Đã rất lâu rồi Khương Thời Niệm không ngủ ngon đến vậy, mặc dù ngồi dưới nền nhà, đầu gối lên bả vai góc cạnh của thiếu niên, kể cả lúc sau có trượt dần xuống chân anh thì cũng thực sự chưa thể nói là mềm mại. Nhưng chỉ cần ở gần nhau thì họ có thể chống đỡ lại tất cả.

Kể từ sau khi Thẩm Diên Phi rời nhà, cô liên tục trằn trọc mất ngủ, sau khi anh xảy ra chuyện, cả đêm cô chỉ suy nghĩ lung tung rồi lại khóc, thời khắc ấy giống như đang giày vò, làm cho phòng tuyến cuối cùng của cô sụp đổ. Tối nay cuối cùng cô cũng đã tìm lại được cái tổ an toàn nhất của bản thân.

Cô nghĩ cô chắc chắn sẽ không thể chống đỡ nổi cho đến lúc trời sáng, sau khi ngủ có lẽ cô sẽ không tỉnh lại nữa.  

Giấc mộng đẹp đẽ kéo dài mấy tiếng đồng hồ đã là ban ân cho cô rồi, sao cô có thể cứ mãi nằm mộng đây. Nếu như cô thịt nát xương tan, nói không chừng còn có thể đi gặp được linh hồn thật sự của Thẩm Diên Phi.

Trước khi mở mắt, Khương Thời Niệm không còn phân biệt được rõ là mộng hay là ảo, cô chỉ mơ hồ thấy bóng dáng anh đứng trong màn sương, trên người anh có rất nhiều vết máu, lau mãi cũng không sạch, nước mắt cô từ khóe mắt chảy xuống, anh nhẹ nhàng chạm vào cô, cúi xuống hôn cô như món đồ trân quý, đôi mắt sâu thẳm làm trái tim cô run lên, anh ôm cô, thì thầm dỗ dành bên tai cô: “Tuệ Tuệ, em sống không tốt phải không, sao lại đến đây rồi.”

Nghe giọng điệu của anh, sự thỏa mãn và lạnh lùng mà cô mạnh mẽ giả vờ bấy lâu đột nhiên sụp đổ, cô nhếch nhác khóc một trận thật lớn rồi ôm lấy anh, lúc sắp chạm vào anh, cả người cô đột nhiên mất trọng lực, cô hốt hoảng choàng tỉnh dậy. Cảnh tượng trước mắt căn bản không phải điểm cuối của sự chết chóc như trong tưởng tượng, cô vẫn trong phòng hoạt động của câu lạc bộ, ánh mặt trời buổi sớm chiếu qua ô cửa thủy tinh, trải dài trên mặt đất thành một tấm thảm vàng lớn, những hạt bụi mịn nhẹ nhàng lơ lửng trong ánh sáng xán lạn, má cô đè lên bắp thịt gầy nhưng đàn hồi, cô không nhịn được mà đưa tay sờ.

Vẫn là đôi chân đang duỗi ra của thiếu niên?

Khương Thời Niệm bối rối, ánh mắt tan rã, cô ngồi dậy, ngẩn ra rồi nhéo mặt mình, dùng sức nhéo mạnh đến nỗi mặt cũng đau.

Cô đờ người ra vài giây, rồi bị kích thích đến đột nhiên bật dậy, cô hoảng hốt xoay người lại, sâu bên trong ánh mắt sáng rực nóng bỏng là sự khó có thể tin nổi, cơ thể cô giống như bị mất khống chế, cô trực tiếp chống người xuống, cọ xát vào người thiếu niên đang ngâm mình trong ánh sáng kia, cô vòng qua lưng anh trong vô thức, hai tay nâng mặt anh lên, ánh mắt nóng rực, cô nhào nặn, ấn mặt anh một lát.

Nóng ấm, mềm mại, rất chân thực…

Đôi mắt anh đen láy, trong veo như hồ nước sâu không đáy, sự tăm tối nơi đáy mắt khác xa đôi mắt mà một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi nên có. Tại nơi sâu thẳm của đôi mắt ấy là sự trầm mặc sục sôi cuộn trào, mượn ánh sáng buổi sớm để che giấu nó, anh cố hết sức kìm nén để không lộ ra chút manh mối nào trước mặt cô.

Có lẽ cô thích… Thẩm Diên Phi sạch sẽ lúc này mới đúng.

Còn tên ma quỷ làm tổn thương cô, cưỡng bức cô, không dễ dàng gì mới hoàn toàn chết đi, tan thành tro bụi… Không có tư cách xuất hiện.

Nhưng sao cô lại quay lại đây… Cô căm ghét, thù hận anh, sao có khả năng nói nhớ anh, đồng ý lời tỏ tình của anh được.

Là anh mơ tưởng hão huyền.

Thứ không thuộc về anh, không là của anh, anh không thể nào mong ước xa vời.

Ở nơi không ai nhìn thấy, bàn tay của thiếu niên siết chặt đến các đốt ngón tay cũng trắng bệch, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, tình cảm nặng nề đen tối như này không phù hợp với lứa tuổi, bị anh cực lực kiềm chế, anh tự phá vỡ bản thân mình, đẩy mình vào lại trong bóng tối, lấy ra trái tim mười bảy, mười tám tuổi để có được dáng vẻ của cậu thiếu niên lần đầu biết yêu.

Anh không dám hỏi.

Hỏi xong, có khi nào đến cả Thẩm Diên Phi của hiện tại cũng sẽ bị cô vứt bỏ không.

Cuối cùng Khương Thời Niệm cũng đối mặt với hiện thực, cô bị chân tướng làm cho mắt mờ đi, phải một lúc lâu sau cô mới từ từ lấy lại được hơi thở bình thường, cô hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Thẩm Diên Phi.

Làm gì có ảo cảnh nào có thể chân thật đến mức này? Liệu nó có thể kéo dài đến không có kết thúc, có thể mãi luôn tiếp tục như này không? Trừ phi ngay từ đầu nó đã không phải… Từ đầu nó đã không phải là giả!

Cô được sống lại một lần nữa, quay về năm lớp mười một ấy, tất cả những tiếc nuối đều có thể kịp thời bù đắp rồi, Thẩm Diên Phi vẫn còn ở đây, cô với anh còn có thể có tương lai và kết cục khác, cô quỳ xuống cầu nguyện, cầu cho ước muốn xa vời của mình đều có thể trở thành hiện thực.

Cánh tay Khương Thời Niệm run rẩy dữ dội, không chịu nổi nữa thì dứt khoát từ bỏ thôi. Cô khẽ khập khiễng vòng tay qua cổ Thẩm Diên Phi, nước mắt lặng lẽ rơi ướt cả cổ áo đồng phục anh. Khi cảm xúc mãnh liệt nhất bình ổn lại, cô sững người.

… Từ hôm qua cho tới hiện tại, sở dĩ cô có thể không để ý, không quan tâm, muốn làm gì thì làm như vậy là vì cô cho rằng mình sắp chết nên không cần phải cân nhắc nhiều. Nhưng giờ đây, cô vẫn còn trong thế giới hiện thực, vậy tất cả lời nói và hành vi khác thường ấy cô đều phải tự mình trả giá.

Hình tượng nhân vật ban đầu của cô là một học sinh cấp ba quy củ, bây giờ hình tượng đã sụp đổ đến tận trời rồi, cô lấy một giấc mộng làm cái cớ để vừa ôm còn vừa hôn anh, còn nói muốn cùng người ta kết hôn, lại còn muốn cùng người ta về nhà ngủ trên một cái giường!

Đàn anh Thẩm thích cô bé đàn em Khương Tuệ Tuệ dè dặt, ấm áp lại ngoan ngoãn, hình tượng trước đó của cô đổ vỡ mất rồi…

Phải làm sao đây!

Nhiệt độ cơ thể của Khương Thời Niệm lạnh dần xuống, cô cúi đầu nhìn tư thế quá đáng của bản thân lúc này, sau đó cô vội vàng bò xuống khỏi eo anh, tay chân mảnh dẻ cuộn tròn lại một góc, cô đỏ mặt tía tai muốn nhìn anh thêm vài lần nhưng lại ngại ngùng không dám.

Hôm qua thân mật đến vậy mà cô còn không xấu hổ, bây giờ bộ não đã to lên gấp bội mới tìm về với cô, trong nội tâm, thiếu nữ Khương Tuệ Tuệ đang đập đầu vào tường cồng cộc, cô hoang mang không biết giải quyết tình cảnh này thế nào, huống chi trước khi sống lại… Cô với anh còn chưa từng chính thức hẹn hò với nhau, cô căn bản chính là một người mới, một tờ giấy trắng, vậy mà cô suýt chút nữa đã trực tiếp dẫn đàn anh Thẩm làm chuyện người lớn.

Khương Thời Niệm khóc không ra nước mắt nữa rồi. Cô hấp ta hấp tấp đứng dậy, vấp chân vào chiếc chăn đắp trên người, suýt nữa thì ngã lăn ra, sau đó được Thẩm Diên Phi từ phía sau kéo lấy. Tay anh rất nóng, vốn dĩ cô đã không biết làm thế nào cho phải, bây giờ khi da thịt chạm nhau, khoảng cách bị thu hẹp lại, cô càng không có cách nào giải thích tình hình thực tế. Mặt cô đỏ như thiêu đốt, lí nhí nói một câu: “Em phải đi ăn sáng.” Xong rồi hốt hoảng chạy trốn khỏi hiện trường.

Đợi đến khi chạy vào nhà vệ sinh ở hành lang, sau khi rửa mặt sơ qua cô mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn cô học sinh cấp ba xanh xao trong gương, cô không khỏi cong miệng, lúng túng che mắt lại, lỗ tai cũng nóng bừng. 

Sau khi làm ra những hành vi thân mật với anh Khương Thời Niệm xấu hổ không dám đối mặt với thiếu niên Thẩm Diêm Phi, cô lại càng sợ anh sẽ nảy sinh ra ác cảm với cô, nếu như vừa đến đã làm rối tung sự mở đầu, vậy cô đến đây còn có ý nghĩa gì nữa đâu.

Tâm trí mẫn cảm không khống chế được mà trở nên bất an, một mình cô cúi đầu đi xuống lầu, rất nhanh những bước chân quen thuộc đã theo sát phía sau cô, bước chân ấy không bức ép đến quá gần mà chỉ từng bước từng bước theo sau chiếc bóng lờ mờ của cô, một lời cũng không nói.

Thời gian ăn sáng, người trong ngoài trường ra vào nhộn nhịp, Khương Thời Niệm cụp mắt đi về phía trước, cô bước đến quán ăn nhỏ trước đây thường tới trong vô thức, lúc đẩy cửa ra, ngồi rải rác trên mấy chiếc bàn bên trong đều là học sinh trường trung học số một.

Chủ quán nhận ra cô, ông quen miệng đọc vài món mà cô thường gọi, đợi đến lúc ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Diên Phi theo sau cô bước vào, sắc mặt chủ quán càng vui vẻ hơn, ông cười nói: “Tôi biết rồi, ăn giống cô ấy sao.”

Khương Thời Niệm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Diên Phi ngồi xuống phía đối diện cô, anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, khóe môi nhếch lên, ánh mắt tĩnh lặng: “Lúc em ăn cơm ở đây, anh vẫn luôn ở nơi em không chú ý đến quan sát em, anh không dám tiến vào, sợ nếu đến gần em, em còn chưa ăn cơm xong đã bị dọa chạy mất, đợi em đi rồi anh mới ngồi vào vị trí của em, ăn một phần cơm giống như vậy.”

Ngón tay Khương Thời Niệm khẽ run, trong lòng nổi lên bong bóng chua xót, mặc dù cảm giác căng thẳng ngại ngùng vẫn còn chưa vơi bớt nhưng cô không nỡ rời mắt đi, cô chăm chú nhìn anh.

Anh cười tự giễu xong mới tách đũa đưa cho cô, sau đó cụp mắt, thấp giọng hỏi: “Vậy nên Khương Tuệ Tuệ, sáng sớm em vừa tỉnh dậy đã không thèm để ý đến anh, không nhìn, không chạm cũng không nói chuyện với anh, em tỉnh mộng rồi, hối hận rồi sao?”

Cô nghẹn lời, đang muốn phản bác lại anh thì anh lại ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trực tiếp đến nóng bỏng,vượt qua khoảng cách không khí chạm đến nơi sâu nhất trong nội tâm cô: “Không có khả năng, nếu như đã cho anh rồi thì đừng mơ tưởng đến việc quay lại, kể cả là em chỉ muốn trêu đùa anh, em cũng phải trêu đùa đến cuối cùng.”

Khương Thời Niệm đau lòng, thầm mắng bản thân, trong nháy mắt cô cũng hoảng hốt hẳn lên, mà mỗi một giây phút hoang mang ấy đều lọt cả vào mắt của gia chủ nhà họ Thẩm sau đó toàn bộ đều bị bọc lại, nhấn chìm và bao vây, không còn sót lại chút nào.

Cửa quán ăn lại vang lên một tiếng, Khương Thời Niệm tỉnh táo lại, lúc này hai phần đồ ăn cũng được mang lên, cháo rau nóng khói bay nghi ngút, Thẩm Diên Phi đỡ bát qua cho cô một cách tự nhiên, lại còn giúp cô khuấy cho nguội bớt, mà mấy nữ sinh mới tiến vào cũng để ý đến phía bên này. Bọn họ nhìn góc nghiêng của Thẩm Diên Phi sau đó không hẹn mà cũng ngẩng đầu nhìn về phía người đứng ở giữa.

Nữ sinh đứng giữa vô cùng xinh xắn, mặt mày được trang điểm tinh tế nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi, cô ta mím môi bước đến cạnh bàn, liếc mắt qua nhìn Khương Thời Niệm rồi nắm chặt tay nhìn về phía Thẩm Diên Phi, chưa đợi cô ta mở lời, Thẩm Diêm Phi đã trực tiếp đẩy bát cháo có độ nóng vừa phải về phía trước mặt Khương Thời Niệm, sau đó anh dúi chiếc thìa vào tay cô rồi nói: “Ăn chậm thôi, vẫn còn kịp.”

Nữ sinh đứng bên cạnh kinh ngạc đến đỏ cả mắt, như chịu phải kích thích, cô ta chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã kích động nói: “Chủ tịch, không phải sáng nay hội học sinh còn có việc sao, hơn nữa lớp chúng ta cũng muốn nói đến những vấn đề quan trọng nữa, cậu còn ở đây lãng phí thời gian với người khác sao, ăn sáng chứ gì, tôi có thể mang về phòng học cho cậu…”

Khương Thời Niệm khựng lại, lông mi khẽ rung lên.

Đàn anh Thẩm là sự tồn tại thế nào ở trường trung học số một tại Bắc Thành không có ai rõ ràng hơn cô, mặc dù tính tình của anh xa cách nhưng cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến những người yêu thích anh, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên để tiếp cận anh. Anh xuất sắc đến chói mắt, chỉ đơn giản là đứng ở đó thôi cũng áp đảo tất cả mọi thứ xung quanh, mà con người thì luôn có xu thế hướng về phía ánh sáng, ai lại không động lòng, không ngưỡng mộ anh cho được. Chỉ có bản thân anh tự trói buộc mình trong một cái lồng thôi.

Mà không may cái lồng ấy lại chính là cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play