Sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Diên Phi, Khương Thời Niệm ngây người đứng cạnh tường một lúc, trong miệng dường như vẫn còn đọng lại hai tiếng “Anh ba” nhẹ nhàng kia, cô dùng bàn tay lạnh lẽo của mình áp lên trán để hạ nhiệt rồi lại thấp giọng chậm rãi lẩm nhẩm, thử làm quen với cách gọi này.
Tần Chi thấy cô mãi không về bèn chạy đi tìm, nghe thấy cô không ngừng lặp lại mấy từ đó, cô ấy che miệng ngạc nhiên nói: “Niệm Niệm, câu này của cậu là chỉ ông chủ Thẩm đúng không? Được được, tớ từng nghe người ta đồn là chỉ có anh em nhà họ Thẩm với một hai người thân cận mới dám gọi anh ấy như vậy thôi, kiểu này là cậu đã bước vào quan hệ thân mật với anh ấy rồi đấy!”
Con ngươi màu trà của Khương Thời Niệm hơi căng chặt, cô thật sự không có ý mạo phạm Thẩm Diên Phi, nhớ lại khi nãy anh nghe thấy chữ “Anh ba”, ngoại trừ hô hấp hơi dao động thì không biểu hiện chút không vui nào, thậm chí còn thoải mái đồng ý lời mời đến đài truyền hình của cô.
Khương Thời Niệm có chút lo lắng than một tiếng.
Thẩm Diên Phi ở sân bay, mà lúc ấy xung quanh lại có rất nhiều người nên có lẽ không tiện nói nhiều với cô, liệu anh có cảm thấy cô vừa mới đăng ký kết hôn đã có lòng bất chính, mượn việc xưng hô để thử giới hạn của anh hay không?
Xem ra sau này hai tiếng "Anh ba" không thể tùy tiện gọi rồi.
Sau khi lưu luyến không rời tạm biệt Tần Chi, Khương Thời Niệm lập tức trở về khu biệt thự Vọng Nguyệt Loan tập trung chuẩn bị cho buổi talk show, trước lúc mời Thẩm Diên Phi đến studio cô phải nắm rõ được thông tin cá nhân của anh.
Nói đến cũng thật buồn cười, Khương Thời Niệm cô muốn hiểu biết người chồng mới cưới của mình còn phải thông qua thân phận người dẫn chương trình, nghiên cứu kỹ càng vị khách mời đặc biệt này.
Về thông tin của Thẩm Diên Phi, tuy là trước kia Khương Thời Niệm đã tìm hiểu được một chút nhưng thật sự vẫn còn thiếu rất nhiều, cô bèn gọi điện cho trợ lý Đồng Lam nhưng cô ấy lại dùng giọng điệu sống không còn gì luyến tiếc nói: “Chị Niệm Niệm, em lúc nào cũng theo sát chuyện này, nhưng mà Thẩm tổng giấu thật sự rất kĩ, căn bản không đào thêm được gì!”
“Em đừng nói mình giống như paparazzi” Khương Thời Niệm hơi bực mình: “Lý lịch cơ bản của anh ta đâu? Có gì mới không?”
Đồng Lam giỏi nhất là đệm thêm mấy khúc nhạc nền gay cấn trong mấy chương trình truyền hình nên lúc này, cô ấy hơi ngừng lại, đè thấp giọng ra vẻ thần bí nói: “Có một chút tin nhỏ, tuy nhiên chưa có bằng chứng xác thực nên không đáng tin lắm”
“Nghe nói Thẩm tổng tốt nghiệp cấp ba đậu vào Thanh đại, ngôi trường tốt nhất cả nước, cuối cùng hình như chưa chính thức nhập học đã thôi học rồi.
“Một khoảng thời gian ngắn sau anh ta đi Mỹ, ở bên đó hiển nhiên lại thi đậu đại học top 1, trong thời gian ở trường một mình thành lập công ty đưa lên sàn chứng khoán, mới hai năm đã trở thành người đứng đầu trong ngành, mạng lưới kinh doanh trải rộng hơn nửa thế giới, đến bây giờ vẫn là huyền thoại trong ngành. Chưa đến ba năm đã là uy hiếp lớn với nhà họ Thẩm, sau đó lão gia nhà đó phải đích thân đến Mỹ cầu xin anh ta về kế nhiệm”
Cây bút trong tay Khương Thời Niệm chợt khựng lại, tay cô siết chặt.
Thẩm Diên Phi là đàn anh thời cấp ba của cô.
Năm cuối cấp... không biết vì sao anh lại từ chối suất du học của các trường danh tiếng, sau này thi đại học lấy được vị trí Trạng Nguyên gần như đạt điểm tuyệt đối đậu vào Thanh Hoa, những chuyện này cô tự trải qua hết. Còn nhớ mùa hè năm ấy trước bảng vàng trong Bắc Thành, cái tên Thẩm Diên Phi được đặt ở vị trí cao nhất, rất nhiều nữ sinh chụp hình với anh.
Cô luôn cho rằng, người như Thẩm Diên Phi chắc chắn sẽ làm mưa làm gió ở đại học, giống như hồi cấp ba, đôi mắt anh lạnh nhạt hờ hững đứng trong bóng tối nhưng vẫn có thể khiến người khác theo đuổi như tre già măng mọc, vậy mà lại... đột nhiên thôi học.
Giọng nói Khương Thời Niệm không hiểu sao hơi khô khốc: “Nguyên nhân thôi học, có biết không?”
Đồng Lam hăng hái trả lời: “Có một chuyện, hình như lúc ấy Thẩm tổng vô tình bị thương, thương rất nặng, ngoài ra không điều tra thêm được gì. Vụ ấy xảy ra cũng lâu rồi, vả lại được giấu rất kĩ nên em cũng không dám đào sâu. Thật ra những chuyện này toàn là tin bát quái không dùng được trong chương trình, chị Niệm Niệm cứ coi như chuyện đi.”
Mãi cho đến tối sau khi Khương Thời Niệm tắm rửa xong xuôi lên giường, mùi hương lạnh lẽo của Thẩm Diên Phi vẫn quanh quẩn trong hơi thở cô, còn cô lại không kìm được nhớ đến tin đồn kia.
Lần cuối cô nhìn thấy Thẩm Diên Phi năm đó là sau khi tham gia trại hè, trong lúc trường học đang vô cùng náo nhiệt thì nhận được thông báo trúng tuyển, anh đứng lẫn trong dòng người, vóc dáng cao gầy vượt trội khiến người ta vừa liếc mắt đã chú ý đến, trên người anh mặc một chiếc áo khoác, khóa kéo được kéo lên che khuất cằm, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô còn bị dọa sợ bởi hơi thở của anh, nhớ lúc ấy, khi cô bước ngang qua vai anh, nhìn thấy anh rũ mắt, con ngươi tràn ngập tĩnh mịch.
Không hiểu sao lúc đó tuy rằng cô sợ anh nhưng vẫn cố lấy can đảm đứng bên phải gọi anh một tiếng “đàn anh” khi anh sắp rời đi.
Nhưng anh không hề quay đầu.
Lần gặp lại tiếp theo đã là chuyện của nhiều năm sau, trong tiệc đính hôn của cô với Thương Thụy, lúc ấy anh đã là chủ nhân cao không với tới của nhà họ Thẩm. Giữa những người đang làm nền cho mình, ánh mắt anh lại rơi vào người cô một lần nữa khiến cô hãi hùng khiếp vía, chỉ muốn né tránh.
Khương Thời Niệm không đoán được trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra những chuyện gì, mà Thẩm Diên Phi cũng chưa chắc đã kể cho cô. Huống hồ cô cũng không nên mượn việc công để đào xới bí mật của anh.
Khi Khương Thời Niệm đắp chăn, mùi sương tuyết lạnh lẽo càng rõ rệt hơn, chui vào cơ thể cô. Rốt cuộc đây là đam mê kì lạ gì vậy, ở phòng người khác còn ngửi mùi Thẩm Diên Phi, cô đang đỏ mặt thở hổn hển thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
Là một email mới.
Đây là email công việc của Khương Thời Niệm, cô tưởng công việc xảy ra chuyện gì bèn vội vàng click mở, hoảng loạn nhìn hai ba lần mới nhận ra địa chỉ người gửi là từ email công việc của Thẩm Diên Phi, là kiểu cài đặt đúng giờ gửi đi.
Cô không khỏi ngồi thẳng lưng cầm điện thoại gần hơn, nhìn chằm chằm dòng chữ cực kì khó tin trên màn hình
“Bây giờ tôi vẫn chưa hạ cánh, trước khi ngủ em hát cho tôi một bài rồi gửi vào email được không, ở bên Mỹ dễ mất ngủ, lần này có ngủ ngon được không còn phải nhờ Thẩm phu nhân.”
11 giờ đêm tại Bắc Thành, Khương Thời Niệm ngồi trên giường hoài nghi nhân sinh.
Nhưng bây giờ Thẩm tổng còn đang trên máy bay không tiện gọi điện, sau khi đấu tranh tư tưởng năm phút, cuối cùng cô vẫn nhận mệnh mở app ghi âm trên điện thoại lên.
- -
Hôm sau Khương Thời Niệm dậy từ sớm, cô theo bản năng cầm lấy điện thoại, không thấy đối phương trả lời nhưng lại có một lời mời kết bạn trên Wechat, nhấn vào thì thấy ảnh đại diện của ông chủ Thẩm.
Khương Thời Niệm nhanh chóng đồng ý lời mời, đợi một lát không thấy anh nhắn gì, cô đoán rằng anh vừa hạ cánh đã làm việc ngay nên tập trung vệ sinh cá nhân rồi đi đến đài truyền hình thành phố.
Hôm nay là ngày cô kết thúc kỳ nghỉ phép, ngày đầu tiên đi làm lại.
Tài xế của Thẩm Diên Phi dừng xe trước cửa đài truyền hình, Khương Thời Niệm chưa kịp mở cửa đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của nhà họ Khương đậu cách đó không xa, Kiều Tư Nguyệt bước xuống từ ghế sau, tiếp đó là Khương Cửu Sơn và Diệp Uyển, hai người họ nắm tay cô ta cẩn thận dặn dò rất nhiều lần.
Lông mi cô hơi dao động.
Ba ngày trước trong cái xe kia vẫn là người nhà của cô, mà lúc ấy cô vẫn còn ngu xuẩn hi vọng một ngày nào đó mình sẽ nhận được tình thương và sự quan tâm nhỏ bé của gia đình.
Khương Thời Niệm cũng không hề tránh đi mà xuống xe luôn, ánh mắt thẳng tắp bước lên cầu thang, Diệp Uyển là người đầu tiên nhìn thấy cô, sự khinh thường trong mắt bà ta không hề che giấu, Kiều Tư Nguyệt giữ chặt tay bà ta lắc đầu.
“Lúc trước sao có thể mềm lòng mà đi nhận nuôi thứ như vậy cơ chứ.” Ánh mắt Diệp Uyển lạnh lùng nhìn bóng dáng yểu điệu của Khương Thời Niệm: “Nó mà làm ra chuyện gièm pha gì chẳng phải ảnh hưởng đến Tư Nguyệt của chúng ta sao?”
Kiều Tư Nguyệt dịu dàng dỗ dành bà ta: “Không đâu mẹ, con sẽ khuyên nhủ Thời Niệm mà.”
Khoảng cách cũng chưa xa lắm nên những lời này Khương Thời Niệm loáng thoáng nghe thấy, cô coi như bọn họ không hề tồn tại, thẳng lưng đi vào cửa xoay. Vốn cô đã chuẩn bị tâm lý bị người ta bàn tán cười nhạo về vụ tiệc sinh nhật nhưng ngạc nhiên là mọi người vẫn hành xử bình thường tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Khương Thời Niệm mơ hồ nhận ra những điều này không phải do cô may mắn mà là do Thẩm Diên Phi đã dọn đường cho cô trước khi anh ra nước ngoài.
Anh lúc nào cũng có chừng mực, đến lúc mấu chốt thì dừng lại kịp lúc, không can thiệp quá nhiều, đúng như mong muốn tự mình đối mặt của cô.
Khương Thời Niệm đi thang máy đến tầng bảy trả phép (*)với phó đài trưởng, ông ta mặt mày hớn hở nói: “Năng lực của Thời Niệm đúng là rất mạnh, sáng nay bên kia đã phản hồi là Thẩm tổng đồng ý tham gia chương trình.”
(*)Trả phép :Động từ về lại nơi làm việc sau thời gian đi nghỉ phép
Khương Thời Niệm gật đầu cười: “Tôi sẽ nghiêm túc chuẩn bị.”
Phó đài trưởng lại không đồng ý, thần bí nói: “Chuẩn bị tất nhiên đúng nhưng kết quả cuối cùng mọi người đều đồng ý rằng chúng ta nên khảo sát lại, dù gì thì chương trình này tỉ lệ cạnh tranh cao, rất nhiều người trẻ tuổi xuất sắc đều muốn thử sức, đặc biệt đối tượng còn là Thẩm Diên Phi, bây giờ cửa phòng của đài trưởng sắp bị đạp đổ đến nơi rồi.”
“Công việc trong tay cô rất nhiều, thiếu một cái này cũng có sao đâu?” Phó đài trưởng buông tay: “Từ trước đến nay cô là người hiểu chuyện, nếu mà phía đài trưởng chỉ trọng dụng mỗi mình cô không phải sẽ khiến người ta nói ra nói vào à.”
Khương Thời Niệm hiểu, bàn tay cô lặng lẽ siết chặt nhìn thẳng ông ta: “Cho nên ý ngài là sau khi xác nhận Thẩm tổng đồng ý làm khách mời thì muốn chọn lại người dẫn chương trình luôn đúng không?”
Phó đài trường hài hước nói: “Thật sự không còn cách nào khác, để tránh đàm tiếu lung tung và cũng dành cơ hội cho người mới thôi, cô cứ chuẩn bị tâm lý trước là được.”
“Người mới? Là Kiều Tư Nguyệt chứ còn ai? Không bằng ngài cứ nói thẳng đi.” Khương Thời Niệm làm như không nhìn thấy sắc mặt phó trưởng đài biến sắc, rành mạch nói: “Chọn lại cũng được nhưng phải cạnh tranh công bằng, tôi dựa vào năng lực thật sự lấy được chương trình này, không có lý gì tự nhiên để bị cướp cả.”
Sau khi nói xong, cô đập mạnh đơn trả phép lên bàn rồi xoay người đi một mạch ra ngoài, phó đài trưởng tức đến nỗi cười lạnh.
Người khác có thể không biết nhưng chẳng lẽ ông ta không biết à! Khương Thời Niệm rõ ràng đã bị nhà họ Khương đuổi khỏi dòng tộc rồi, công tử Thương cũng sắp đổi cô dâu đến nơi. Trước kia Khương Thời Niệm bị ông ta xoa nắn trong lòng bàn tay vậy mà giờ dám làm loạn ra chuyện lớn như vậy, giống như thoái thai hoán cốt dám thách thức ông ta?
Sau khi rời đi, Khương Thời Niệm liền vào phòng phát sóng chuẩn bị cho chương trình tiếp theo, trong lúc chờ trang điểm cô đứng dậy đi đến chỗ pha cà phê, đột nhiên có tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau, không cần quay lại cô cũng biết là ai.
Kiều Tư Nguyệt mặc một bộ váy trắng nghiêng đầu cười với Khương Thời Niệm: “Em gái, mấy ngày qua ổn chứ?”
Khương Thời Niệm bình tĩnh nhìn cô ta: “Người nhà họ Khương không có ở đây nên không diễn nữa à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT