Khương Thời Niệm cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng cảm nhận được cái ôm của anh lại nghe những lời anh nói khiến cho mọi thứ cô cố xây dựng đều hoàn toàn sụp đổ. Khi nãy trong phòng bệnh, lúc nghe bác sĩ nói: “Chồng cô thật sự đã chịu thay được cho cô rồi.” đáy mắt anh lập tức hiện lên sự thỏa mãn, cuốn lấy hết thảy mọi tơ máu trên đôi con ngươi vì nhiều ngày liền không ngủ đủ giấc càng làm cô đau lòng.

Cô muốn có một đứa con với anh, là mong chờ ràng buộc huyết thống của hai người có thể khiến anh càng yên tâm hơn. Vì những tin tức thất thiệt của cô cứ mọc rễ, sao cô có thể chỉ vì vậy mà để người cô yêu nhất rơi vào hoàn cảnh tự làm tổn thương mình, để đổi lấy sự vô tư của cô được chứ. Ngay cả chuyện anh chịu khổ phải thật lâu sau cô mới phát hiện ra.

Cô từng nghe nhiều người nói, trong quá trình mang thai, người chồng chỉ có thể bất lực làm người ngoài cuộc. Nhưng học trưởng của cô phải quý trọng cô bao nhiêu mới có thể tự kéo bản thân vào như vậy chứ. Anh nâng niu cô, dỗ dành cô, đưa cô tránh xa mọi khổ đau trên cuộc đời này nhưng chính bản bản thân anh lại cố gắng thay cô chịu đựng những gì mà đáng lẽ cô phải trải qua.

Anh dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ Tuệ Tuệ của anh, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế.

Thậm chí trong thời gian mang thai của cô anh còn khó để vượt qua hơn.

Thắt lưng Khương Thời Niệm bị Thẩm Diên Phi giữ chặt, đi cũng không đi được. Cô cúi đầu kéo lấy ngón tay anh, vòng qua một hướng khác, dắt anh đến vườn hoa nhỏ có phong cảnh khá đẹp sau bệnh viện, mà anh cuối cùng cũng chịu phối hợp.

Nhờ cuộc nói chuyện với cái hồ sĩ cô mới biết tới sự tồn tại của vườn hoa này, sau khi đi dọc theo con đường này để tới được đây, cô mới ngoài ý muốn phát hiện ra kết cấu và bố trí của nó rất giống vườn hoa của trường trung học số một Bắc Thành trước kia. Đó là nơi mà cô của thời học sinh từng ngồi trên bậc thang đàn tỳ bà sau khi chạy ra khỏi hội trường.

Người từng ở trong bóng tối mà không thể lộ diện, lén lút tặng cô một tràng vỗ tay hiện tại đã ở bên cạnh cô rồi.

Khương Thời Niệm nắm tay Thẩm Diên Phi, nhìn thấy cảnh tượng này lòng cô chua xót rồi lại ngọt ngào đến đỉnh điểm. Cô đứng im lặng dưới tán cây bạch quả, quay người ôm chặt rồi ngưỡng mặt hôn lên môi anh, khó chịu vùi đầu vào hõm vai anh muốn nói gì đó nhưng anh lại mở miệng trước cô một bước: “Anh xin lỗi cục cưng.”

Khương Thời Niệm sửng sốt, anh đã thành thế này rồi mà còn muốn xin lỗi cô à?

Thẩm Diên Phi vuốt mái tóc dài của cô, liếc nhìn cây bạch quả cao lớn không khác cây trong vườn hoa trường trung học số một Bắc Thành là bao: “Anh không thể nào không hối hận được, chuyện mang thai lớn như thế, anh hẳn phải để em chuẩn bị sẵn sàng trước, điều trị thân thể em ổn định hơn… Chuyện này vốn có thể làm được, chỉ là vì anh ích kỷ nên mới để chuyện ngoài ý muốn này có cơ hội phát sinh, gia tăng nguy hiểm cho em.”

