Ngụ ý là bây giờ anh không đi, hoàn toàn quan tâm đến tâm trạng của cô, sợ cô sẽ căng thẳng khi đứng cùng người khác trước mặt ông xã mình.
Khương Thời Niệm cảm thấy khó thở, nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý, đêm hội ở đài chính, những người có thể ngồi ở hàng ghế đầu đều là người có máu mặt, thân là người có tiếng trong giới kinh doanh ở Bắc Thành, ông chủ Thẩm có một chỗ cũng là điều rất bình thường.
Khi cô từng bước đi ra ngoài thì đã được các trợ lý hiện trường bao quanh rồi nhanh chóng rời đi, lúc này Thẩm Diên Phi mới cầm túi xách của cô, trở lại chiếc ghế sofa cạnh tường và ngồi xuống, giải quyết hết việc của công ty còn sót lại, anh liền bật điện thoại lên để xem livestream, bây giờ vẫn chưa phát trailer, anh sợ bỏ lỡ nên không tắt đi, cứ để đó mà đợi.
Chỉ là khi ở một mình, anh vẫn có thói quen muốn nghe giọng nói của Tuệ Tuệ.
Thẩm Diên Phi lấy điện thoại của Khương Thời Niệm, mở khóa bằng dấu vân tay, mở WeChat lên và xem trên cùng trong hộp trò chuyện, xem từng cái một và nhấp vào tin nhắn thoại mà cô đã gửi cho anh.
Có vẻ nhiều, nhưng kể cả nghe qua thì thời gian cũng trôi qua nhanh chóng, khi điện thoại anh phát đoạn phim mở đầu của đêm hội thất tịch, sắp bước vào chương trình chính, anh cũng vừa lướt đến khoảng thời gian đi đến Setia, Nam Phi, cô biết rõ bên anh sẽ không có sóng để nhận được tin nhắn, nhưng cô vẫn gửi rất nhiều tin nhắn cho anh.
Bất kể là gửi bằng văn bản hay giọng nói, sau khi tín hiệu được khôi phục, anh đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, độ dài cùng số lượng cũng đã rất quen thuộc, cho nên sự khác biệt trong hộp thoại trên điện thoại của cô không thể qua được mắt anh.
Cùng ngày tháng, cùng đầu mục.
So với những gì anh nhận được trên điện thoại, rõ ràng còn có hai đoạn tin nhắn thoại từ cô mà anh chưa từng nghe thấy.
Thẩm Diên Phi nhìn xuống, nhớ lại rằng vào ngày hôm đó khi máy bay thuê riêng hạ cánh ở Johannesburg, khi vừa nhận được tín hiệu, Tuệ Tuệ đã lấy điện thoại của anh, lúc đó anh biết rằng cô nhất định đã bí mật làm điều gì đó.
Có phải cô đã nhấp vào WeChat và xóa đi hai tin nhắn thoại? Cuối cùng là quên xóa bên mình?
Thẩm Diên Phi rũ mi xuống, dừng lại, nhấn đầu ngón tay xuống, ấn vào tin nhắn thoại đầu tiên.
Vào lúc đó, cô nghiến răng và cố nén tiếng khóc——
"Nếu anh dám xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ tái hôn, em sẽ tìm một người khác, một người không giống anh một chút nào, sau khi qua lại với anh ta, tất cả những gì em cho anh, em sẽ cho anh ta, được không? "
Trong phòng chờ không được lớn mấy này, ánh đèn lờ mờ, cách nhau một cánh cửa, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào ào ào, nhưng bên trong cửa giống như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Có gì đó bất ngờ đâm thẳng vào trái tim anh, dù đầu óc còn minh mẫn nhưng vẫn có chút hàm hồ, vì anh hiểu được hàm ý thực sự của câu nói này, hiểu ý nghĩa sâu xa trong những gì cô nói, nhưng mỗi lời thốt ra từ miệng cô là một thanh kiếm sắc bén không thể nào chặn lại được, dễ dàng xuyên qua người không có khả năng phòng bị với cô.
Trên khuôn mặt của Thẩm Diên Phi trên không có một chút gợn sóng, hai mắt chỉ là hơi hơi nhắm lại, ngoại trừ ngón tay đang siết chặt đến trắng bệch, trên cổ gân xanh nhấp nhô ra, hầu như cả người không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, đều bị bao phủ trong một lớp băng, đã mất đi độ nóng.
Cùng lúc đó, màu sắc trên màn hình của điện thoại đã chuyển sang màu sắc khác, đêm hội thất tịch chính thức bắt đầu, để phù hợp với bối cảnh, tổng thể đêm hội mang phong cách cổ xưa, người dẫn chương trình cũng mặc hán phục, Khương Thời Niệm đứng ở giữa, cười rạng rỡ.
Cách một lúc lâu, khi cô nói xong những lời của cảnh đầu tiên cũng là lúc bắt đầu chương trình ca múa nhạc, Thẩm Diên Phi di chuyển cổ tay cứng đờ của mình và ấn vào tin nhắn thoại thứ hai.
"Anh nói xem có được hay không? Anh gật đầu đồng ý chứ? Anh định khi nào sẽ trở về, ở trên chiếc giường này, để cho em phải hối hận vì những lời mình đã nói?"
Thẩm Diên Phi nắm chặt điện thoại, lưng dựa vào sô pha, không thể khống chế được xương cốt đang đau nhức, giống như vừa rồi mới khôi phục một chút máu tươi, miễn cưỡng đem kéo anh về hiện thực.
Nhưng những nỗi đau quá chân thực đó không thể xóa bỏ vì trái tim được sống lại, chúng vẫn ám ảnh cơ thể anh, anh hoàn toàn nhận thức được rằng Tuệ Tuệ chưa bao giờ muốn rời xa anh, những gì cô nói đều không đúng, nhưng anh không thể dừng lại nỗi đau đang hoành hành này.
Một cuộc điện thoại đã làm gián đoạn màn hình đang xem livestream của anh.
"Thẩm tổng, chuyện bên sông hộ thành đã chuẩn bị xong, nhiều người như vậy, nhận được rất nhiều sự chú ý, ngài có đích thân tới đây hay không?"
Thẩm Diên Phi cất điện thoại, đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ, màn trình diễn thắp sáng cả thành phố đã bắt đầu, đường phố chính tấp nập người và xe, may mắn là đài chính cách sông hộ thành không xa, trước chín giờ anh sẽ đến bờ sông.
Trên bờ kè dài và cầu vòm, có rất nhiều người phấn khích tụ tập ở đây, có rất nhiều thanh niên mặc hán phục và mang theo đèn lồng, bên bờ sông ánh sáng rực rỡ, có người phát hiện ra Thẩm Diên Phi, bầu không khí đột nhiên nóng lên, không kìm chế được mà hét lớn lên, nhưng không ai dám đến gần anh.
Chỉ nhờ ánh sáng của đèn đường và đèn sông, nhìn thấy xa xa bóng dáng một người đàn ông đang quỳ gối cầm đèn bên sông, động tác này cũng trang nghiêm tao nhã, anh im lặng từ từ đầu đến cuối, nhưng bóng dáng đó cũng đủ thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Anh thả đèn vào sông, ngón tay đã bị dính nước, và anh lại tiếp tục thả cây đèn khác xuống.
Từng cụm từng cụm đèn trôi trên sông, cầu mong cho cô yêu anh thật lâu, không bao giờ phai nhạt.
Anh biết rất rõ thần phật trời đều không phù hộ cho mình, nhưng những truyền thuyết này anh vẫn tin và đã làm theo.
Bên bờ sông màn hình lớn mới được dựng lên, cũng đang phát trực tiếp đêm hội thất tịch, sau một chương trình ca múa nhạc đặc sắc khác, người dẫn chương trình xuất hiện theo cặp, đó là Khương Thời Niệm và bạn dẫn nam mặc Hán phục, bạn dẫn nam của cô cũng rất đẹp trai, cười nói: "Đừng nên rời đi, lát nữa tôi và cô Khương còn có một tiết mục ngắn–"
Thẩm Diên Phi nhìn đèn lồng trôi phấp phới bên sông, ngẩng đầu nhìn màn hình, bắt gặp trên khuôn mặt xinh đẹp của cô Khương có chút mất tự nhiên, anh lau nước trên ngón tay, đứng thẳng người lên, ánh mắt âm trầm.
Được lắm, Khương Tuệ Tuệ
Nói một nửa, giấu một nửa phải không?
Không chỉ là dẫn cùng nhau mà còn là cùng nhau biểu diễn, trong đêm thất tịch hai người có thể diễn gì nữa chứ, Ngưu Lang Chức Nữ? Hay là phải tình thâm ý trọng ở trên sân khấu gọi người khác là phu quân?
Ở trên xe thì luôn nói "chỉ là do nghề nghiệp yêu cầu", "không được ghen", nhưng lúc này, dù bên bờ sông vẫn còn đèn, anh cũng không còn tâm trạng để thả tiếp, giao cho cấp dưới tiếp tục thả, anh liền xoay người rời đi, trở về tòa nhà của đài chính, nhưng anh không đi đến phòng chờ, trực tiếp đi vào trường quay đang phát sóng trực tiếp, và đi vào lối đi dành riêng cho hàng ghế khách mời ở hàng ghế đầu.
Chỗ ngồi vẫn được bỏ trống, những người xung quanh thấy anh xuất hiện đều vô thức cung kính đứng dậy nghênh đón anh vào chỗ.
Đạo diễn cũng cố ý di chuyển máy quay ra xa, khi anh ngồi xuống, anh ấy mới phấn kích hướng máy quay căn chỉnh để quay ông chủ Thẩm rõ nét hơn, dưới ống kính của đài chính, anh vẫn rất đẹp, hình ảnh chân thật nhất đã được truyền đến cho khán giả cả nước.
Khương Thời Niệm đang ở hiện trường, tiếp theo là mộ tiết mục biểu của cô với bạn dẫn, tiết mục này không tránh được, cặp dẫn khác cũng có tiết mục phải biểu diễn, kịch bản còn phức tạp hơn cô nghĩ, dường như cô nghe được động tĩnh giữa đạo diễn và hàng ghế khách mời, chỉ là cô không nghe rõ lắm, lại không thể ra ngoài xem, chỉ có thể ngồi đợi để lên sân khấu, đọc đi đọc lại mấy câu thoại.
Khi chuyển cảnh, cô mặc đồ Chức Nữ, dưới ánh đèn mà bước lên sân khấu, vô tình nhìn xuống hàng ghế khán giả và trái tim cô như ngừng đập.
Suốt chương trình cô luôn để ý chiếc ghế trống đó, bây giờ lại có một người đàn ông tuấn tú ngồi đó, anh ngước mắt lên nhìn cô, thậm chí còn nhếch môi cười.
Khương Thời Niệm làm theo kịch bản, khi từ "phu quân" đến môi cô muốn nói nhỏ nhưng đã quá muộn, cứ như vậy mà kết hợp với ánh đèn mà vang lên
Vừa lúc đó có một ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô, vừa lạnh vừa nóng khiến tim cô đập loạn xạ trong lòng cô bỗng hiện lên hai chữ.
Tiêu rồi.
Quả nhiên người ta không nên có ý nghĩ phụ thuộc vào may mắn, không bằng ngay từ đầu giải thích mọi chuyện, còn hơn hiện tại bị ông xã bắt ngay tại chỗ!
Đêm hội kết thúc lúc 11 giờ, đợi làm xong hết công việc hậu kỳ, thì mất thêm 20 phút, thậm chí Khương Thời Niệm còn không kịp thay quần áo, vội vàng chạy xuống sân khấu, vừa bước ra lối ra, nhìn thấy Thẩm Diên Phi đứng cách đó không xa, giống như anh đang rảnh rỗi mà ngắm nhìn cô.
Xung quanh rất nhiều người, nhân viên, diễn viên ca sĩ, vũ công, khung cảnh rất lộn xộn, nhưng tâm điểm của cô chỉ có một mình anh, cô không muốn suy nghĩ gì hết, vén váy xông tới đi thẳng tới Thẩm Diên Phi, vòng cánh tay mềm mại của cô quanh eo anh.
Không phải cố ý nói, đây là công việc bình thường, nhưng cô thực sự sợ anh sẽ để tâm.
Cô chưa bao giờ cảm thấy bị gò bó và áp lực.
Cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau của cô.
Anh sẽ để tâm đến sự tương tác giữa cô và bạn dẫn, sẽ để tâm đến cách xưng hô trong phần biểu diễn của cô, tại sao anh lại phải để tâm như vậy, tất cả chỉ vì anh quá yêu cô mà thôi.
Cô càng tự trách mình hơn vì đã không xử lý tốt mọi chuyện, để cho anh đường xá xa xôi mà vẫn trở về đúng ngày Lễ thất tịch mà lại nhận lấy sự không thoải mái này.
Thẩm Diên Phi rất bình tĩnh mà đi theo Khương Thời Niệm trở về phòng trang điểm, gần mười hai giờ hai người mới ra khỏi tòa nhà.
Chiếc Maybach không trở về nhà, cố gắng trước 0h đến được sông hộ thành, chỉ là đèn trên sông đã trôi đi xa rồi, màn đêm yên tĩnh, một mảng lớn ánh sáng đang lơ lửng trên mặt nước, Khương Thời Niệm dựa vào cửa kính mê mẩn nhìn theo, bên tai cô vang lên giọng nói hơi khàn của Thẩm Diên Phi: "Tuệ Tuệ, thất tịch vui vẻ."
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt trong đêm như thiêu đốt lẫn nhau, làm tan đi sự tỉnh táo của nhau, tất cả những lời muốn giải thích đều bị một nụ hôn thô bạo chặn lại trong cổ họng.
Khi xe trở về Vọng Nguyệt Loan, Khương Thời Niệm cố gắng để bình tĩnh ổn định lại hơi thở, cô muốn mở cửa xe đi xuống, nhưng Thẩm Diên Phi lại đứng ở trước cửa xe của cô, anh vòng tay qua vai và đầu gối của cô rồi ôm cô xuống xe.
Khương Thời Niệm nắm chặt cánh tay của anh, tim cô đang đập rất nhanh: "Để em tự đi…"
"Để em tự đi sao? Thẩm Diên Phi cúi xuống nhìn cô, bước lên bậc thang của nhà xe ở tầng dưới, giữa lúc vang lên tiếng mở cửa lớn anh chậm rãi nói: "Anh đã để em tự đi quá nhiều rồi, còn buông tay nữa, có phải em sẽ gọi người khác là phu quân nữa hay không?"
Khương Thời Niệm nghẹn ngào, khuôn mặt nóng bừng: "Tất nhiên là không rồi."
Cảm xúc được giấu trong sâu thẳm đáy mắt của Thẩm Diên Phi cuối cùng cũng bị lộ ra, bắt đầu tùy ý tràn ra, anh không để ý tới, tiếp tục hỏi: "Có phải xa nhau mấy ngày nay, em không hề nhớ anh đúng không hả?"
Đồng tử của Khương Thời Niệm co rút lại, cô rất ngỡ ngàng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng lời nói đùa trong xe, nói rằng mình bận quá không nhớ đến anh, vậy mà anh lại để tâm.
Không phải—
Lời phủ nhận còn chưa kịp nói ra, thì bắt gặp ánh mắt nặng trĩu của Thẩm Diên Phi nhìn vào mắt cô từng chữ từng chữ chậm rãi hỏi cô: "Nếu như anh chết, em sẽ tìm một người khác hoàn toàn khác với anh, yêu anh ta cũng giống như em đã yêu anh phải không?"
Tai của Khương Thời Niệm như ù đi, cô ý thức được anh đã phát hiện ra cái gì, lúc này mới nhớ tới điện thoại của cô còn chưa có xóa đi tin nhắn thoại.
Trái tim cô co lại thành một quả bóng, vội vàng ôm lấy anh, hốc mắt càng nóng lên, giọng nói đã khàn đi: "Không phải, anh biết rất rõ mà! Làm sao có thể chứ! Em nhớ anh, em... Nếu em có thể làm như vậy, thì em chuẩn bị quà làm gì, cần gì phải chạy tới sân bay đón anh!"
"Tin nhắn thoại đó, là do lúc đó em sợ quá…" Cô nắm lấy áo anh, nghiến răng: "Thẩm Diên Phi, là anh cố tình đúng không, chuyện gì anh cũng biết rất rõ, vậy mà vẫn nói như vậy!"
Thẩm Diên Phi ôm cô đi thẳng lên lầu, đá tung cửa phòng tắm của phòng ngủ chính, trước khi bước vào anh đặt cô xuống, quần áo vốn đã mỏng manh, anh vừa nhấc tay lên đã không còn bao nhiêu, lộ ra một mảng da trắng nõn.
Nước từ trong vòi sen tuôn ra ào ạt, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh vẫn còn chưa cởi ra, nhanh chóng bị nước làm ướt sũng, bám vào làn da đang nhấp nhô, mái tóc dài của cô ướt sũng, được anh gạt ra sau chiếc cổ trắng như sứ của cô, giữa tiếng nước chảy, anh áp sát vào vành tai cô, cắn cắn vành tai đỏ bừng: "Tuệ Tuệ, cho dù anh biết rất rõ, nhưng nó vẫn rất đau."
"Em đoán thử xem." Giọng nói của anh dồn dập, chạm vào màng nhĩ cô: "Lúc đó tâm trạng của anh như thế nào?"
Anh dùng lòng bàn tay ướt át đỡ lấy cô, hưởng thụ, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dốc, tựa hồ là thỏa mãn, lại giống như dục vọng vô độ này không thể thỏa mãn: "Em dỗ anh như thế nào, bù đắp thế nào đây?"
Nỗi đau, sự ghen tuông, những nhu cầu và những ham muốn mãi mãi không được thỏa mãn.
Đây chính là anh.
Anh đã không còn thuốc chữa.
Nước chảy khắp người anh, những vệt nước cũ liên tục bị thay thế, Khương Thời Niệm nghe anh nói thế cũng rất đau lòng, đã không chịu nổi nữa mà ôm chặt lấy anh trong làn nước, dán chặt người lên quần áo ướt đẫm của anh, ngẩng đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.
Hôm nay Thẩm Diên Phi lại khó chung sống như vậy.
Anh nắm tay cô, dịu dàng đan xen các ngón tay, vuốt ve ngón trỏ và ngón giữa mảnh khảnh của cô, khi cô đang nhắm mắt đờ đẫn thì hỏi: "Hôm qua trong điện thoại chơi có thoải mái không, ông xã dạy dỗ có tốt không?"
Trong nháy mắt Khương Thời Niệm bị kéo trở về đêm qua, cô nép mình trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe theo sự hướng dẫn nhẹ nhàng của anh, thăm dò chạm vào từng chút một, sự bỡ ngỡ không giấu được sự căng thẳng, cách anh qua một chiếc điện thoại, nhưng gần như cô sắp phát điên mất hết lý trí.
Cô đứng dưới vòi hoa sen, cô bị anh trêu đến nước mắt giàn giụa, nhưng anh nhất quyết không tiến hành bước tiếp theo, khi cô run rẩy vén chiếc áo ướt sũng của anh lên, thì anh bất ngờ bế cô lên, kéo khăn tắm lót bên trên mặt bàn bồn rửa mặt rồi đặt cô ngồi lên.
Anh dang rộng hai cánh tay mình ra, giam giữ cô trong phạm vi vòng tay của mình, cô ngẩng đầu lên, gần như dựa vào gương, chân giẫm lên thành bồn rửa mặt.
Đáy mắt Thẩm Diên Phi u ám không một chút ánh sáng, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, vừa dỗ dành vừa đòi hỏi: "Em đã hứa qua điện thoại rồi, chúng ta làm thêm lần nữa để ông xã kiểm tra kết quả học tập được không? "
Mặt của Khương Thời Niệm đỏ như bị nấu chín, nhưng lại không tránh trốn được, chỉ nhìn thẳng vào anh, giọng cô bức xúc lên án: "Thẩm Diên Phi, anh thật quá đáng... Em chỉ làm đại thôi... sao có thể so với anh được.."
"Anh thừa nhận là anh quá đáng." Anh cúi người hôn cô, bờ môi cô đầy nước: "Em sẽ thỏa mãn anh chứ?"
Nhiệt độ trong phòng tắm đã dâng cao, khắp nơi đều là bọt nước, Khương Thời Niệm ngã người về phía y, tay đang run rẩy, vết đỏ lan từ má đến cổ rồi lan ra toàn thân.
Cô cắn môi, đỏ tươi ướt át, ngay cả lúc lúng túng nhất cô cũng không nhắm mắt lại, cô lại bắt gặp ánh mắt rực cháy của anh, nhìn vào đáy mắt của anh cô phát hiện ra dường như anh sắp không kiểm soát được, chằm chằm vào sự đột ngột không thể kiểm soát trong mắt anh, rồi lại nhìn yết hầu đang lên xuống và gân đang nhô ra ở cổ, cởi nó ra một cách nhẹ nhàng.
Nhưng lại không được, càng mệt mỏi lại càng không được, phản ứng không bằng trước đây.
Cô chỉ làm vậy như vậy với một mình anh.
Khương Thời Niệm khẽ nghẹn ngào, còn chưa kịp thở đã hoàn toàn bị lấp đầy, đôi mắt đầy sương mù bỗng trở nên tan rã đi, giọng nói ngọt ngào trong cổ họng rốt cuộc mất đi khống chế.
Anh bế bổng cô lên dựa vào bức tường mát lạnh phía sau.
"Đài phun nước nhỏ của Tuệ Tuệ ở đâu rồi? Sao lại không thấy rồi? Ngoan, đừng khóc, anh không bắt nạt em nữa, đem nó ra để cho ông xã xem với!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT