Cả đêm nay Khương Thời Niệm không ngủ, rạng sáng cô đã thức dậy, rửa mặt sạch sẽ, buộc lại mái tóc dài rồi đến đài truyền hình, đưa giấy tờ và thông tin của mình cho giám đốc đài, nói anh ấy thêm cô vào danh sách dự bị của đoàn truyền thông sang Nam Phi lần này, đối với tất cả các thành viên trong danh sách dự bị, cấp trên sẽ làm các thủ tục cần thiết khi lên đường.
Cô đã biết tìm hiểu kỹ càng tình hình của đoàn truyền thông, không chỉ có đài truyền hình Bắc Thành, mà còn có đài chính và hơn năm đài truyền hình cùng quy mô ở các tỉnh khác sẽ cử người thành lập một đội.
Dự kiến trong bảy tám ngày nữa sẽ khởi hành từ Trung Quốc và đến Johannesburg Nam Phi, sau đó dựa theo tình hình thực tế rồi liên lạc với đại sứ quán địa phương để vào Zambia.
Zambia và một số thành phố phía bắc lân cận rất giàu tài nguyên khoáng sản, ngoài các nguồn năng lượng quý hiếm khác, nơi đây có nhiều mỏ vàng và mỏ kim cương nhất, sản lượng và chất lượng đều dẫn đầu thế giới.
Nhiều tập đoàn trong nước có rất nhiều hoạt động kinh doanh ở Nam Phi, tất nhiên bao gồm cả Bạch Quân, từ Hứa Nhiên nên cô biết rằng sản nghiệp của Bạch Quân ở Nam Phi rất nhiều, và hai trong số các mỏ kim cương lớn đều nằm trong lãnh thổ của Zambia.
Do số lượng người Hoa ở địa phương đông nên lần này đoàn truyền thông xuất phát, một phần là phải đi sâu vào khu vực nguy hiểm để mang về những ghi chép và báo cáo chân thực nhất, tránh để không bị truyền thông nước ngoài dẫn dắt dư luận, đổi trắng thay đen, đồng thời họ cũng phải chứng kiến toàn bộ quá trình đại sứ quán sắp xếp sơ tán Hoa kiều, ghi lại toàn bộ quá trình để làm tài liệu quý giá.
Hiện tại tình hình địa phương vẫn chưa rõ, đại sứ quán vẫn đang tích cực liên lạc với chính phủ, nhưng ít nhất có thể chắc chắn rằng bạo loạn vũ trang vẫn đang tăng đến mức không thể kiểm soát được, và vẫn còn chỗ để điều động và chờ đợi.
Nhưng mà khi xung đột bắt đầu, thứ đầu tiên bị phá hủy chính là tín hiệu, tại khu vực nguy hiểm thật sự, tiện tại về cơ bản là đóng cửa cách ly với thế giới, chỉ có thể liên lạc bằng vô tuyến điện ở khoảng cách ngắn, trừ khi đi vào sâu bên trong, nếu không thì không thể đưa ra tin tức thực sự.
Phản ứng của giám đốc đài đúng như dự đoán của Khương Thời Niệm, anh ấy đập mạnh tay lên bàn, nổi giận lôi đình: “Ăn nói hồ đồ! Em cho rằng mình là phóng viên mặt trận sao? Đó không phải là đi du lịch để học tập! Em muốn anh phải giải thích thế nào với Thẩm tổng?”
Khương Thời Niệm hung hăng nhìn anh ấy: “Vào thời điểm đặc biệt vậy mà có sự khác biệt tuyệt đối giữa MC và phóng viên sao? Đều là người làm truyền thông cả, em đã hỏi qua hết rồi, những người trong đài từng ra mặt trận lần này đều không đi được, hiện tại trong số vài người đang chờ quyết định có ai mà không sợ, có ai mà không hoang mang chứ? Đối với các đài khác, hơn một nửa số người được chọn là người trẻ chưa từng trải qua, các MC khác đều bất chấp nguy hiểm để thực hiện nhiệm vụ, người khác làm được sao em lại không làm được chứ?
“Em có tư lợi, em có chuyện riêng, em thừa nhận” Cô nói một cách cứng rắn và rõ ràng: “Nhưng bởi vì tư lợi và chuyện riêng của bản thân em nên sau khi ra đi cho dù gặp phải tình huống gì, người khác bình thường sẽ trốn tránh và sợ hãi, nhưng em sẽ không như vậy, chuyện đó cứ để cho em, để em đến được tất cả những nơi có thể”.
Cô tiếp tục lấy tài liệu ra và đặt trước mặt giám đốc: “Đây là cuộc tập hợp của cấp trên, đặc biệt tổ chức lớp huấn luyện trường hợp khẩn cấp trước khi xuất phát, hôm nay em sẽ bắt đầu tham gia, ngoài những điều này, em cũng sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ mình có thể làm, không phải em đi tìm đường chết, đó đâu phải là nơi chết chóc không có đường về đâu, nếu không chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều được quân đội chôn cất hết sao?”
Cơ mặt của giám đốc đài giật giật: “Không được! Thẩm tổng là ai chứ, nếu anh ấy đã đi thì chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì hết! Xung quanh anh ấy có người, nói không chừng còn có cả lính đánh thuê, em chỉ là cô gái nhỏ chuyên tâm ở trường quay …”.
Khương Thời Niệm giơ tay lên: “Được rồi, bây giờ chỉ là dự bị thôi, trước tiên cứ đăng ký làm thủ túc trước đã, được không ạ?”
Cô dứt khoát: “Một tuần nữa đoàn sẽ xuất phát, em sẽ đợi một tuần, nếu như anh ấy có tin tức gì và anh ấy quay về, tụi em sẽ cố gắng hết sức để tăng cường an toàn cho chuyến đi này của mọi người, nếu anh ấy không về thì để cho em đi, em sẽ không ép buộc, em sẽ nộp tài liệu để đài chính xem xét, nếu không thông qua được thì em sẽ bỏ cuộc, còn nếu qua thì anh để em đi nha”.
Khương Thời Niệm để đồ của mình xuống, đi ra khỏi đài truyền hình rồi đến tòa nhà văn phòng của Bạch Quân.
Trong phòng làm việc của Thẩm Diên Phi, cô vô thức nắm lấy mép bàn làm việc của anh, trước mắt cô là cảnh cô đến đây lần trước lúng túng tỏ tình với anh.
Hứa Nhiên cầm bảng thông tin tóm tắt, đứng đối diện nghiêm túc nói: “Chị dâu, tất cả những gì chị hỏi em, em đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, chuyện đến nước này em cũng không có gì giấu giếm chị nữa, có thể nói cho chị biết sự thật, tam ca về có giết em thì em cũng chịu”.
“Dựa theo tình hình lần cuối cùng liên lạc được với tam ca thì anh ấy ở rìa Zambia và vẫn chưa chính thức vào đó, nhưng mỏ kim cương của Bạch Quân ở Zambia thực sự đang bị công kích, dù là lực lượng chính quyền địa phương hay phiến quân vũ trang trong cuộc nội chiến, thì họ chắc hẳn sẽ không chủ động nhảy vào chuyện này, cơ bản có thể xác định rằng đây là thủ đoạn của người nhà họ Tưởng.”
“Nhà họ Tưởng biết tự lượng sức mình, họ biết thay đổi địa điểm khác cũng không thể làm được gì tam ca, nhưng tình hình Zambia tình hình hỗn loạn và súng cũng không có mắt, đây là cơ hội tốt nhất để họ dùng dao giết người”.
“Về phần cảnh sát của chúng ta, tam ca từ lúc tìm kiếm được manh mối tội ác của nhà họ Tưởng trong nhiều năm nay đã thiết lập liên lạc chính thức…” Hứa Nhiên cau mày, cực kỳ thận trọng nói: “Nhưng mà chị dâu phải hiểu rằng cũng đã quá lâu rồi, cách lúc chị ở cô nhi viện cũng đã hai mươi năm, những năm gần đây nhà họ Tưởng sa sút, cũng trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, làm việc với nước ngoài cũng thận trọng hơn nên dấu vết để lại càng ít’.
“Trong trường hợp này, cảnh sát sẽ rất để khó điều tra và thu thập chứng cứ, cần phải có thời gian, nhưng nhà họ Tưởng có tật giật mình, khi biết rằng mình có thể bị bại lộ liền bắt đầu trả thù và bỏ trốn, nếu không phải vì tam ca xông lên ngăn cản lại thì tình hình bây giờ không biết như thế nào nữa, không thể đợi đến lúc vụ án chính thức được điều tra”.
Cậu ta cau mày thật chặt, kể lại sự thật.
“Cũng không dễ dàng gì ổn thỏa được đôi phần thì cảnh sát lại phải đối mặt với sự truy đuổi của biên giới nước ngoài, khu vực của đối phương còn đang nội chiến hỗn loạn, nó hoàn toàn khác với trong nước, phải cùng chính phủ của đối phương thương lượng, lập kế hoạch, nắm chắc, quá trình này rất rườm rà, quan trọng nhất là không chắc môi trường như vậy có thể thuận lợi làm được hay không, nên …”.
Đến lúc này Khương Thời Niệm hoàn toàn hiểu ra: “Nên là anh ấy trở thành tâm điểm đối đầu với nhà họ Tưởng, anh ấy vào sâu Zambia là để cảnh sát chấp thuận hoặc phối hợp, anh ấy là mồi nhử đủ mạnh để kiểm soát hay thậm chí là quyết định tình hình?”
Thẩm Diên Phi có thể làm được quá nhiều chuyện.
Năng lực của bản thân cùng nguồn lực tài chính và địa vị xuất chúng trong nước, đã khiến anh có thể làm nhiều việc hiện đang gây bất tiện cho chính phủ dù đang ở trong một tình huống nguy hiểm hỗn loạn.
Biết rõ đó là nơi nguy hiểm đã được sắp đặt sẵn, nhưng không ai thay thế được anh nên anh phải đích thân đến đó.
Nhưng khi gửi gắm hy vọng vào anh, không biết có ai biết anh cũng là một thân xác bằng xương bằng thịt không, tiến vào mưa đạn hiểm nguy như thế, bất luận khống chế đại cục như thế nào thì anh cũng đều phải đánh cược tính mạng, ai dám chắc được đường bắn của mỗi một viên đạn đều không liên quan tới anh?
Hứa Nhiên cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Vì tam ca sốt ruột, chỉ có anh là người duy nhất không thể đợi thêm giây phút nào nữa, nhà họ Tưởng cũng biết rõ đây là cơ hội quý giá của bọn họ, nếu như Tưởng Huân muốn đến tấn công chị, thì chắc là vì gần đây anh ta bị để ở lại không ai quản, ai biết được anh ta giả thân phận để nhập cảnh hay mua kẻ giết người nào chứ?
“Cho nên tam ca nhất định phải đi, phải đem chuyện đã làm ô uế chị hơn hai mươi năm diệt nhổ tận gốc”. Cậu ta cười nói: “Chị dâu, anh ấy tự nguyện”.
“Dù cho có bất kỳ lý do cao cả nào cũng thực sự không chấp nhận được, chỉ vì …”.
“Anh ấy bằng lòng mà”.
Khương Thời Niệm cầm một tập tài liệu dày cộm, ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc của Thẩm Diên Phi, nhìn vào chiếc ghế sô pha ở bức tường đối diện, cô đã từng ngồi ở đó, tháo miếng băng dính máu trên lưng anh, cẩn thận bôi thuốc, thấm đỏ cả tay cô.
Cô dựa vào bàn, thân hình bé nhỏ, lồng ngực lên xuống khó khăn.
Hứa Nhiên quay đầu đè nén cảm xúc, trầm giọng nói: “Tam ca chắc chắn đã chuẩn bị ổn thỏa, bên cạnh anh ấy còn có rất nhiều người, em tin rằng sẽ không có chuyện gì đâu”.
Nhưng anh ấy thực sự đã bị ngắt kết nối trong hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi.
Cơ cấu nội bộ của tập đoàn Bạch Quân ổn định, trước khi đi tam ca cũng đã bàn giao rõ ràng nên sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ba ngày hay năm ngày nữa, anh và cả nhà họ Thẩm đều sẽ bị đẩy đến giới hạn, huống hồ gì là Khương Thời Niệm.
Trước đó, họ không ngờ rằng Thẩm Diên Phi sẽ mất liên lạc quá lâu, một số tình huống không liên quan đến tập đoàn và công việc kinh doanh đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Khương Thời Niệm không dừng lại một giây nào, cô chạy đua với thời gian để tập trung vào việc huấn luyện và học tập một cách điên cuồng, cố gắng nắm bắt tất cả những thứ có thể sử dụng, những người truyền thông trong nhóm huấn luyện không tránh khỏi vẻ mặt đau khổ mệt mỏi nhưng chỉ có cô là học tập không biết chán, cố gắng hết sức tiếp thu kiến thức.
Tiếng Anh của cô rất giỏi, cô cũng đã có kinh nghiệm nhiều lần theo trường theo đài ra nước ngoài để phỏng vấn chính thức, trong vài ngày, cô đã học tiếng Afrikaans dùng để giao tiếp, cố gắng hết sức học hỏi kinh nghiệm và trải nghiệm của phóng viên mặt trận, nắm bắt tất cả các tình huống sẽ phải đối mặt, làm quen với khí hậu và môi trường, đồng thời hiểu các vấn đề xung đột kết cấu nội bộ.
Cô tự phân mình thành nhiều mảnh, chừa lại mảnh nhỏ nhất ngày đêm xem điện thoại có gọi đến cho cô, mong chờ có người lần đầu gọi đến, băng qua ngàn núi sông biển cả gọi cô một tiếng Tuệ Tuệ.
Tần Chi là một phóng viên ảnh đi nước ngoài cả năm, cô ấy không chút do dự gia nhập đoàn, nhưng bị Khương Thời Niệm phản đối kịch liệt, nhà họ Tần cũng cưỡng chế bắt cô về, Tần Chi lo lắng phát điên lên được, nói mà suy nghĩ: “Khương Thời Niệm, cậu không thể học theo phim truyền hình, thậm chí khi cầu trời khấn Phật cũng vậy đó! Cậu cũng phải đặt bản thân mình lên hàng đầu!”.
Khương Thời Niệm khẽ mỉm cười.
Thần Phật trên trời đều không chịu phù hộ cho anh, anh chỉ có mình cô thôi.
Trên thế gian này có ai bằng lòng đặt anh ở hàng đầu đâu.
“Tớ không phải đi mạo hiểm tìm đường chết đâu” Cô nhắc lại, đôi mắt đen và sáng: “Nhưng nếu như anh ấy gặp phải chuyện gì, tớ sẽ không ở nhà chờ đợi bất lực vì cái gọi là an toàn và hiểu chuyện, không tự lừa dối mình mà để anh ấy cô đơn một mình nữa”.
Nó có vẻ giống như một lời tiên tri.
Bởi vì có rất ít nhà báo trong nước đi sâu vào nội bộ, nên hầu hết các tin tức đều do các phương tiện truyền thông địa phương nước ngoài lấy được, sau khi tình hình ở Zambia ổn định được năm ngày, xung đột đột ngột tăng mà không báo trước, một vụ nổ lớn khủng khiếp tại một mỏ phía bắc đã chiếm ngự trên các tiêu đề.
Có rất ít tài liệu video được tung ra, nhưng trong số ít các video, ở ngoài góc của một cảnh quay, trên chiếc cáng phủ vải trắng, một cánh tay lủng lẳng lộ ra.
Cánh tay mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi trắng bẩn.
Cảnh quay vụt qua, trên ngón tay áp út của người đó có thứ gì đó khẽ sáng lên, giống như ngày đó cô dựa người trên ban công, trong đêm khuya nhìn thấy người đó ngồi trong xe, chỉ vào chiếc nhẫn cưới chưa từng rời khỏi người, phản chiếu dưới ánh trăng và đèn đường.
Khi đoạn phim này được công khai, Thẩm Diên Phi đã mất liên lạc sáu ngày.
Ai biết thì cũng đều đã hiểu.
Trên cái cáng đó, dù có khả năng một phần mười cũng không thể loại trừ hoàn toàn, liệu đó có phải là xương cốt của ngài Thẩm đã yên nghỉ trong hỗn loạn đó hay không.
Tất cả các tin tức đều đình trệ, đại sứ quán ở Nam Phi đang chuẩn bị sơ tán Hoa kiều, nhóm truyền thông chính thức vào trạng thái trước khi khởi hành, danh sách cuối cùng của đài chính cũng được công bố sau khi được nhiều bộ phận xem xét nghiêm ngặt, có bốn người của Đài truyền hình Bắc Thành, và người cuối cùng là Khương Thời Niệm.
Bởi vì cô vốn đã xuất sắc, tiếng Anh lại tốt, kinh nghiệm phỏng vấn và dẫn chương trình phong phú, thành tích xuất sắc, biểu hiện ở lớp huấn luyện cũng rất tốt, kiến thức lý thuyết phong phú, cô cũng đã từng đi qua nhiều nơi, thông thạo tiếng địa phương rất nhanh, nhược điểm là thể lực không cao, dễ bị ốm, không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, và trong lòng ấp ủ việc cá nhân.
Nhưng từ trước đến giờ chưa có một phóng viên hay MC nào sinh ra đã bước vào hiểm nguy cả, cũng không phải việc riêng gì, miễn là lòng cô trong sạch, thì trước sau gì cũng là cô thôi.
Chỉ một người có cảm xúc và mong muốn mãnh liệt mới có thể chiến đấu không sợ hãi, giống như người mà cô sẽ được gặp sau khi vượt qua nghìn trùng núi sông.
Hiện tại Zambia đã bị phong tỏa hoàn toàn, dù có quyền lực đến đâu cũng khó có thể từ bên ngoài đi sâu vào, ngoại trừ quân đội ra thì chỉ có đoàn truyền thông chính thức mà đại sứ quán cử người đến bảo vệ mới vào được.
Chuyện anh sách và chuyến đi không thể giấu được nhà họ Thẩm, cũng không thể giấu được Tống Văn Tấn và Du Nam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT