Khương Thời Niệm đã nghĩ rằng sẽ không đau cho đến khi tiến vào phòng sinh, cho nên cô đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn đau dữ dội từ bụng của mình, chịu đựng những cơn đau co thắt để không thể hiện quá rõ rệt trước mặt của Thẩm Diên Phi. Cho dù cô có muốn khóc thì chỉ cho phép mình khóc ở nơi anh không thể nhìn thấy được.

Trong lúc ấy, đội ngũ y bác sĩ phụ trách chăm sóc cô đã trở lại phòng sinh với các thiết bị y tế, thuốc giảm đau, cây kim gây tê dài gần chục centi khiến cô giật mình.

Khương Thời Niệm vì quá đau mà mồ hôi đầm đìa, dĩ nhiên là trước đó cô và Thẩm Diên Phi cũng đã nhiều lần tìm hiểu sơ qua về quá trình này nên cũng có thể gọi là nắm rõ. Nhưng đến giờ phút này, sự đau đớn tột cùng trong mắt cô như đang xuyên thấu trái tim anh.

Khương Thời Niệm thở hổn hển nói: “Bây giờ chưa vội đánh, đến khi em vào phòng sinh đã. Bây giờ em vẫn chịu được, chưa đau lắm...”

Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm cả trán, vết máu dính trên môi cũng đã nhạt đi phần nào. Không nói thì ai cũng biết Khương Thời Niệm đang nói dối để giảm bớt áp lực cho chồng mình.

Thẩm Diên Phi liếc mắt xuống, ghì chặt cơ thể đang yếu ớt của Khương Thời Niệm, nửa ép cô vào lòng ngực mình, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh. 

“Đánh ngay!”

Thêm một giây chờ đợi chính là thêm một giây tra tấn với cô.

Thẩm Diên Phi sắp xếp chỗ nằm của cô theo yêu cầu của bác sĩ, anh quay lưng về phía đối diện cô, sưởi ấm ngón tay lạnh cóng xong sau đó mới vén áo của cô lên, chạm vào da thịt của cô.

Anh để Tuệ Tuệ nằm trên cánh tay mình, cúi đầu xuống hôn cô, hôn lên vầng trán đẫm nước mắt và mồ hôi. Trong giây lát, mắt anh dán tới chiếc kim gây tê dài gần chục centi ở cạnh hông cô.

Cho dù Khương Thời Niệm có mạnh mẽ, kiên cường đến đâu, thì cô vẫn biết sợ hãi, chỉ là không bộc lộ ra bên ngoài. Cô bám lấy Thẩm Diên Phi, cố gắng trấn tĩnh lại trong từng hơi thở của anh. Thời khắc mũi kim đâm vào cô, cô không tự chủ được mà co giật nhẹ lên một chút. Cô ôm anh và dần mất đi ý thức, trong sự an tâm, cô ngất đi. Nhịp thở dồn dập tràn ngập bên tai cô.

Dường như những cảm xúc như sợ hãi và lo lắng đã có một phần kết nối giữa hai người, anh đã lấy đi tất cả, thứ còn lại cho cô là sự an tâm. Thuốc tê phát huy tác dụng rất nhanh. Chỗ đau của Khương Thời Niệm dần dần mất đi phần lớn cảm giác, nhưng bác sĩ cũng nói chủ yếu là giảm đau, không có nghĩa là hoàn toàn không đau, trong quá trình sinh nở, có khả năng cao là cơn đau sẽ tăng lên gấp bội.

Khương Thời Niệm lúc này mới thư thái và có ý thức trở lại, cô chỉ muốn bác sĩ đừng nói nữa, nhìn đôi mắt cuối cùng cũng đã tụ tiêu điểm lại của Thẩm Diên Phi lại sắp sụp xuống, cô thực sự không thể buông tay.

“Không đau nữa.” Cô nắm ngón tay của Thẩm Diên Phi rồi lắc: “Đừng như vậy, em sẽ rất buồn.”

Thẩm Diên Phi mỉm cười, sờ lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, dùng lòng bàn tay che đi mí mắt của cô, để cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, một lúc lâu sau, anh mới lẩm bẩm: “Là anh đau, Tuệ Tuệ, anh đã cố gắng hết sức, vẫn là anh không tốt."

Nửa giờ sau, một nhóm y tá phụ trách bước vào, dưới ánh mắt của Thẩm đổng,  đẩy xe đẩy giường bệnh của bà Thẩm, đưa cô vào phòng sinh.

Hai gia đình đợi đã lâu bên ngoài chạy đến, lo lắng khắp nơi, Khương Thời Niệm nắm lấy tay mẹ anh để giữ cho bà đứng vững, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Diên Phi vẫn luôn dõi theo cô từng giây không rời.

Lúc này cô mới sực nhớ mình chưa tháo nhẫn cưới, lát nữa vào phòng sinh nhất định không đeo được, phải giao cho người khác cất giữ, cô mới tháo ra kịp thời và đặt nó vào lòng bàn tay của Thẩm Diên Phi.

Một chút hành động thiếu suy nghĩ đã khiến anh rơi vào hầm băng, khi Khương Thời Niệm đưa nó cho anh, anh rõ ràng cảm thấy trên người ớn lạnh, dùng sức ôm chặt lấy cô.

Đến cửa phòng sinh rồi nên không thể không tách nhau ra, Khương Thời Niệm nhếch nhẹ mày cười, kéo Thẩm Diên Phi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của anh, nhỏ giọng hứa hẹn: "Em sẽ nhanh chóng ra thôi, chờ em một chút. Sẽ nhanh thôi."

Cô lấy ra từng đầu ngón tay một thoát khỏi vòng tay của Thẩm Diên Phi, bị một nhóm người đẩy đi biến mất khỏi tầm mắt của anh, cửa phòng sinh đóng chặt lại ngăn anh ở bên ngoài.

Trước khi Khương Thời Niệm đi vào trong phòng, tử cung của con đã mở gần nửa rồi. Ngoài các phòng sinh riêng lẻ, còn có phòng chờ và phòng quan sát. Có khi cô phải trải qua một thời gian dài nữa mới đến lúc nằm trên giường sinh. Không ai có thể đảm bảo toàn bộ quá trình sẽ mất bao lâu, nói chung, các thành viên trong gia đình quay lại phòng bệnh gần đó để chờ đợi, hơn nữa còn có các y tá tùy thời gian chạy tới thông báo nên không cần phải chờ bên ngoài.

Người nhà cùng với chồng của người sản phụ vào trước Khương Thời Niệm một lúc đã tới, đang đứng ở ngoài cửa.

Trong lòng Tống Văn Tấn nóng như lửa đốt, lo lắng đi xung quanh vài vòng, khi ông quay lại nhìn thì thấy Thẩm Diên Phi vẫn đứng bất động ở nơi mà anh tách khỏi Khương Thời Niệm, không hề có ý định quay lại. Xung quanh anh như có tầng sương mù bao quanh không thể nhìn rõ người, chỉ cảm thấy Thẩm Diên Phi giống như một tảng băng vỡ không được sưởi ấm, khiến mọi người lo lắng.

“Diên Phi!” Du Nam mặc dù bồn chồn, nhưng tâm tình vẫn ổn định, tiến lên khuyên nhủ: "Thời gian chờ đợi là không thể thiếu được con à, con cũng đừng quá căng thẳng như thế, cứ đứng như vậy sẽ không chịu nổi nữa đâu. Mấy ngày nay con đã không nghỉ ngơi tử tế rồi, con đi nghỉ ngơi chút đi, mẹ với ba ở đây trông chừng là được rồi."

Thẩm Diên Phi lông mi rũ xuống một nửa, thần sắc bình thường, bình tĩnh nói: "Mẹ không cần phải khuyên con đâu, con sẽ không đi đâu cả, chờ đến khi cô ấy đi ra."

Sự điềm tĩnh quá mức của anh khiến Du Nam càng thêm bất an, lại nhìn thêm những người trước mặt như đang chìm trong đáy biển vô hình, giống như đang đứng hình hết cả.

Có lẽ Du Nam còn muốn nói gì nữa, nhưng Thẩm Tế Xuyên chống nạng bước tới, lắc đầu nói: “Chị Du, chị không cần khuyên nó đâu, trước giờ tính nó bướng bỉnh khó tính không nghe ai cái gì.”

Thẩm Diên Phi cực đoan và bướng bỉnh, niềm khát khao không thể kiềm chế của anh dành cho người trong phòng sinh kia anh đã thể hiện từ khi anh ấy còn là một thiếu niên vô cùng nhuần nhuyễn, dáng người gầy gò như không muốn sống, ngay cả bây giờ khi anh đã nắm trong tay quyền cao chức trọng nhưng bệnh tình của anh vẫn chưa bao giờ thuyên giảm.

Bản thân việc sinh nở cũng có rủi ro, cho dù y học phát triển như ngày nay, nhưng vẫn có những tình huống bất ngờ khiến phụ nữ mang thai không thể ngờ trước mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Việc Thời Niệm nằm trên chiếc giường đó không phải là việc mà tiền quyền có thể khống chế hay bảo vệ.

Để anh trơ mắt nhìn Tuệ Tuệ chịu khổ một mình như vậy chẳng khác nào lăng trì anh.

Niệm Niệm nghĩ cho anh, vậy nên mới để anh ở bên ngoài, nhưng cuối cùng, vẫn không biết việc gì sẽ hành hạ anh nhiều hơn.

Thời gian đã trở thành cực hình như nước chảy từ từ nhỏ giọt, kim đồng hồ cùng đồng hồ treo tường bệnh viện đều là lưỡi dao liên tục chém, nghiền nát lòng người thành bùn, dồn lại với nhau rồi đập nát thành từng mảnh.

Thẩm Diên Phi dựa lưng vào bức tường cạnh cổng, không nói một lời, ngọn đèn trên cao không chiếu sáng được anh, lông mày rậm và ánh mắt đặc biệt lạnh lùng u ám, bàn tay anh đang nắm chặt nhẫn cưới, ngón tay toàn xương, viên kim cương xuyên qua da thịt, vô tình cắm vào trong xương.

Thẩm Tích vốn muốn dỗ anh, lại phát hiện ra hôm nay Tam Ca hơi khác nên cũng không dám tới gần, cô ta run rẩy tránh xa anh một chút, chỉ hy vọng chị dâu bình an vô sự đi ra.

Khi âm thanh truyền đến, cô ta chợt giật mình, thấy cửa khu sinh mở ra, hai y tá vội vàng chạy ra, một người gọi điện thoại cho người nhà của sản phụ, một người đi thẳng vào thang máy ở đầu hành lang bên kia. Và gần như cùng lúc, cửa thang máy mở ra, người đi ra khẩn trương đưa một chiếc vali đặc biệt.

Cô ta đã nhìn thấy nó trên TV, đó là những hộp máu.

Không, đây không phải là dấu hiệu của một đứa trẻ được sinh ra suôn sẻ...

Thẩm Tích còn chưa kịp nhảy xuống ghế, Thẩm Diên Phi đã đi lên phía trước, anh đã không chế giọng nói nhưng vẫn có chút lớn tiếng, khiến người khác nghe mà kinh hãi: “Các cô tìm người nhà của ai? Ở bên trong xảy ra chuyện gì? "

Đối diện với anh, y tá sửng sốt một lúc, do quá phân tâm nên không kịp phản ứng, cầm một xấp giấy thông báo, theo bản năng nói thật: “Cô Giang ở phòng sinh thứ hai… đang trong thời gian theo dõi hậu sản thì bị băng huyết. Cô ấy đang được cấp cứu ngay bây giờ, cần hai chữ ký của người nhà..."

Không gian rộng lớn, hành lang đầy người, bị đóng băng trong vài giây, sợi dây thừng trong suốt ở trước cổ họng của Thẩm Diên Phi đột nhiên siết chặt lại làm cho anh không thể thở nổi.

Giống như một cái túi máu đã căng đến cực điểm ở trong cơ thể anh nổ tung, máu đen tràn vào phổi, anh không nói hai lời xoay người xông vào, khi bàn tay tái nhợt của anh chạm vào nắm đấm cửa, anh vấp phải tấm biển cảnh báo trên mặt đất, thân hình thẳng tắp lảo đảo ngã xuống cánh cửa kim loại lạnh lẽo.

"Thưa ngài, ngài không thể xông vào!" 

Hai nhà sắc mặt tái nhợt tụ tập ở ngoài cửa, y tá bưng hộp máu lúc này chạy tới cửa, cô cũng không để ý tới cái gì khác, cô nhấn chuông trước, cửa mở ra một tiếng. Bác sĩ phụ trách đến lấy, vừa nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Diên Phi liền sửng sốt: “Thẩm đổng, sao vậy? Bà Thẩm không phải từ chối người nhà cùng vào sao? Anh còn muốn đi vào?"

Vừa nói xong, y tá truyền máu đã xông vào, gân guốc trên trán Thẩm Diên Phi nổi lên nhìn rất dữ tợn: "Cô ấy gặp nguy hiểm rồi! Để tôi đi vào!"

“Nguy hiểm?” Bác sĩ dừng vài giây, liếc nhìn mấy y tá mới ở bên ngoài chờ người nhà ký tên, thì hiểu ra ngay, giọng nói cũng khàn đi một chút, sợ Thẩm đổng hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải vợ ngài!Cô Khương tạm thời được chuyển đến phòng sinh số một rồi, không phải là phòng sinh số hai ngày hôm qua, bây giờ cô ấy đã ổn, cô ấy vừa mới lên giường sinh chưa tới mười phút đâu, mọi việc đang tiến triển rất tốt! Người bị xuất huyết đột ngột là Giang—Giang Hà Giang, là người khác!"

Tai phải của Thẩm Diên Phi tiếp tục ù đi. Đằng sau chiếc máy trợ thính mà hôm nay anh đã cố ý đeo, một cơn đau sắc nhọn đâm thẳng vào não của anh. Yết hầu của anh hơi di chuyển, qua một lúc lâu sau thì trước mắt biến thành màu đen, cuối cùng anh nói: "Tôi đi vào gặp cô ấy."

"Nhưng cô ấy..."

"Anh muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần?!"

Muốn vào khu vực phòng sinh, đầu tiên phải thay quần áo và khử trùng, mặc áo choàng cách ly, đội mũ phẫu thuật và đeo khẩu trang, ngay cả bác sĩ khi ra vào cũng phải thay một lần nữa, sau khi giúp Thẩm Diên Phi thay đồ xong rồi đưa anh vào bên trong, nhỏ giọng dặn dò: “Thẩm đổng, cho dù được đi vào thì ngài cũng không thể vào phòng sinh để cô ấy nhìn thấy ngài, nhiều nhất ngài chỉ có thể đứng ở phòng kính quan sát bên ngoài, âm thầm tiếp cô ấy cách ngoài cửa kính."

"Cô ấy đang trong quá trình chuyển dạ, nếu anh tùy tiện xuất hiện, cô ấy sẽ bị kích thích, có thể phản tác dụng, dễ dàng tạo thành vết rách, cho nên..."

Thẩm Diên Phi hoàn toàn không phát ra âm thanh, hơi thở của anh bị bịt kín dưới lớp khẩu trang, lồng ngực anh giống như đang bị ngàn vạn cây kim đâm vào.

Đi ngang qua phòng sinh số hai, bác sĩ phụ trách nghe thấy động tĩnh mơ hồ báo cứu xong, cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình, muốn nói chuyện với Thẩm Diên Phi, nhưng chỉ đứng bên cạnh anh thôi đã khẩn trương không mở nổi miệng, chỉ có thể cầu mong cô Khương bình an, nếu không thì không thể nào tưởng tượng nổi.

Thẩm Diên Phi bước đi thẳng đến phòng sinh số một mà không cần người đưa anh đi, sau khi vào cửa, anh có thể nhìn thấy chiếc giường sinh được bao phủ bởi ánh đèn từ phía sau tấm kính trong phòng quan sát, góc độ anh nhìn thấy là người trên giường là nằm nghiêng, bị kéo từ thắt lưng xuống, tấm rèm được nâng lên chặn lại.

Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng cô không thể phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Thẩm Diên Phi ấn tay lên kính, cau mày, thân hình cao lớn của anh run lên dưới lớp áo choàng cách ly.

Mái tóc dài của Thời Niệm rối tung và ướt sũng, cô không biết có anh ở đây, cô muốn phát tiết bao nhiêu cũng được, không cần giả vờ không đau cũng không sợ, giọng cô nghẹn ngào không rõ ràng chạy vào trong tai anh, có đôi khi khóc nhỏ, có đôi khi lại khóc tới mức tê tâm liệt phế, lúc không chịu được đã gọi tên của anh

Thẩm Diên Phi.

Thẩm Diên Phi.

Giống như câu thần chú ngắn nhất.

Cô cất tiếng gọi, anh khàn giọng đáp sau tấm kính.

Hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim, cũng là chỉ giờ phút này.

Khương Thời Niệm không biết những người khác như thế nào, nhưng bản thân cô thì đã rất nhanh và trôi chảy một cách bất ngờ, chỉ chưa đầy một giờ đã có thể tiến vào quy trình chính thức sau khi vào phòng chờ, thuốc giảm đau của cô cũng đã có tác dụng, tuy rằng trong quá trình sinh vẫn có cảm nhận cực sâu sắc, nhưng nó tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, hơn nữa có bác sĩ chuyên nghiệp, nhẹ nhàng, phương pháp thuận tiện, cô có vẻ không đau lắm, một lúc sau cô cảm thấy bụng dưới nhẹ đi, tiếng khóc trong trẻo của trẻ vang lên ngay lập tức...

Một nhóm bác sĩ và y tá đang khen cô thật tuyệt vời, cân nặng của đứa nhỏ khống chế rất tốt, nó khỏe mạnh, không có vết rách hay vết cắt bên nào, đứa trẻ đã rời khỏi bụng mẹ cực kỳ sạch sẽ sảng khoái, mà cũng cực kỳ ít thương tích nhất! Đứa trẻ này chắc chắn là một thiên thần nhỏ đến để báo đáp lòng tốt của cô.

Về giới tính của đứa trẻ, Khương Thời Niệm không bao giờ hỏi cụ thể, nhưng vẫn tò mò, cô luôn quấn lấy chồng mình hỏi anh thích con trai hay con gái.

Câu trả lời của Thẩm Diên Phi vẫn như cũ: "Tất cả đều giống nhau, nó không quan trọng. Tất cả những gì anh muốn chỉ có em, em cho anh bất cứ thứ gì cũng luôn là thứ tốt nhất."

Khương Thời Niệm cũng nghĩ như vậy, bất kể là con trai hay con gái, đứa trẻ vẫn là giọt máu của anh với cô, nhưng cô vẫn có một chút tâm tư nhỏ nhoi, hy vọng sẽ là một bé gái dễ thương, sẽ cùng với cô yêu người đàn ông trầm lặng tịch mịch kia.

Bác sĩ lau sạch sẽ cho đứa bé, bọc nó lại và đưa cho Khương Thời Niệm, mặt mày vui mừng cười nói: "Là một công chúa nhỏ, tôi đã đỡ đẻ rất nhiều đứa trẻ mà chưa từng thấy đứa bé nào trắng trẻo và xinh đẹp như vậy lúc vừa mới sinh ra. Khi nó lớn lên, nó sẽ đẹp như thế nào đây, gen của bố mẹ thực sự tốt."

Khương Thời Niệm thở phào nhẹ nhõm, toàn thân tê liệt và mềm nhũn, cô nhìn đứa trẻ với chút sức lực còn lại.

Vị trí của đưa trẻ được đặt trong lòng bác sĩ rất gần, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ, nhưng lúc đối diện với con gái, ánh mắt cô như bị hút hồn, vượt qua chướng ngại vật ở giữa, vượt qua tất cả. những bóng người hỗn loạn đi tới đi lui, cách vài mét đã nhìn thấy con đường, người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm đứng lặng sau tấm kính.

Anh được che phủ dưới lớp áo choàng cách ly, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Nhưng cũng chính là đôi mắt này, lại làm cho Khương Thời Niệm cảm xúc đột nhiên dâng trào.

Giữa cô và anh có một con sông dài, băng qua nhau, linh hồn của họ như vỡ vụn dưới đáy sông, anh vớt từng mảnh lên, dán thành Khương Tuệ Tuệ không chút sứt mẻ nào, rồi dán những mảnh vỡ của anh lên khắp cơ thể cô, không quan trọng khoảng cách, bất kể máu thịt rào cản đã hợp nhất thành một.

Niềm vui của cô là do anh ban tặng.

Cô đau một, anh gấp bội.

Anh đã cố gắng hết sức, anh đã sống cuộc sống của cả Khương Thời Niệm và Thẩm Diên Phi.

Khương Thời Niệm được đẩy ra khỏi phòng sinh, đứa trẻ phải ở trong phòng theo dõi nửa giờ để xác định rằng không có gì bất thường trước khi trở lại phòng bệnh để nghỉ ngơi. Cô đã trong tình trạng kiệt sức, ánh mắt đã bắt đầu tan rã nhưng cô vẫn đang phấn khích nhìn chằm chằm vào đứa con gái bụ bẫm của mình, rồi nhìn cái bóng đang tiến đến của Thẩm Diên Phi.

Lúc cô vừa mới ra khỏi phòng sinh thì đã được bao bọc trong hơi thở quen thuộc, luồng nhiệt nóng hổi chảy trên má.

“Chỉ lần này thôi." Thẩm Diên Phi cúi thấp người, mềm mại ôm lấy cô: "Anh sẽ không để em phải chịu khổ sở như vậy nữa, anh sẽ không… để em ném anh ra ngoài lần nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play