nên nổi tiếng thì đúng là trời đất khó tha, đây không chỉ là một chương trình talk show trong nước mà còn đi kèm một màn lãng mạn siêu ngọt ngào của cặp đôi mới cưới.”

Khương Thời Niệm giả bộ nghiêm túc, bọn họ mới an phận nhưng vẫn còn tò mò chuyện của cô, bộ dáng chưa thỏa mãn 

Đến sáng ngày mốt, Khương Thời Niệm đã chuẩn bị đầy đủ, cô lên sân khấu kiểm tra cách bố trí phòng thu trước, đợi đến khi Thẩm Diên Phi đến ghi hình sau cuộc họp buổi sáng ở công ty, nhưng không lâu sau đó cô liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.

Tối qua trước khi cô đi, bầu không khí vẫn còn rất náo nhiệt, mới có một đêm mà trời đất như đảo lộn, mọi người nhìn thấy cô đều lộ ra ánh mắt né tránh cùng với mất tự nhiên.

Sắc mặt Đồng Lam căng thẳng, đầu tiên là vội vàng chạy đến bên cạnh cô, sau đó nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Chị Niệm Niệm, giám đốc Thương lúc sáng đã tới đây, vừa mới rời đi một lúc.”

Thương Thuỵ là nhà tài trợ lớn nhất của đài truyền hình, vì vậy việc anh ta đến đây không có gì lạ, nhưng lần này rõ ràng là liên quan đến cô.

Khương Thời Niệm cau mày.

Đồng Lam tức giận lấy ra một tấm thiệp mời đã bị vò nát, nó có vẻ tương phản với cái màu trắng của Thẩm Diên Phi, toàn bộ đều là màu đen, bên trong có hình chiếc váy cưới được vẽ bằng tay, khi mở ra, nguyên bản được ghi là anh Thương, cô Khương, được viết tay và ghi thêm tên ở bên dưới.

Thương Thuỵ, Khương Thời Niệm.

Thời gian cũng là ngày hai mươi, địa điểm là khách sạn mà cô và Thương Thuỵ đã đặt trước đó, nơi mà cô không thích.

Khương Thời Niệm có thể nhận ra được, là chữ Thương Thuỵ viết.

Ngón tay Khương Thời Niệm nắm lại, siết chặt tấm thiệp mời.

Đồng Lam đã tức giận cả buổi sáng, cô ấy nức nở nói: “Anh ta đã đưa nó cho cả đài truyền hình, anh ta định làm gì chứ, thật khiến người ta ghê tởm mà! Hơn nữa tên in trên thiệp mời là cô Khương, ngay từ đầu đã không viết tên, anh ta có ý gì đây, là dự định sẽ kết hôn với cái cô Khương tên Kiều Tư Nguyệt, nhất thời tức giận mới đổi lại tên hay sao?”

Cô ấy nắm lấy cổ tay Khương Thời Niệm: “Xem ra chuyện này chị và ngài ấy đều không biết, chị Niệm Niệm, ngài Thẩm có phải sẽ rất tức giận hay không, nhỡ ảnh hưởng đến chương trình hôm nay và ảnh hưởng đến đám cưới thì phải làm sao ạ?”

Khương Thời Niệm đứng thẳng người, các khớp ngón tay trắng bệch, trầm giọng nói: “Đừng hoảng hốt, bình tĩnh lại chút, hôm nay còn có công việc quan trọng, không được làm chậm trễ.”

Đồng Lam sốt ruột: “Nhưng đợi khi ngài Thẩm đến, nếu biết chuyện này, ngài ấy sẽ…”

Anh chắc chắn sẽ tức giận, ít nhất thì nó cũng ảnh hưởng đến thái độ của anh với Khương Thời Niệm. Khi đó, toàn bộ sân khấu sẽ có vô số người nhìn chằm chằm cô, ngoài mặt có người chúc mừng, trong lòng lại thầm ghen tị chán ghét, một khi cô vì chuyện này mà bị đối xử lạnh nhạt trước mặt mọi người, chẳng phải là…

Khương Thời Niệm rũ mắt xuống, kìm nén mọi cảm xúc, lúc này ở bên ngoài có người chạy vào thông báo: “Thẩm tổng đến rồi, đã vào thang máy rồi.”

Khương Thời Niệm ngẩng đầu, mặc kệ người khác nhìn cô bằng ánh mắt gì, sắc mặt cô vẫn như bình thường sắp xếp mọi người vào vị trí của mình, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến lịch trình đã định sẵn.

Trường quay xem xét lại bối cảnh lần cuối, điều chỉnh ánh sáng máy quay, mọi người đều nâng cao cảnh giác, chờ xem phản ứng sắp tới của Thẩm Diên Phi.

