Khương Thời Niệm không ngờ từ lúc bữa tiệc bắt đầu đến giờ câu "Chúc mừng sinh nhật" đầu tiên cô nhận được lại đến từ Thẩm Diên Phi, người gần như ở thế giới khác với cô.
Tuy bánh không phải dành cho cô, những lời chúc cũng không liên quan gì đến cô, thiên nga cũng là trùng hợp nhưng trong một giây phút nào đó, cô như tìm được một chút ấm áp trong cơn giá rét.
Khương Thời Niệm đứng thẳng lưng, mặc áo khoác ngoài, cô đậy nắp lại và gửi bánh đến quầy y tá.
Thẩm Diên Phi nếu đã giao cho cô xử lý, nói rõ là anh không cần nữa mà lát nữa cô còn phải trở về sảnh tiệc không thể mang theo bên người, không bằng đưa cho các y tá làm bữa khuya.
Vị ngọt của bánh, hôm nay cô không có may mắn được nếm thử.
Y tá lúc nãy trong phòng bệnh bước nhanh đến chỗ Khương Thời Niệm, muốn xử lý vết máu từ lỗ kim trên mu bàn tay của cô, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thuốc còn chưa truyền xong sao lại tùy tiện rút kim ra rồi, máu chảy nhiều như vậy, chị nên quay về..."
Khương Thời Niệm lắc đầu, đặt bánh xuống chuẩn bị rời đi.
Cô y tá nhỏ vội vàng đuổi theo, sốt ruột buột miệng: “Anh Thẩm vừa nhắc nhở em phải xử lý tốt tay của chị…”
Khương Thời Niệm ngây người ra một lúc, không nhịn được mà muốn cười.
Người như Thẩm Diên Phi, tất cả quyền quý ở Bắc Thành đều ngưỡng mộ mà không thể chạm tới được, anh đâu có giống người sẽ lo chuyện bao đồng, chẳng qua chỉ tùy ý nhìn cô một cái lại không ngại phiền phức giúp một người không liên quan như cô tìm y tá.
Mà Thương Thụy người nên ở bên cạnh cô lúc này, lại lạnh lùng và thờ ơ lúc cô cần nhất.
Trên thực tế trước lúc đính hôn, cô đã chủ động thẳng thắn nói với Thương Thụy về thân thế của mình, mặc dù anh ta nói không để ý nhưng thái độ đối với cô đã ngấm ngầm thay đổi.
Lúc đó, Kiều Tư Nguyệt không phải Khương Ngưng, đứa con gái ruột thất lạc của nhà họ Khương mà chỉ là đồng nghiệp của cô trong đài truyền hình.
Thương Thụy với tư cách nhà tài trợ của đài truyền hình, lúc cô xảy ra mâu thuẫn với Kiều Tư Nguyệt trong công việc, anh ta bảo vệ đối phương không chỉ một lần còn bảo cô phải hiểu chuyện, đừng có tính toán như vậy nói cô trông rất nhỏ nhen.
Nhưng Thương Thụy và Kiều Tư Nguyệt lại chẳng tiếp xúc qua nhiều, chưa nói tới chuyện mập mờ gì đó, những thất vọng oan ức của cô cũng chỉ là gây sự vô lý, nếu như tích cực quá thì lại chứng tỏ cô là người hẹp hòi.
Cô là con gái của nhà họ Khương, lại là đối tượng kết hôn với Thương Thụy, vì gia đình cô không thể tùy hứng.
Thương Thụy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cho dù là anh ta theo đuổi cô trước, trong chuyện tình cảm anh ta vẫn dùng thái độ bề trên nhìn xuống luôn thờ ơ với cô, lúc chỉ có hai người, thi thoảng tâm tình anh ta không tốt thậm chí còn mang thân phận con nuôi của cô ra giễu cợt.
Sự khó chịu tích lũy tầng tầng lớp lớp, cô phải cố gắng tự mình tiêu hóa hết nó.
Cô muốn báo đáp nhà họ Khương, muốn có một gia đình nhỏ thuộc về mình, từ nhỏ nhà họ Khương đã dạy cô phải biết nhẫn nhịn, cho nên trong chuyện tình cảm cô luôn bao dung, thật lòng chuẩn bị để tháng sau kết hôn với Thương Thụy.
Cho đến hôm nay, Thương Thụy lại ở trước mặt mọi người bỏ mặc cô.
Khương Thời Niệm bước ra khỏi cổng bệnh viện Cộng Tế, giữa đêm đông, bên ngoài có tuyết rơi dày đặc, cô nắm chặt vạt áo khoác để giữ ấm.
Trán cô nóng bừng, trong lòng tự cảnh cáo mình không được bốc đồng.
Cô rời tiệc sinh nhật đã ba tiếng, mọi người có lẽ đã bình tĩnh lại, bây giờ cô sẽ quay lại hỏi trực tiếp thái độ của nhà họ Khương và Thương Thụy.
Tài xế cầm ô chạy tới, che ô trên đầu Khương Thời Niệm: "Tiêm xong rồi sao? Sao không nghỉ ngơi một chút, mau lên xe đi, cháu còn bệnh mà."
Điều hòa trong xe được bật hết cỡ, Khương Thời Niệm vừa mới mê man ngồi xuống thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ phó giám đốc đài truyền hình.
Phó trưởng đài mỉm cười, thăm dò hỏi: "Thời Niệm, đang bận tổ chức sinh nhật sao? Thương tổng có ở đây với cô không, trong đài có việc gấp, tôi không thể liên lạc với anh ấy ở đây được."
Khương Thời Niệm không trả lời ngay.
Phó giám đốc cũng được coi là cấp trên trực tiếp của cô, bình thường nịnh nọt Thương Thụy, ngay cả thái độ đối xử với cô cũng rất nhiệt tình, bây giờ nhất định ông ta nhất định đã nghe phong thanh rồi, nên cố ý gọi đến kiểm tra thật giả như nào.
Cô ấy có được vị trí hiện tại trong đài truyền hình đều dựa vào năng lực của mình nhưng bây giờ bên kia lại ám chỉ với cô nếu giữa cô và Thương Thụy xảy ra rạn nứt tình cảm thì công việc mà cô quý trọng sẽ bị ảnh hưởng.
Quả thực, người dẫn chương trình được coi là người của công chúng, một khi có quá nhiều tin tức tiêu cực thì sẽ bị đẩy về phía sau.
Khương Thời Niệm bình tĩnh nói: "Thương Thụy đang bận, ngài có thể tìm anh ấy sau."
Phó đạo diễn cười khan một tiếng: "Được rồi, vừa hay nhắc nhở cô, phải cố gắng hơn nữa trong buổi phỏng vấn quan trọng của chúng ta vào tuần sau, nếu không mời được anh Thẩm, đến lúc đó tiết mục rơi vào tay người khác thì đừng trách tôi không công bằng."
Khương Thời Niệm xoa chân mày, tựa đầu vào cửa sổ xe lạnh lẽo.
Đài truyền hình thành phố đã lên kế hoạch cho một chương trình phỏng vấn, đây sẽ là con át chủ bài của năm sau, mục tiêu là các ông chủ lớn trên đỉnh kim tự tháp trong các ngành, nhiều người đỏ mắt ghen tị muốn có vị trí người dẫn chương trình, Kiều Tư Nguyệt cũng đã tuyên bố với cô sẽ phải dành vị trí đó về tay.
Cuối cùng, cô dựa vào thành tích thực tế mà giành chiến thắng, Kiều Tư Nguyệt cũng nhìn cô đầy công kích.
Nhưng cô không có thời gian quan tâm đến cảm nhận của người khác, bởi vì tập đầu tiên quan trọng nhất của chương trình, nhà đài lại mơ tưởng muốn mời Thẩm Diên Phi của tập toàn Bạch Quân.
Vị gia chủ nhà họ Thẩm này làm gì chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào chứ, đây căn bản là chuyện không thực tế, tuy nhiên nhà đài vẫn cực kỳ kiên trì, muốn thông qua mối quan hệ của nhà cô và Thương Thụy để nghĩ cách.
Lúc cô vẫn đang nói chuyện điện thoại, điện thoại đột nhiên rung liên tục, có tin nhắn gửi tới.
Cô vuốt thanh thông báo xuống, nhìn thấy ba bức ảnh Thương Tuyền gửi tới, trong lòng cô mơ hồ có dự cảm, cô cau mày mở ra.
Bức ảnh đầu tiên, khung cảnh phía sau là bữa tiệc sinh nhật tại khách sạn Liz, thời gian chụp cách đây 5 phút.
Kiều Tư Nguyệt vẫn mặc chiếc váy trắng đơn giản, mũi đỏ hồng ngồi ở một góc sô pha, Thương Thụy đưa nước cho cô ta.
Sau đó, Kiều Tư Nguyệt khóc quá dữ dội nên uống nước bị sặc, Thương Thụy rút khăn tay đưa đến gần, cúi người giúp cô ta lau.
Cuối cùng, Thương Thụy bưng ra một đĩa bánh ngọt để dỗ dành cô ta, chiếc bánh vốn được để thông báo ngày cưới của cô với anh ta, lại bị anh ta cắt đưa cho Kiều Tư Nguyệt trước, khuôn mặt ưu tú của cậu chủ Thương còn nhìn ra nụ cười bất lực không biết phải làm sao.
Khương Thời NIệm rất quen thuộc với nụ cười này, trước đây nó chỉ dành cho cô.
Sau khi Khương Thời Niệm lật xong từng tấm một, cuộc gọi với phó giám đốc đài truyền hình đã bị cắt từ lâu, cô vứt ngược điện thoại lên trên ghế.
Tài xế nhìn cô từ kính chiếu hậu, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.
Trong mắt của Khương Thời Niệm phản chiếu đầu ánh đèn đường nhìn về phía ông ấy: "Chú Từ, chú muốn nói gì."
Chú Từ không nhịn được nữa, liên tục vỗ lên vô lăng: "Bọn họ làm sao có thể làm ra chuyện như vậy! Con nuôi thì làm sao, sống cùng nhau hơn chục năm lại hoàn toàn không có chút tình cảm nào sao! Chú rể bên kia cũng quá đáng!"
Chú Từ ở nhà họ Khương đã mười năm, cũng biết rõ tình hình, ồm ồm nói: "Chuyện ngày hôm nay rõ ràng là bắt tay với nhau đẩy cháu vào hố lửa! Nhà, danh tiếng, công việc của cháu không xử lý tốt thì sẽ mất hết toàn bộ! Chỉ cần cháu lộ ra chút oan ức, ai cũng đều cảm thấy đấy là lỗi của cháu, mắng cháu bao nhiêu năm nay chiếm được chỗ tốt mà không biết tốt xấu là gì!"
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Tình hình thực tế đúng là như vậy.
Bởi vì bao nhiêu năm qua, nhà họ Khương trước mặt người khác luôn đối xử với cô rất tốt, hiện tại thân thế của cô bị công khai, ai cũng sẽ cho rằng cô là người không có tư cách oán than nhất.
Cô nên biết ơn mọi thứ, phải chào đón con gái ruột về nhà mà chứ không phàn nàn gì, chủ động nhường chồng sắp cưới, quay trở về vũng bùn của cô.
Khương Thời Niệm vốn dĩ sẽ làm như này.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cả nhà không nên đối xử với cô như một con rối tùy tiện đập nát, bày ra nhiều mưu kế như vậy chỉ để danh chính ngôn thuận đuổi cô ra khỏi nhà, giúp con gái ruột nhanh chóng hòa nhập vào giới thượng lưu của Bắc Thành.
Xe xuyên qua màn tuyết dày đặc, sau khi rẽ vào ngã tư, tiến gần đến cổng chính đèn đuốc sáng rực của khách sạn Liz.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, tầm nhìn không xa nên lúc Khương Thời Niệm xuống xe không chú ý tới chiếc Maybach màu đen vẫn luôn đi phía sau cô.
Chiếc Maybach dừng lại trước, giữ khoảng cách thích hợp với khách sạn.
Các nguồn sáng trong xe đều tắt hết, chỉ còn bông tuyết trắng xóa bên ngoài xen lẫn với ánh đèn đường vàng ấm lập lòe chiếu vào.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế lái nhìn thấy Khương Thời Niệm tiến vào thì lo lắng nắm chặt tay, nhìn hồi lâu vẫn không chịu được mà quay đầu lại nhìn bóng người ngồi ghế sau: "Tam ca?"
Cửa sổ hàng ghế sau được hạ xuống một nửa, gió đêm nhè nhẹ hòa cùng một ít tuyết vụn chậm rãi va vào cửa kính.
Môi mỏng của Thẩm Diên Phi ngậm một điếu thuốc, anh hơi nghiêng đầu, ngón tay khẽ cong, ánh lửa bùng lên trong tiếng bật khe khẽ của đá mài, chiếu sáng khuôn mặt sắc nét của anh.
Anh rất ít khi hút thuốc nhưng hôm nay dường như móng vuốt sắc nhọn bị giam cầm quá lâu không ngừng điên cuồng cấu xé mà vùng vẫy thoát ra.
Bản năng là một thứ không dễ để chống lại.
Một lúc sau, Thẩm Diên Phi mới thu hồi ánh mắt đang nhìn cửa khách sạn.
Đầu ngón tay anh xoa xoa hộp quà trong tay, thấp giọng trả lời điều vừa nãy người kia không dám hỏi.
"Chờ một chút, bây giờ anh cùng cô ấy đi vào sẽ không tốt đối với cô ấy."
Trong sảnh tiệc ở tầng một của khách sạn Liz, Thương Thụy nới lỏng cà vạt, dựa vào chiếc ghế sofa đơn, bực bội xem điện thoại, vẫn như cũ không thấy tin nhắn trả lời của Khương Thời Niệm, anh ta gửi mấy tin nhắn WeChat đều giống như đá chìm đáy biển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT