Mỹ Nhược ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.
Nửa đêm, nàng đói bụng, đứng dậy nấu một bát mì tôm, ngồi ở trong bếp, nuốt vào từng miếng.
Nhà gần núi, gió to, nàng lên tầng hai đóng cửa sổ. Ngoài cửa có một chiếc xe màu đen, trong xe có một đốm lửa, có người đang hút thuốc lá.
Nàng dựa cửa sổ, im lặng nhìn ánh sáng nhạt trong màn đêm thâm trầm.
Hơn mười năm trước, nếu như nghe lời cô Bảy, ném hắn ra đường, hoặc là báo cảnh sát, không biết giờ sẽ ra sao? Như vậy Tiểu Mỹ còn có thể ra đời? Nàng có thể cùng Duy sống mấy năm yên ổn không?
Nàng khoác áo lên vai xuống tầng.
Cận Chính Lôi nhìn nàng tới gần, sau đó mở cửa xe cho nàng.
Nàng dựa cửa hỏi: "Anh một người cũng không mang theo, không sợ bị trả thù?"
"Nếu phải chết anh đã sớm chết rồi." Hắn dừng lại. "Em không thích ồn ào."
Mỹ Nhược lên xe, than thở: "Kỳ thật, không có người nào hiểu nhau như chúng ta."
Hắn không rõ ý nàng, hút một điếu thuốc hỏi: "Em không mời anh vào nhà ngồi à?"
"Muộn rồi, bất tiện." Nàng nghiêng đầu, cười một tiếng, lộ ý cự tuyệt, nụ cười và ánh mắt lại lộ ra sự quyến rũ.
Cận Chính Lôi âm thầm hít sâu. "Anh bị em hù tới nỗi không động đậy được, em không mời anh nổi một chén trà an ủi."
Mỹ Nhược trèo lên người hắn, môi ghé sát hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh thật sự không động được nữa?"
Hắn ném mẩu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, hô hấp dồn dập, ánh mắt âm u. Sau đó động thân, "Em cảm thấy thế nào?"
"Buổi chiều, Tiểu Mỹ hỏi tôi, tôi có phải mẹ em ấy hay không, tại sao tôi rời đi, vì sao lại về."
Hắn im lặng.
Mỹ Nhược dùng mũi chạm cằm hắn. "Anh là cha em ấy, có cảm tưởng gì?"
"Ban đầu vì em muốn cho nó một người cha, không muốn nó không có cha giống em."
"Là tôi mua dậy buộc mình." Nàng rủ mắt xuống. "Từ từ bắt đầu là được."
Cận Chính Lôi túm tay nàng đang đặt trước ngực hắn, một tay khác vòng ra sau lưng nàng, tham lam tiến vào trong quần áo nàng, thuần thục cởi bỏ móc áo ngực nàng.
Từ cổ áo lông nhìn xuống có thể thấy được bầu ngực đẫy đà của nàng, trong bóng đêm, màu da trắng nõn như ngọc tỏa ra ánh sáng lung linh. Hắn thưởng thức xong, nhìn nàng một cái, một tay đặt lên bầu ngực của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mỹ Nhược thở nhẹ một hơi.
Nàng muốn trốn tránh lại bị hắn duỗi tay ôm lấy, hai cơ thể dán chặt hơn. Nhũ hoa mềm mại đụng vào lòng bàn tay hắn, nàng thở dốc, hắn hít sâu.
"Còn muốn tránh?" Hắn trầm giọng hỏi.
Hơi thở của hắn vờn quanh, Mỹ Nhược lắc đầu.
Hắn cúi đầu, ngậm một nụ hoa vào miệng. Mỹ Nhược ôm lấy đầu hắn, muốn ngăn cản động tác mút vào của hắn, nhưng hành động này lại kích thích hắn, giống như đang cổ vũ hắn mút mạnh hơn. Hắn dùng đầu lưỡi đảo quanh sau đó buông ra quan sát. Phát hiện nụ hoa hồng nhạt cứng rắn, hắn hài lòng hừ nhẹ, tiếp tục ngậm nó, cảm giác nụ hoa của nàng đang run rẩy trong miệng hắn, tư vị mất hồn.
Bàn tay nóng bỏng của hắn chạm vào da thịt nàng. Mỹ Nhược ngâm khẽ, bàn tay dùng sức ôm đầu hắn, ở trong ngực hắn lắc mông, bản thân nàng cũng không rõ mình đang khát cầu điều gì. Cho tới khi môi hắn dời tới nơi khác, nàng mới phát hiện ra mình cần sự an ủi như thế.
Cận Chính Lôi nghiêng người, ôm nàng dời ra chỗ ngồi phía sau.
Quần áo hắn màu đen giống như bóng đêm, Mỹ Nhược bị nhốt trong ngực hắn, nàng run rẩy.
Lúc này đây, bàn tay của hắn thô bạo xoa nắn bầu ngực nàng, Mỹ Nhược nghẹn ngào: "Nhẹ chút..."
Môi bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi quấn quýt. Đầu ngón tay của hắn lướt qua da thịt mềm mại của nàng, cảm thụ từng cơn run rẩy của nàng.
Trong đầu Cận Chính Lôi nhớ lại tình cảnh nàng dưới thân hắn, thân thể nhỏ nhắn run rẩy, cơ thể hắn nóng lên, cuối cùng xông vào cơ thể nàng, đưa đẩy, làm cho nàng cảm thụ cảm giác chứa trọn hắn.
Dục vọng càng thêm mãnh liệt, hắn cởi áo lông trói tay nàng buộc vào cửa xe.
Nàng cam chịu số phận: "Tôi thấy anh mang giường kia tới, tôi đã biết anh không có ý tốt."
Hắn cười ác ý: "A Như của anh quá nghịch ngợm, phải cẩn thận đề phòng."
Hắn cởi quần nàng, nói: "A Như, anh so với em lương thiện hơn nhiều, dù có dao cũng không dùng."
Quần lót trượt tới mu bàn chân, Mỹ Nhược nhắm mắt, cảm thấy mình giống một con cừu nhỏ đang chờ đợi con sói tới ăn thịt.
"Tôi sẽ không cự tuyệt anh, hà tất trói tôi?"
Hắn hôn nàng: "Em đã nhắc nhở anh, cảm giác này rất thú vị."
Mỹ Nhược đạp hắn.
Hắn túm mắt cá chân nàng, ánh mắt hướng lên, ánh mắt mê muội dán chặt vào vùng bụng dưới của nàng. Khung xương nàng nhỏ, xương chậu và bụng dưới lõm xuống, bàn tay Cận Chính Lôi chơi đùa vùng đất trũng kia, sau đó dời xuống nữa, chải chuốt bộ lông mềm mại của nàng.
Hắn mở to mắt, ham muốn trên mặt đậm đặc. Mỹ Nhược gần như trầm luân trong ánh mắt hắn.
Không gian nhỏ hẹp, hơi thở gấp gáp kích thích không khí.
Hắn dùng hai ngón tay tách nàng ra.
Mỹ Nhược thẳng lưng, cánh tay bị trói kéo nàng về. Mỹ Nhược hé miệng, nhìn hắn.
"A Như..." Giọng của hắn có mùi vị mê say.
Dù đêm tối, mượn ánh trăng, nàng cũng có thể thấy rõ nét mặt của hắn. Mỹ Nhược nhắm mắt lại.
Nàng không còn là cô bé mười lăm mười sáu tuổi, khi đó chán ghét nàng sẽ kháng cự, rất khó động tình. Hôm nay nàng đã hai mươi tư, biết được tư vị tình dục, dù Đinh Duy suy nhược, cũng khó khi dùng tay và môi thỏa mãn nàng.
Huống chi loại tra tấn này?
Không nhìn thấy, nàng cũng biết, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, hạ thân nàng sẽ trở nên nhạy cảm, nơi nào đó một dòng nước ấm chảy ra, từng giọt từng giọt.
Nàng không nhịn được run rẩy, nơi bí ẩn cảm nhận được gió lùa qua, đó là hơi thở của hắn, hơi thở nóng ướt lướt qua khe hở hồng nhạt. Sau đó là ngón tay của hắn, đầu ngón tay của hắn trêu chọc trân châu nhỏ mới ló ra, Mỹ Nhược bị buộc ngâm nga một tiếng.
Cận Chính Lôi ôm chân nàng, kéo rộng ra. "A Như, cho anh nhìn rõ em." Hắn nói.
Mỹ Nhược nửa nằm nửa ngồi trên ghế sau, kéo căng thân thể, chân không thể khép lại. Nàng nhịn không được, năn nỉ hắn: "Tôi không muốn làm nữa."
Hắn không đoái hoài, tiếp tục cúi đầu nhìn nàng.
Bắp đùi trắng như tuyết ửng hồng, ướt đẫm, sờ nhẹ một cái liền run rẩy, làm cho người ta yêu thương, làm cho lòng người nóng bỏng như lửa.