Ngay sau đó âm thanh thông báo vang lên, cửa thang máy mở ra, Thẩm Diên Phi mặc bộ âu phục màu xám nhạt, thân hình cao lớn đứng dưới ánh đèn của buồng thang máy, cánh tay tuỳ ý kéo áo khoác, phía sau là hai trợ lý thân cận đi cùng anh mỗi ngày.

Anh bình tĩnh bước ra, đi đến trước mặt Khương Thời Niệm, hơi nhướng mày chậm rãi nói với cô: “Em mặc trang phục công sở trông rất đẹp.”

Khương Thời Niệm căng thẳng đến mức sắp nổ tung, nhưng nhờ câu nói này của anh mà cô cảm thấy hơi thả lỏng, cô không nhịn được mà dặn dò anh trước ánh mắt dò xét của mọi người: “Ghi hình chương trình nghiêm túc, đừng có thân mật quá.”

Thẩm Diên Phi cười nhẹ, ánh mắt bao trùm lấy cô, anh hoàn toàn không ngại thể hiện ra hình tượng bị vợ quản nghiêm.

Không chỉ là các thành viên của chương trình này mà còn rất nhiều nhóm khác cũng đang hồi hộp theo dõi, sắp tới cuối năm, khối lượng công việc của mọi người cũng không nhiều, lại nghe nói Thẩm tổng sắp tới, họ đều muốn chiêm ngưỡng dung nhan của ông chủ lớn.

Thêm màn nhạc đệm của Thương Thuỵ sáng nay, nói không chừng còn có thể thấy mối quan hệ phức tạp của Khương Thời Niệm.

Khương Thời Niệm không có thời gian để nói về Thẩm Diên Phi và Thương Thuỵ, nếu có thể, cô không muốn nghĩ đến nó một chút nào, cô chỉnh đốn lại tâm trạng với thái độ làm việc chuyên nghiệp, quên đi việc mình là ai, cô mỉm cười bảo Thẩm Diên Phi bước vào trước máy quay, bắt đầu ghi hình theo nội dung kịch bản đã thông báo trước.

Chương trình “Tiệc trà sô pha” là một cuộc phỏng vấn trực tiếp thoải mái, chủ và khách ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, ở giữa có một chiếc bàn trà bằng gỗ, Khương Thời Niệm tinh thông nghệ thuật trà, vừa pha trà thành thạo vui vẻ vừa nói chuyện phiếm, khéo léo moi móc ra những câu chuyện bên trong của ông chủ.

Mặc dù Khương Thời Niệm đang mặc trang phục công sở, nhưng đó cũng là kiểu dáng cổ điển, rất phù hợp với bàn tay nhỏ thon dài đang đùa nghịch dụng cụ trà, cực kì có hiệu quả.

Khi ấm trà đầu tiên được nấu xong, kịch bản cũng đã đọc được một nửa, sau khi nói về sự phát triển của tập đoàn Bạch Quân trong những năm gần đây, có rất nhiều hàng khô, Khương Thời Niệm đưa tay rót trà cho Thẩm Diên Phi, sau đó hỏi: “Ngài Thẩm bắt đầu kinh doanh từ khi nào? Anh từ nhỏ đã được gia đình hun đúc phải không?” 

Thẩm Diên Phi nhận tách trà từ tay cô, lúc hai người trao đổi với nhau, làn da cọ sát trong phút chốc nhưng nó lại kéo ra những sợi tơ mỏng khiến Khương Thời Niệm không nhịn được cuộn tay lại, làm cốc trà suýt đổ, Thẩm Diên Phi kịp thời nâng nó lên, tận dụng cơ hội nắm lấy những đầu ngón tay nóng đỏ của cô.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai ba giây, lúng túng lướt qua, nhưng Khương Thời Niệm lại không thể kiểm soát nhiệt độ ở tai mình.

Sau đó, Thẩm Diên Phi bình tĩnh nói: “Tôi không bị ảnh hưởng từ gia đình, tôi đã ở lại ký túc xá trường khi lên cấp ba và rất ít khi về nhà. Tôi bắt đầu kinh doanh khi học đại học, hoàn cảnh ở nước Mỹ cũng có nhiều điều kiện để khởi nghiệp, với cả lúc ấy tôi cũng đang rất cần tiền.”

“Rất cần tiền”- cụm từ này nghe có vẻ chẳng ăn nhập gì so với gia thế nhà họ Thẩm cả.

Khương Thời Niệm thuận theo hỏi: “Vì sao vậy?”

Thẩm Diên Phi mỉm cười: “Tôi muốn gửi về Trung Quốc, bởi vì lúc đó có người rất cần nó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play