Thẩm Tế Xuyên cực kỳ để tâm đến bữa tiệc mừng trung thu tại nhà. Mọi phương diện được suy xét chu toàn, các món ăn được chọn toàn dựa theo sở thích của cả nhà cháu dâu, ông cụ từng oai phong một cõi trong giới kinh doanh hơn nửa đời người mặt mày hớn hở uống rượu với Tống Văn Tấn, chỉ ngóng trông trong nhà có thể náo nhiệt như thế này, vì đã hơn một năm mà bọn họ chỉ gặp nhau được vài lần.

Trước kia, cái gọi là tiệc nhà cứ luôn ăn mừng trong sự lãnh đạm và gò bó. Mỗi lần Thẩm Diên Phi trở về thì đều chỉ đi ngang qua sân khấu, ngồi chưa được nửa buổi đã đi trước, huống hồ gì có mặt anh, cả bàn không một ai dám hé răng, đều im thin thít như ve sầu mùa đông. 

Từ khi có Khương Thời Niệm, chiếc bàn này rốt cuộc mới có được hương vị khói lửa nhân gian giống như những gia đình bình thường khác, trên mặt vị gia chủ tuổi trẻ mới xuất hiện những ý cười sinh động kia.

Bữa tiệc đến nửa sau, rượu qua mấy tuần rồi thì không cần tuân theo quy tắc như thế nữa, Khương Thời Niệm ngồi ngay ngắn quá lâu nên hơi đau lưng, Thẩm Diên Phi ôm cô rời bàn tiệc, đổi sang vườn hoa nhỏ ở phía sau cùng cô hít thở không khí, bàn tay vẫn luôn xoa eo cho cô.

Thẩm Tế Xuyên liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng thân mật của hai người, híp híp đôi mắt mang men say, trong đáy mắt là vui mừng và tiếc nuối, cảm khái với Tống Văn Tấn ở bên cạnh: “Trước kia Diên Phi sống quá khổ sở rồi, cũng trách tôi khi đó đã bị ma quỷ ám ảnh.”

“Nó không làm sai điều gì cả, từ nhỏ đã xuất sắc, cuối cùng lại chẳng có được một chút tình cảm nào trong cái nhà này.” Ông lắc đầu: “Người làm mẹ thì mặc kệ bỏ đi luôn, kẻ làm cha thì tâm lý vặn vẹo, cũng không coi nó như một con người, mấy người chúng tôi thì càng ngang bướng hồ đồ, cô lập nó trong một cái lồng sắt, khiến cho bên cạnh nó chẳng có một ai cả.”

Thẩm Tế Xuyên đã uống say, khóe mắt hơi đỏ lên: “Giờ cả nhà họ Thẩm đều dựa vào nó, bởi vì có Thời Niệm, nó mới bằng lòng xua tan những sự âm u, tàn độc trong lòng. Tôi rất biết ơn Thời Niệm, con bé đã cho nó có chốn về, có một mái ấm, không thì tôi thật sự… Không biết đời này Diên Phi phải sống như thế nào nữa.”

Tống Văn Tấn bóp chén rượu, ngón tay trắng bệch, lại nghĩ đến những chuyện mà mình đã làm, những lời mình đã nói với Thẩm Diên Phi, quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Ông liếc mắt nhìn chiếc túi xách mà mình mang đến, mất tự nhiên khẽ hắng một tiếng.

Thẩm Tế Xuyên lại rót một ly nữa: “Giáo sư Tống, cũng cảm ơn anh và cô Du vì đã chấp nhận Diên Phi, để cho nó lại có ba mẹ một lần nữa. Phải rồi…”

Nói đến đây, ánh mắt ông cụ chợt lóe lên, vờ như thuận miệng hỏi: “Sao giờ tôi vẫn còn nghe Diên Phi gọi anh là giáo sư Tống thế? Có phải là nó không muốn gọi anh là ba không? Thế thì không được, tôi phải dạy dỗ nó mới được! Kết hôn đã lâu thế rồi sao lại không chịu sửa miệng được!”

Tống Văn Tấn suýt chút nữa là sặc một hớp rượu, cảm giác tội lỗi lại tăng vọt lên đến đỉnh điểm chỉ vì câu nói này.

Haizz, còn trách ai được, chẳng phải là do lúc trước ông nhất quyết phải dằn vặt người ta nên giờ mới tự chuốc lấy khổ à?

Cái tên Thẩm Diên Phi này đúng thật là có cái nết quá khó chơi, từ lần đầu tiên khi anh gọi ba mà ông không chịu, vị gia chủ nhà họ Thẩm này ghê gớm lắm, đến giờ đã là trung thu rồi mà vẫn còn không có ý muốn nhượng bộ.

Tống Văn Tấn hối hận gần chết.

Có đôi khi nửa đêm giật mình tỉnh lại cũng phát sầu mà thở dài, còn bị bà xã mắng là đáng đời.

Hôm nay nghe Thẩm Tế Xuyên nói những lời này, nhớ đến những chuyện mà Thẩm Diên Phi đã từng trải qua, Tống Văn Tấn đến cực hạn, nhịn đến mức mặt đỏ bừng lên. Ông cố gắng kiên trì đến khi kết thúc tiệc tối mới đứng dậy móc một chiếc hộp giấy đã được đóng gói nghiêm túc tỉ mỉ từ trong túi xách ra, không hề do dự mà đi thẳng đến vườn hoa nhỏ, đúng lúc nhìn thấy con gái xinh xắn đáng yêu ôm Thẩm Diên Phi, ngưỡng mặt cười.

Tống Văn Tấn hắng giọng bước đến, gượng gạo nhét chiếc hộp đó vào trong tay Thẩm Diên Phi, trầm giọng nói: “Cái này coi như là… Quà trung thu ba mẹ cho con, cầm đi.”

Nói rồi, giáo sư Tống thở phào một hơi, xoay người muốn đi, muốn mau chóng nắm bắt cơ hội rời khỏi cảnh mất mặt này. Thẩm Diên Phi ở phía sau mở nắp hộp ra, nhìn thấy đó là một quyển album xinh xắn chỉ to bằng bàn tay, không dày lắm nhưng mỗi một trang ở bên trong đều được đặt đầy hình.

Là mười mấy bức ảnh từ lúc Tuệ Tuệ sinh ra cho đến năm được hai, ba tuổi.

Từ lúc ở trong tã lót cho đến lúc biết đi và biết chạy nhảy, cục bột nếp nhỏ trắng trẻo xinh xắn, tinh xảo đến mức không giống như người thật. Tấm ảnh cuối cùng là lúc cô bé nhỏ vấp ngã ngoài ý muốn, cố gắng bò dậy, trong đôi mắt to đen láy ngậm nước mắt, khóc như hoa lê dính hạt mưa, còn mếu cái miệng nhỏ cố nhịn không khóc, khiến cho trái tim người xem mềm nhũn.

Thẩm Diên Phi nắm chặt album, khe khẽ gọi một tiếng: “Ba…”

Tống Văn Tấn chấn động, dừng bước, âm thầm hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh đón thời khắc dịu dàng.

Ông vừa mới xoay người lại, bày ra biểu cảm của một người cha hiền từ để đối mặt với Thẩm Diên Phi thì đã nghe thấy hắn tiếp tục nói: “… làm phiền ngài cảm ơn mẹ thay con.”

Mặt trăng của đêm trung thu trên đầu Tống Văn Tấn tròn vành vạnh, đầu ong ong khẳng định một chuyện.

Nếu như có một ngày nào đó ông thật sự chết vì tức thì gia chủ nhà họ Thẩm nhất định không thể không có công.

Trong lòng giáo sư Tống nghĩ chắc mình sắp bị con rể chọc tức điên nhưng trên thực tế, khóe miệng ông vẫn không ức chế được mà lộ ra ý cười, hừ lạnh một tiếng, ném xuống một câu: “Lọt tai lắm, về sau gọi thế nhiều nhiều vào.”

Buổi tối, Thẩm Diên Phi và Khương Thời Niệm vẫn qua đêm tại căn nhà nhỏ của nhà họ Thẩm. Trên sân thượng tầng ba bày một chiếc ghế nằm rộng rãi, đôi chân dài của Thẩm Diên Phi duỗi ra, ngồi tựa vào phía sau, ôm lấy người mềm như bông nằm ghé vào trên người anh, đốt ngón tay quấn lấy lọn tóc dài xõa xuống của cô, vuốt ve.

Khương Thời Niệm vẫn còn đang trong trạng thái kích động khi ông xã và ba đã làm hòa, bị kẹp giữa hai người, cô bất tri bất giác đã nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn không nỡ làm khó bắt ông xã phải sửa miệng hay sống chung mà hoàn toàn không có ngăn cách, cuối cùng quyển album của hôm nay đã phá tan rào cản giữa hai người.

Từ nay về sau, ba mẹ cô cũng đã trở thành ba mẹ anh.

Khương Thời Niệm tựa vào cổ Thẩm Diên Phi, chóp mũi toàn là hương sương tuyết trong lành trên người anh. Cô khẽ lẩm bẩm: “Giờ anh đã cho em hết rồi, em cũng đã hoàn toàn thuộc về anh, bất kể là trước kia cả anh lẫn em có tệ đến đâu nữa thì giờ chúng ta cũng đã chắp vá lại bên nhau, đã trở thành một thể hoàn hảo không còn khuyết điểm nữa, là điều viên mãn nhất cuộc đời này rồi.”

Thẩm Diên Phi khàn giọng chế nhạo: “Có phải giờ nói những lời này hơi chậm rồi không? Từ ngày mà em gả cho anh, anh cũng đã cảm thấy viên mãn rồi.”

Anh nhớ dạo gần đây sức khỏe cô không tốt nên vỗ nhẹ đầu cô, để cô nhắm mắt dưỡng thần rồi mới lại cầm lấy quyển album đã lật xem mấy lần ở bên cạnh lên, một lần nữa nghiêm túc lật xem từ trang đầu tiên, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt tròn vo trong ảnh, tấm nào cũng có thể xem một lúc thật lâu.

Nhìn bé con trong ảnh mấy lần rồi lại cúi đầu hôn người lớn một cái.

Khương Thời Niệm đúng thật là có hơi mệt rã rời, bị hôn đến phát ngứa, thái dương cọ cọ Thẩm Diên Phi, thả lỏng cuộn tròn trên đùi anh, gác tay lên che khuất chính mình năm hai tuổi kia: “Có phải là anh thấy con nít đáng yêu lắm không?”

“Con nít thì có gì đáng yêu chứ.” Anh bị cô chọc đến thấp giọng cười: "Là em lúc nhỏ đáng yêu.”

Khương Thời Niệm bị khen đến mức đáy lòng mềm nhũn, im lặng trong chốc lát, không nhịn được mà nâng mặt lên, nhìn về phía đuôi mắt hẹp dài của anh, hỏi: “Đàn anh, lần trước khi ở bệnh viện Quý Dương, anh nói anh không muốn có con, thế bây giờ thì sao?”

Dù sao thì tình huống cũng khác rồi, lúc trước vừa mới xác nhận tình cảm, anh đang ở trong giai đoạn có ham muốn chiếm hữu mạnh nhất, hơn nữa khi đó cô vẫn chưa tìm được ba mẹ ruột, vẫn là một đứa trẻ mồ côi không rõ gốc gác, anh đau lòng cho cô.

Nhưng giờ đã thay đổi lớn như thế rồi, liệu anh có còn…

“Anh có em là đủ rồi.” Thẩm Diên Phi không hề do dự một chút nào, trả lời cô một cách dứt khoát trong làn gió đêm dịu dàng của sân thượng: "Tuệ Tuệ, có vài bệnh tâm lý có thể chữa khỏi được, có một vài bệnh thì có lẽ cả đời cũng sẽ chỉ như thế thôi. Em cứ coi như anh là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, chỉ muốn sống cuộc sống hai người với em. Vất vả lắm anh mới có được em, anh muốn em vô ưu vô lo chứ không phải chịu đau chịu khổ, anh đau lòng, anh cũng sợ hãi.”

“Anh chắc chắn em yêu anh, không cần có con ràng buộc.” Anh khẽ nhướng mày: "Hơn nữa anh lại hay ghen tỵ như thế, mỗi ngày em đều đặt trọn tình cảm lên người một đứa trẻ con thì chắc chắn phải giảm bớt thời gian để dỗ dành anh mà còn không dỗ được nữa, như thế có mệt không? Chính bản thân việc mang thai đã vất vả rồi, em bằng lòng nhưng anh vẫn không nỡ.”

Thẩm Diên Phi bế cô lên, véo véo khuôn mặt tinh xảo của cô, nửa trêu đùa nửa dồn ép hỏi: “Cứ sống với nhau như thế cả đời, được không?”

Anh nói như thế nhưng đáy mắt lại quá âm u, nếu như Tuệ Tuệ mở miệng, nếu cô thật sự thích, anh cũng sẽ…

Khương Thời Niệm nhắm mắt ôm lấy anh, lồng ngực tê dại, chua xót mà lại ngọt ngào, trái tim có lẽ đã tan chảy mất rồi, tí ta tí tách chảy xuống. Cô “ừm” một tiếng, nhưng chờ cho đến khi loại cảm xúc dâng trào nọ qua đi, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy hơi hơi mất mát.

Thật ra cô rất muốn.

Muốn có một đứa con với Thẩm Diên Phi.

Muốn cho linh hồn bé nhỏ kia có được gấp bội tuổi thơ và tình yêu mà chính bản thân mình chưa từng có được, muốn cho sinh mệnh tốt đẹp do chính mình nuôi dưỡng kia chảy dòng máu của cả hai, gọi anh là ba, cho anh càng nhiều tình cảm hơn.

Nhưng đều không quan trọng, đàn anh muốn gì thì cô sẽ cho anh cái đó, bất kể là chỉ có hai người ở bên nhau hay là gia đình sum vầy hòa thuận, cô đều có thể cho được nổi.

Thẩm Diên Phi đỡ đầu Khương Thời Niệm, khi cô mở mắt ra, gợn sóng không giấu được bên trong đáy mắt kia hiện ra rõ ràng trước mắt anh. Anh ôm cô, đứng lên quay về phòng ngủ, tự giễu: “Tuệ Tuệ thật đáng thương, gả cho một kẻ ích kỷ như anh.”

Cho dù là đền bù tuổi thơ đi nữa thì đó cũng là tuổi thơ của Tuệ Tuệ chứ không phải của ai khác.

Dựa vào đâu mà lại bắt Tuệ Tuệ tận mắt chứng kiến những gì cô thiếu thốn được bù đắp trên người một đứa bé khác, còn tuổi thơ của chính cô thì vẫn còn ở lại trong quá khứ xa xôi của trước kia? Trái tim anh rất nhỏ, những gì ngọt nhất anh chỉ muốn cho một mình Tuệ Tuệ mà thôi.

Những gì Tuệ Tuệ có cũng chỉ có thể thuộc về anh, chuyện bị chia sẻ này ấy mà, chỉ một mình ba mẹ là đủ rồi, nếu lại xuất hiện thêm một người nào nữa thì chỉ sợ là anh sẽ không chịu nổi.

Ngày mốt là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ tết trung thu, sau khi ăn cơm trưa với mấy người nhà họ Thẩm xong, Thẩm Diên Phi và Khương Thời Niệm đưa ba mẹ về nhà trước. Xe dừng ở dưới lầu, không vội vàng phải đi, tay Thẩm Diên Phi gác trên vô lăng, trong ánh nắng màu vàng kim nhạt của buổi chiều tràn vào trong xe, anh nhướn môi hỏi cô: “Bà xã, hẹn hò không?”

Khương Thời Niệm ngơ ngác, đối mặt với khuôn mặt sắc sảo được phủ một lớp ánh sáng mỏng manh của anh, nhịp tim cực kỳ thành thật mà tăng tốc thật nhanh.

Cô đi theo Thẩm Diên Phi, cố nhịn không hỏi anh rốt cuộc muốn đi đâu, khi nghĩ ra được một địa điểm nào đó thì đều nói ra nhưng cuối cùng lại bị ý cười nhàn nhạt không đoán ra được trong mắt người đàn ông phru định đi mất.

Khương Thời Niệm không ngờ rằng xe lại chạy thẳng một đường về phía ngoại ô Bắc Thành, nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên hiu quạnh, những chiếc bàn trà cổ xưa quen thuộc trong hồi ức ở bên đường và các gốc cây cổ thụ có hình dáng xấu xí đột nhiên xông vào trong tầm mắt cô.

Cô nhận ra đích đến là ở đâu, đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt dần dần trắng bệch, bàn tay vô thức đè chặt ghế bị Thẩm Diên Phi kéo sang. Một tay anh đánh lái, một tay đan chặt vào tay cô.

“Đừng sợ.” Tay anh dán sát vào lòng bàn tay lạnh lẽo của cô, nói một cách cực kỳ kiên quyết: “Có anh đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play