Khương Thời Niệm suýt chút nữa là không theo kịp suy nghĩ của anh rồi, vậy mà anh vẫn luôn âm thầm tự trách chính mình? Cảm thấy chuyện này là ngoài ý muốn, biến gánh nặng mang thai của cô thành một chuyện nghiêm trọng như thế?

“Thân thể em rất tốt.”

“Tốt cái gì mà tốt.” Thẩm Diên Phi nhíu mày, xoa bóp vành tai non mềm của cô: “Bệnh căn của em vốn bị từ trước kia khi ở cô nhi viện, đến Khương gia cũng chả sống vui được mấy ngày, trong người vốn đã kém, thể chất còn dễ bệnh, cảm cúm phát sốt đều là chuyện bình thường. Tuệ tuệ, mang thai rất vất vả… Anh thật sự rất sợ hãi.”

Chị cần cô có chút biến động nhỏ nào hay chỉ là cái nhíu mày uất ức một chút thôi  đã đủ khiến anh lo lắng rồi.

Khương Thời Niệm cười ra tiếng, lại cảm thấy hơi muốn khóc, ôm anh lắc lắc: “Chuyện anh nói đã là chuyện từ khi mới kết hôn, cũng đã được non nửa năm rồi. Anh tính toán xem anh đã tẩm bổ bao nhiêu thứ, tìm bao nhiêu bác sĩ cho em rồi. Lúc này cơ thể em đã khỏe đến không thể khỏe hơn được nữa, chút bệnh căn này sớm đã không còn nữa, tháng trước chuyển mùa, cả đài truyền hình đều bị cảm, chỉ có mình em không bị, cái này còn chưa đủ để chứng minh nữa à?”

“Ông xã à, anh đã bảo vệ em vô cùng cần thận rồi.” Cằm cô cọ lên người anh, dán lên nơi trái tim anh đang đập: “Anh lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả thai nghén anh cũng chịu giúp em rồi, nhưng anh cũng là con người có máu có thịt mà, anh làm vậy khiến em rất đau lòng.”

Khương Thời Niệm khép hờ mắt, ngửi mùi hương trên người anh: “Em có anh thì đảm bảo sẽ bình an. Anh đã thay em gánh chịu bao nhiêu chuyện nguy hiểm, là cái chắn và cũng là chỗ dựa vững chắc của em, có anh thì em mới có thể an toàn đi đến ngày hôm nay. Nếu anh dám làm thân thể yếu ớt của mình bị thương, em mới không còn được an toàn nữa."

“Chỉ cần Thẩm Diên Phi còn ở chỗ này thì em còn cả tường đồng vách sắt.” Cô cong môi: “Có thể là vì chuyện này liên quan đến em nên anh mới sợ sệt đủ thứ như thế, vậy nên em mới có dũng khí để không sợ bất kỳ thứ gì cả.”

Khương Thời Niệm cùng anh đan chặt mười ngón tay vào nhau: “Anh vì em mà tiếp nhận đứa nhỏ này, em cũng sẽ vì anh mà không sợ hãi. Ông xã à, chúng ta còn phải đầu bạc mà qua cả đời, không gì có thể thay đổi được chuyện đó. Tuệ Tuệ của anh sẽ mãi thuộc về anh, không chuyện gì có thể làm tổn thương, hay đoạt em đi được hết, anh cứ yên tâm.”

Thẩm Diên Phi nhấc cô lên khiến mũi chân cô rời khỏi mặt đất rồi đặt cô nửa ngồi lên cánh tay anh.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây bạch quả thưa thớt, loang lổ vụn vỡ mà chiếu lên hai bóng dáng đang thân mật hòa vào nhau.

Khương Thời Niệm ôm chặt lấy anh, dựa lên người anh mà cười: “Sao rồi, có nặng hơn trước kia không?”

“Nhẹ, hôm nay trở về ăn nhiều một chút, anh ăn cùng em.” Thẩm Diên Phi ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi rốt cuộc cũng chịu cong lên một chút: “Tuệ Tuệ đồng ý với anh rồi, mỗi câu mỗi chữ anh đều đã nhớ kỹ, em nhất định phải dùng cả đời này để thực hiện đấy.”

Lúc ra khỏi bệnh viện vẫn đang là buổi sáng, sắp tới thời gian ăn trưa mà thôi. Thẩm Diên Phi lái xe chở vợ về nhà, Khương Thời Niệm biết tâm bệnh của chồng mình đã giảm bớt, buổi trưa anh hẳn là có thể ăn được một chút nên cô rất hưng phấn mà cùng anh bàn bạc đồ ăn trưa nay.

Xe còn chưa chạy đến ngã rẽ điện thoại cô đã vang lên, đầu tiên là weixin của Tần Chi, ngay sau đó là cuộc gọi của Du Nam: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay đài truyền hình được nghỉ phải không? Diên Phi có nhà không? Nếu hai đứa rảnh thì trưa này về đây ăn cơm đi, mẹ đổi khẩu vị cho hai đứa, con cũng tiện thể ra ngoài hoạt động một chút luôn.”

Gần đây khẩu vị của Khương Thời Niệm đã tốt hơn nhiều rồi, ăn cái gì cũng không bị hạn chế nữa nên cô vừa nghe là đồng ý luôn. Thẩm Diên Phi cũng hiếm khi được hưởng qua tay nghề của Du Nam, nếu hợp khẩu vị thì có thể dỗ anh ăn nhiều một chút.

Ở cái ngã rẽ tiếp theo Thẩm Diên Phi đổi tuyến đường, chạy đến nhà ba mẹ vợ. Vốn tính tiến và gara ngầm rồi trực tiếp lên lầu luôn để vợ khỏi mệt nhưng Khương Thời Niệm muốn đi bộ với anh nhiều hơn một chút nên bảo anh đậu xe bên ngoài.

Tống Văn Tấn và Du Nam đều đang chờ họ trên ban công, vừa thấy xe tới đã vội vàng xuống lầu đón người.

Khương Thời Niệm còn đang giành giật từng giây trả lời weixin cho Tần Chi.

Một khi Tần Chi đã lôi ra được chủ đề nào là không có cách nào dừng được, trên màn hình đều là tin nhắn thoại của cô ấy, có chút dài dòng, Khương Thời Niệm không kịp nghe nên chỉ có thể vội vàng nhấn vào mấy tin mới nhất.

“Quà tớ mua cho cậu cậu đừng quên đó, đều được gửi đến căn nhà ở Vọng Nguyệt Loan rồi, chắc hôm nay là tới, tổng cộng sáu gói hàng á nha. Cái mũ quả dưa nhỏ thủ công hình đầu hổ lần trước tớ mua cho cậu rất đáng yêu đúng không? Tớ nhìn ảnh chụp lần trước cậu gửi cho tớ, cậu vậy mà đã mang được một nửa rồi, sao tay nghề của cậu lại tốt vậy chứ! Lần này cũng có chuyện vui bất ngờ –”

“Còn có, cậu rảnh rỗi thì nên nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lên mạng lung tung nữa, chuyện lần trước ông chủ Thẩm vào bệnh viện cùng cậu lúc đêm khuya bị chụp còn chưa chịu ngừng nữa. Đám cư dân mạng đó cũng chả nói được cái gì, cả ngày chỉ biết đoán đoán đoán, một chốc đoán cậu mang thai, lát sau lại đoán thân thể cậu không tốt, đều là vì nhàn quá đó. Hơn nữa hôm trước đám người mặt dày nhà họ Khương kia cũng nghe thấy rồi, khó tránh khỏi lại muốn tiếp xúc với cậu, tốt hơn hết cậu đừng nên xem.”

Khương Thời Niệm biết những chuyện này, ngẫu nhiên lên mạng lướt một tí nên các loại ngôn luận cô đều thấy qua rồi.

Từ lúc bắt đầu kết hôn với Thẩm Diên Phi, dư luận vẫn luôn không biết mệt mà nghị luận xem rốt cuộc hai người có xứng không, có vô số nghi ngờ về cô nhưng mỗi lần đều bị ông chủ Thẩm mạnh mẽ áp xuống, cùng với vô số thành tích trong công tác của cô đánh động nên bây giờ hiếm lắm mới có người nhắc lại chuyện này.

Lần trước sau khi bị chụp phải, lại lục tục có vài người đăng mấy bức cô và ông chủ Thẩm cùng đi cùng về, khi ở đài truyền hình lúc nào anh cũng quý trọng mà chăm sóc cô nên lại kéo thêm một đợt hot nữa. Hơn nữa hôm trước chuyện con trai Khương gia đầu tư thất bại, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn bị đưa ra ánh sáng, cuối cùng luận điệu trên mạng cơ bản đều biến thành cùng loại như này.

“Sắc đẹp và độ chuyên nghiệp của cô Khương đều không có chỗ chê, chỉ tiếc là xuất thân không quá tốt, thân là cô nhi mà gia đình cha mẹ nuôi còn như vậy nữa, chậc chậc.”

Chuyện Khương Thời Niệm gặp lại ba mẹ ruột vẫn chưa được công khai chính thức.

Thẩm Diên Phi hoàn toàn tôn suy nghĩ của cô, mà cô không muốn đặt cuộc sống yên bình của ba mẹ mình trên đầu sóng ngọn gió của dư luận, khiến họ bị nhiều người chú ý. Còn bên Tống Văn Tấn và Du Nam thì băn khoăn con gái vừa vào tổng đài, đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, họ sợ vì thân thế của mình mà mọi sự cố gắng của con gái bị coi nhẹ nên cũng nhẫn nhịn không đứng ra.

Không nghĩ tới bây giờ lại bị lôi ra nghị luận.

Khương Thời Niệm nhanh chóng trả lời xong weixin của Tần Chi, cửa bên phó lái bị mở ra, bàn tay khớp xương rõ ràng giơ trước mặt cô, cô mỉm cười nắm lấy rồi bước xuống xe. Nhưng ngay sau đó cô cảm nhận được động tác của Thẩm Diên Phi ngừng lại một chút, độ cong nhỏ bên khóe môi thu lại, chỉ còn sót lại chút ý lạnh đầy chán ghét.

Cô theo bản năng mà ngẩng đầu, nhìn về phía tầm mắt của anh, đồng tử khẽ co lại.

Ba mẹ cô ở trong một căn hộ trệt không lầu trong một tòa nhà cao tầng, mỗi tòa có hai căn hộ, mảnh đất này có ba tòa nhà đứng song song với nhau, đối diện là một tòa nhà cách không quá xa. Diệp Uyển mà từ rất lâu rồi họ chưa từng gặp đang vội vàng đi đến đây, vừa đi vừa hầm hầm giận dữ nói gì đó với Khương Dương.

So với dáng vẻ mẹ nuôi trong trí nhớ của Khương Thời Niệm thì bà ta đã già đi rất nhiều, Khương Cửu Sơn đi tù, nhà họ Khương suy tàn, xem ra những điều này đã tạo thành đả kích trí mạng đối với bà ta.

Khương Thời Niệm bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nắm lấy đốt ngón tay của Thẩm Diên Phi: “Ông xã, chúng ta vào thôi, em không muốn gặp mặt bà ấy.”

Cô vừa dứt lời, Diệp Uyển liếc mắt một cái đã thấy được cô, sau khi khiếp sợ, khóe mắt đầy nếp nhăn của bà ta không khống chế được mà run rẩy, không tự giác chặn con trai đang đi phía sau lại. Bà ta đi vài bước về phía cô nhưng lại khiếp sợ với sự tồn tại của Thẩm Diên Phi nên không dám đi về phía trước nữa.

Diệp Uyển vừa muốn lại gần, lại vừa không nhịn được mà mang lên sự ưu việt và lạnh nhạt đã ăn sâu bén rễ, kêu một tiếng: “...Thời Niệm.”

Khương Thời Niệm căn bản không thèm nhìn bà ta, Thẩm Diên Phi ôm bả vai cô, nhìn chằm chằm về phía cửa căn hộ, mơ hồ nhìn thấy Tống Văn Tấn và Du Nam đã sắp ra ngoài đón họ.

Khoảng cách của hai bên chồng chéo rồi lướt qua nhau, Khương Thời Niệm coi như mình chưa bao giờ quen biết người phụ nữ này. Mà trước mắt Diệp Uyển không thể khống chế được mà hiện lên cô bé gầy như que củi năm đó khi vừa đến nhà họ Khương, dáng vẻ sợ hãi, mong đợi kêu bà ta một tiếng mẹ nhưng bị bà ta đẩy ra.

Đứa con gái Khương Ngưng hoàn mỹ trong tưởng tượng của bà ta, hoàn toàn sống theo nguyện vọng của bà ta, thật ra cho đến bây giờ cũng không phải chính bản thân Khương Ngưng, mà là Khương Thời Niệm luôn nghĩ cho gia đình, luôn cam tâm tình nguyện thỏa mãn tất cả yêu cầu của bà ta.

Người toàn tâm toàn ý coi bà ta là mẹ, quay quanh lấy lòng bà ta, chỉ có đứa con gái nuôi luôn bị ghét bỏ, bị chửi là huyết thống ti tiện, gen không tốt ngày xưa mà thôi.

Không biết từ khi nào Diệp Uyển bắt đầu cảm thấy hơi hối hận, nếu đối xử với Khương Thời Niệm tốt hơn một chút, không tàn nhẫn như thế, thì có phải hiện tại nhà họ Khương –

“Thời Niệm!"

Bà ta lại chạy về phía trước hai bước.

Gần như là đồng thời, cửa của căn hộ đơn bị đẩy ra từ bên trong, tốc độ của Du Nam còn nhanh hơn Tống Văn Tấn, chạy chậm tới trước mặt Khương Thời Niệm, cười tủm tỉm kéo tay cô.

Sắc mặt Diệp Uyển từ giây phút này hoàn toàn ngưng đọng, ngay sau đó là khiếp sợ, hoảng hốt đến trợn to mắt, đầu gối bà ta mềm nhũn, gần như không thể đứng vững. Khương Dương bên cạnh nghẹn họng vài giây, mới đột nhiên thốt ra một câu: “Mẹ, đó không phải là giáo sư Tống sao?”

Nhà họ Khương tan nát, Khương Dương đầu tư sai lầm vẫn muốn cố một lần cuối cùng, lấy hết tất cả vốn gốc trong nhà mang đi đầu tư một hạng mục khoa học kỹ thuật cao cấp. Mà đề cập đến độc quyền của kỹ thuật trung tâm nhất, nó lại nằm trong tay của nhà vật lý học cấp quốc gia Tống Văn Tấn.

Hôm nay bọn họ đến đây là đã chuẩn bị tốt việc quỳ xuống cầu xin, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải xin giáo sư Tống bán độc quyền cho bọn họ.

Diệp Uyển bất chấp tất cả, cắn răng bước nhanh về phía trước, tươi cười đầy mặt, ăn nói khép nép: “Chào giáo sư Tống, xin phép được quấy rầy, hôm nay chúng tôi đặc biệt đến để –”

Ánh mắt Tống Văn Tấn liếc qua, dừng trên mặt Diệp Uyển.

Du Nam nắm chặt tay Khương Thời Niệm rồi cũng chậm rãi quay đầu....

Thẩm Diên Phi vỗ nhẹ lên gáy Khương Thời Niệm, ôm cô bảo vệ trong lồng ngực mình, lười nhấc mắt, lơ đễnh nói: “Ba mẹ đừng quá tức giận, không đáng, cứ coi như ban ngày thấy ma đi.”

Diệp Uyển nghe được xưng hô của Thẩm Diên Phi, câu nói kế tiếp đột nhiên im bặt, mặt bà ta gần như không còn chút máu nào, hô hấp cũng không thuận lợi, mặt mày trắng bệch, ngẩn ngơ nhìn qua nhìn lại Khương Thời Niệm và hai vợ chồng kia. Môi Khương Dương đứng bên cạnh cũng phát run, hộp quà đựng đầy những món đắt tiền cùng hộp tặng chi phiếu trong tay không cách nào giữ chặt, rầm một tiếng rớt xuống đất.

Khương Thời Niệm vẫn không phân cho họ chút chú ý nào, dịu dàng nói: “Ba mẹ, chúng ta lên lầu đi, Diên Phi đã mấy ngày không ăn cơm tử tế rồi.”

… Đương nhiên không phải ba mẹ của gia chủ nhà họ Thẩm rồi.

Vậy còn có thể là của ai!

Đầu óc Diệp Uyển trống rỗng, bị thân phận và lý lịch sắc sảo của Tống Văn Tấn và Du Nam chiếm trọn. Nhà vật lý học nổi tiếng vừa nhận được giải thưởng lớn quốc tế vào đầu tháng này, nhà vũ đạo cấp quốc gia, là dòng dõi thư hương chân chính, được người người kính ngưỡng.

Những lời nói bà ta từng dùng để mắng chửi Khương Thời Niệm vô số lần, khinh thường ghét bỏ, chế nhạo cô không xứng với địa vị cao quý của nhà họ Khương, giờ phút này như hóa thành mưa bom bão đạn, dùng lực gấp bội mà đâm xuyên cơ thể bà ta.

Biểu tình Diệp Uyển dần sụp đổ, nhưng vẫn kiên trì muốn lôi kéo Khương Thời Niệm, muốn hỏi cô rốt cuộc có quan hệ gì với Tống Văn Tấn và Du Nam, lại muốn xin cô thuyết phục, để giáo sư Tống chuyển nhượng độc quyền.

Nhưng tay bà ta còn chưa kịp tới gần Khương Thời Niệm, không cần Thẩm Diên Phi phải phản ứng, Du Nam cách bà ta gần nhất đã nắm lấy cánh tay bà ta rồi hung hăng đẩy ra.

Du Nam tự kiềm chế mà hít thở vài ngụm, ý đồ muốn nhịn xuống, không cần thất thố trước mặt người phụ nữ như vậy. Nhưng vừa đối diện với khuôn mặt kia của Diệp Uyển, khuôn mặt bà xem đi xem lại trong tư liệu, khuôn mặt từng xuất hiện trong ác mộng của bà. Bà vì không muốn làm lớn chuyện mà phải mạnh mẽ nghẹn xuống mới vẫn chưa trả thù người phụ nữ này, nhưng bà thật sự sắp kiềm chế không được nữa rồi.

Diệp Uyển đánh lên người Khương Dương, đứng dậy muốn vươn tay về phía Khương Thời Niệm, môi run rẩy gọi “Niệm Niệm” rồi nói: “Dù sao mẹ cũng là mẹ của con gần hai mươi năm –"

Du Nam không thể nhịn được nữa, sự dịu dàng nho nhã của một vũ sư khiến cả đời bà cũng chưa từng cãi nhau, vậy mà hiện tại khi đối mặt với Diệp Uyển, bà lại quyết đoán nâng tay lên, “Bốp” một tiếng đánh lên mặt bà ta. Khi bà ta không thể tin được mà quay đầu, bà bình tĩnh liếc nhìn: “Một cái tát này là người làm mẹ ruột là tôi thay con gái mình trả lại cho bà.”

“Con gái tôi tốt bụng, không muốn khiến người khác khó xử, nhưng không có nghĩa là bà còn xứng tự xưng mình là mẹ trước mặt nó.” Sắc mặt Du Nam lạnh lẽo: “Những tội nghiệt khi bà đánh chửi nó, vặn vẹo quá trình trưởng thành của nó, suýt chút nữa đã hủy hoại nó, rồi bà sẽ nếm được hậu quả khi làm những chuyện đó thôi.”

Tống Văn Tấn tiến lên phía trước bảo vệ người nhà sau lưng, hận thù đã bị đè nén rất nhiều năm, ở ngay lúc này biến thành sóng lớn: “Mấy người còn dám dính dáng chút gì đến con gái và con rể của tôi thì dù có phải liều cái mạng này, tôi cũng phải khiến mấy người không thể sống tốt.”

“Ba mẹ.” Thẩm Diên Phi âm thầm dặn dò kêu người lại đây xử lý hiện trường, sau đó cất di động, lạnh nhạt mở miệng: “Không cần hao tâm tốn sức, về nhà đi.”

Khương Thời Niệm được người nhà bảo vệ ở giữa, không hề cho Diệp Uyển một ánh mắt nào, khi cô tiến vào cửa căn hộ, Diệp Uyển với khuôn mặt sưng đỏ, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm về phía Khương Thời Niệm, mất hết sức lực té trên mặt đất.

Vào cửa nhà, Khương Thời Niệm cứ lo lắng ba mẹ tức giận. Tống Văn Tấn biết cô muốn nói gì, trước tiên nâng tay ngăn cản, ánh mắt va chạm ngắn ngủi với ánh mắt Thẩm Diên Phi, hai người đều không nói gì nhưng đã quyết định xong mọi chuyện.

“Không cần nói gì cả, chuyện này cứ giao cho ba.”

Buổi chiều cùng ngày, vị giáo sư vừa lấy được giải thưởng quốc tế lớn, chạm tay là bỏng nào đó, công khai nhận phỏng vấn trực tiếp của phóng viên tổng đài.

Vào lúc sắp kết thúc, giáo sư Tống trừ giờ luôn nói năng thận trọng lộ ra sắc mặt nhu hòa, lộ ra ý cười nói: “Không thể tán gẫu nhiều được rồi, hôm nay tôi vội về nhà, con gái đang mang thai và con rể đang ở nhà chờ tôi, muốn ăn món cá sốt chua ngọt tôi làm, tôi xin phép đi trước.”

Phóng viên có chút giật mình, ngay lập tức nhạy bén mà kích động lên.

Trước đó luôn được hai vợ chồng giáo sư Tống và cô Du đúng là có một cô con gái, nhưng họ luôn nói nó đang ở nước ngoài, chưa từng lộ mặt bao giờ. Sau này mới nghe nói con gái họ từ nhỏ đã bị bắt cóc, mất tích nhiều năm.

Vậy chuyện hiện tại là?!

Phóng viên vội vàng ngăn Tống Văn Tấn lại, vì nắm được tin tức quan trọng mà kích động không thôi: “Giáo sư Tống, con gái của ngài, cô ấy…”

Tống Văn Tấn nói: “Hẳn là anh cũng quen nó đấy, dù sao cũng làm cùng đơn vị mà.”

Phóng viên dù kinh nghiệm phong phú đến đâu cũng chỉ biết há hốc mồm quên cả khép lại.

Tống Văn Tấn lập tức lấy điện thoại di động ra, giơ hình nền lên cho anh ta xem.

Trên màn hình chỉ có một bức ảnh gia đình chụp chung tại nhà, camera cận cảnh của phát sóng trực tiếp cũng theo tầm mắt của phóng viên mà nhìn qua, hình ảnh dừng lại ở một giây kia, trực tiếp khiển cả internet tê liệt. Mà hình ảnh cuối cùng là một bức ảnh chụp toàn cảnh vô cùng rõ ràng, ảnh chụp cắt nối chỉ trong vài phút đã được share khắp cõi mạng.

Trên ảnh, vợ chồng Tống Văn Tấn và Du Nam cười tươi ngồi trên sô pha, người mặc đồ ở nhà bình thường đứng sau là MC đang hot của tổng đài Khương Thời Niệm, bên cạnh là người luôn ngồi vững trên đỉnh Kim Tự Tháp của Bắc Thành ông chủ Thẩm, anh đang ôm vợ mình, khóe môi khẽ nhếch.

Không đến nửa giờ sau, trên các mục tìm kiếm đều bị lấp đầy những từ khóa liên quan đến cô, chỉ cần tùy tiện lướt một cái trên màn hình thì đều thấy các câu cảm thán không thể kiềm chế được.

Khương Thời Niệm luôn bị lôi chuyện xuất thân ra nói, luôn bị coi là một cô nhi trèo cao lên gia chủ nhà họ Thẩm, vậy mà lại là con gái của gia đình thế này á?!

Hơn nữa trọng điểm là, cô Khương thật sự mang thai rồi à?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play