Mĩ Nhược gọi điện hẹn Đinh Duy: "Em bị cảm, anh tới gặp em ở bệnh viện được không?"

Thuở nhỏ, Đinh Duy đã vô cùng quen thuộc với bệnh viện, Đinh gia đã an bài tốt bác sĩ và y tá.

Ngày hôm qua Đinh Duy đã nhạy cảm nhận ra không khí khác thường trong nhà, nhẫn nại hồi lâu, nhìn thấy khuôn mặt Mĩ Nhược tiều tụy, trong lòng lập tức có hồi chuông cảnh báo, âm thầm khủng hoảng.

Hắn cẩn thận xò xét Mĩ Nhược, ôn nhu hỏi: "A Như, tối qua em mất ngủ?"

Lại hỏi nàng: "Bác sĩ đã khám qua cho em chưa? Uống thuốc tử tế chưa?"

Mĩ Nhược cười, gật đầu, bảo hắn ngồi xuống.

"Hôm qua có chút chuyện không hay, ảnh hưởng tới danh dự Đinh gia, bởi vì em." Nàng suy nghĩ cả đêm, tìm không được lí do nào tốt cả, nàng cũng không muốn lấy mấy năm đẹp đẽ ra vấy bẩn.

Phòng bệnh sát vách có tiếng động, Mĩ Nhược không để ý tới ám hiệu của Đinh Hạ đang lo lắng mà ám chỉ, tiếp tục ăn ngay nói thật: "Duy, em không thích hợp làm vợ anh. Dù chúng ta kết hôn, rời khỏi Hồng Kông, vĩnh viễn không trở lại, mọi người trong Đinh gia cũng sẽ vì chúng ta mà hổ thẹn."

Ánh mắt Đinh Duy lộ ra vẻ khó hiểu và phẫn nộ: "Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

"... Em có thể ích kỉ, không để ý tới cái nhìn của người khác, nhưng em biết rõ, anh không làm được."

Mặt hắn trắng như tờ giấy, há to miệng hô hấp khó nhọc.

"Duy, xin anh bình tĩnh. Em không hi vọng anh..." Mĩ Nhược khó nói, níu lấy cánh tay hắn.

Yết hầu hắn chuyển động, nức nở nói: "Em nói đi."

Mĩ Nhược tháo nhẫn: "Duy, hôn ước của chúng ta, không kết được."

Hắn khiếp sợ, trong phòng bệnh tĩnh mịch, Mĩ Nhược có thể nghe thấy tiếng trái tim của hắn đập từng nhịp yếu ớt.

Đinh Duy nhìn nàng bằng ánh mắt khẩn cầu, vẻ mặt không tin dần dần hóa thành màu tro bụi. Hắn nói: "Em chờ anh, anh đi hỏi mẹ xem chuyện gì đã xảy ra."

Hắn vấp vào ghế, lảo đão, Mĩ Nhược đỡ hắn, hắn nhanh chóng đứng vững, rút tay ra.

Bước tới cửa thì hắn ngã xuống.

Cửa phòng bệnh bên cạnh mở ra, Đinh Hạ lao tới, chẳng quan tâm tới Mĩ Nhược, cúi người gọi: "Duy, Duy." Bác sĩ và y tá xuất hiện, đỡ Đinh Duy lên cáng cứu thương.

Mĩ Nhược bị bỏ mặc, trơ mắt nhìn bọn họ vây quanh Đinh Duy và rời đi.

Nàng cười thảm.

Sau lưng có y tá gọi nàng: "Tiểu thư, nhẫn của cô."

Mĩ Nhược nhìn bọn họ cầm nhẫn đính hôn, trước mắt hiện lên hình ảnh Đinh Duy quỳ một chân trên đất. Ngày đó, ánh nến lung linh, hắn thành kính nói: "Lấy em, là chuyện tốt nhất anh có thể làm vì em." Hắn nói. "Gả cho anh, A Như, ban cho anh hạnh phúc."

"Hẹn gặp lại, Duy."

Chiêm Tuấn Thần ôm vai nàng, đỡ nàng lên xe.

Lúc bước vào thang máy, chân tay nàng như nhũn ra, nhất thời đứng không có vững, trượt ngã. Chiêm Tuấn Thần ôm nàng. "Mĩ Nhược, em cần nghỉ ngơi."

Nàng biết, gật đầu nói: "Tôi ngủ một lúc."

Tỉnh lại, tay của nàng bị hắn giữ chặt, giống như đêm biết tin mẹ qua đời kia.

Nàng hỏi: "Dì và dượng đã trở về?" Mở miệng nàng mới biết giọng nói của mình khàn khàn.

Chiêm Tuấn Thần gật đầu, "Giữa trưa bay rồi."

"Charles nhất định rất thất vọng. Tôi hiểu hắn, hắn rất thích Duy, nhưng lại lo lắng cho hạnh phúc của tôi. Cho dù như vậy, hắn vẫn chúc phúc tôi, hắn nói nhất định sẽ tham gia lễ đính hôn, hắn muốn nhìn thấy viên ngọc châu Á."

Chiêm Tuấn Thần hôn đốt ngón tay nàng, "Mĩ Nhược, cùng tôi về nhà."

"Tôi làm gì có nhà?" Nàng buồn vô cớ.

Nhân viên phục vụ khách sạn báo nàng có điện thoại.

Nàng nghe máy.

Lộ Vi khóc lóc nói: "Sau khi anh hai tỉnh dậy, lập tức nói muốn gặp bạn. Mẹ tôi không cho, hai người cãi lộn, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy kích động như vậy. A Như, phải làm sao bây giờ? Mẹ tôi gạy anh ấy nói mai bạn về Anh, anh ấy nói muốn đuổi theo. Mẹ tôi sợ anh ấy có chuyện, tìm người trông giữ, ông nội cũng rất tức giận."

"Lộ Vi, bạn đang có mang, đừng quá kích động."

"A Như, không bằng bạn về Oxford đi, đừng quan tâm chuyện gì nữa, quên quá khứ đi."

Mĩ Nhược trầm mặc.

"A Như!"

"Lộ Vi, tôi không trốn nữa, vô dụng thôi. Nếu không giải quyết triệt để, vĩnh viễn không cách nào an tâm."

Mĩ Nhược nhận cuộc gọi thứ hai.

Cô Bảy nghe thấy giọng nàng, lập tức truy vấn: "Cô nhỏ, xảy ra chuyện gì thế? Hôm qua trước cửa nhà có rất nhiều phóng viên, tôi nghe hàng xóm bàn tán, rất khó chịu. Chuyện trước kia, làm sao họ biết? Cô nhỏ, Đinh gia có làm khó con không? Cô Bảy thật sự lo lắng cho..."

"Cô Bảy, Tiểu Mỹ tốt chứ?"

"Tiểu Mỹ có lẽ nghe được mấy lời đồn kia, hôm nay trốn trong phòng không chịu ra ngoài."

Mĩ Nhược lại hỏi: "Chiêm Tiếu Đường, cậu con bây giờ đang ở đâu?"

"Ở công ty ông chủ Cận, cậu chủ bây giờ không tồi, làm nhà làm phim kiếm không ít tiền." Cô Bảy bỗng nhiên giật mình. "Không phải là cậu chủ..., không không, không có khả năng, cậu chủ cho dù không tốt, cũng sẽ không hại người nhà."

"Cô Bảy, có phải hắn hay không, con cũng cần xác định, cô gọi cho cậu bảo cậu gọi cho con. Còn có, mấy ngày này con rất bận, sau này sẽ uống trà với cô sau."

"Tôi biết rồi." Cô Bảy khóc lóc. "Tôi vốn tưởng rằng cô nhỏ đã hết khổ tận cam lai..."

Mĩ Nhược tỉnh táo, hẹn Chiêm Tiếu Đường tới khách sạn Bán Đảo uống trà.

"A Như, con thật tài giỏi, cậu không có nhìn lầm con." Chiêm Tiếu Đường mũ áo chỉnh tề, ánh mắt quét nàng một vòng. "Lúc này so với mấy năm trước, cực kì khác nhau."

Mĩ Nhược cầm ấm trà, châm trà cho hắn, nghe vậy cười cười: "Cũng phải cảm ơn cậu làm việc mẫu mực, thỉnh thảo dạy dỗ."

"Đó không phải là chuyện cậu nên làm sao? Con trở về đã lâu, có đi thắp hương cho mẹ con không?" Chiêm Tiếu Đường bi thương. "Mới đó, mẹ con đã ra đi bốn năm rồi."

Nếu không rõ bản tính hắn, có lẽ nàng sẽ cho hắn là người vô tội.

Mĩ Nhược gật đầu: "Ngày thứ hai trở về đã đi." Lại nói. "Cậu, trước cậu tới tìm con, con hơi mệt nên không tiếp được."

Chiêm Tiếu Đường lúng túng. "Đừng nói thế, cậu không phải người bụng dạ hẹp hòi."

"Cậu, cậu bây giờ thế này, quan hệ cùng báo chí hẳn là không tồi. Hôm kia cậu tới tìm con, ngày hôm sau con lên báo, cảm ơn cậu đã giúp con tạo danh tiếng."

Chiêm Tiếu Đường giật nhẹ cà vạt.

"A Như, con quá ngây thơ rồi ư, đây không phải tạo danh tiếng, đó là có người có lòng muốn hủy nhân duyên của con, đó là chuyện xấu. Ngày hôm trước cậu có nghe nói có người muốn bêu xấu con, cậu lập tức tới báo tin bảo con đề phòng." Hắn giả vờ vô cùng hối hận. "Nào có biết con không gặp."



Mĩ Nhược giận quá hóa cười: "Cậu, tại sao cậu không tới Đinh gia báo tin? Bọn họ so với con cần thể diện hơn, sẽ cảm động rơi nước mắt trước với cậu, cảm tạ cậu cả trăm vạn cũng nên."

"Cậu không phải loại người như thế..."

"Cậu không phải loại người như thế, trên đời cũng không có người ngoại trừ tiền, không quan tâm liêm sỉ."

Hắn tức tối: "A Như, con gọi cậu, là vì muốn vũ nhục ta?"

"Con vu tội cậu? Tuần san bát quái miêu tả kĩ như vậy, biết rõ nội tình có mấy người? Cậu cho rằng con còn mười mấy tuổi, ngây thơ không biết sự tỉnh."

Chiêm Tiếu Đường lột mặt nạ, sắc mặt âm trầm, sau cùng nói: "A Như, không phải là cậu nhẫn tâm, là vì con quá tuyệt tình. Bỏ đi bảy tám năm, bỏ mặc em gái. Mẹ con mất, báo chí tìm con, con có quay về một lần?"

"Sinh hoạt khó khăn, không cách nào trở về, chúng ta có thể thông cảm. Tất cả là tại con, không nghĩ tới tình nghĩa ngày xưa, áo gấm trở về, họ hàng thân thích đều bỏ mặc. Cậu biết biết rõ, con bây giờ có cây đại thụ chống đỡ cho, họ Chiêm kia cũng là người nhà Chiêm gia chúng ta phải không? Mọi người cùng dòng họ, nên giúp đỡ lẫn nhau. Mà con có một chút quan tâm tới chúng ta không? Có nhớ qua cậu đây không?"

Mĩ Nhược hít sâu, "Cậu đã gặp Chiêm Tuấn Thần?"

Trên mặt Chiêm Tiếu Đường lộ ra vẻ xấu hổ.

"Cậu dọa dẫm tôi không thành, ngược lại đi dọa dẫm hắn?"

"Cậu cậu cái gì, cậu của con đang ở trước mặt con, con không nên quên người thật!" Hắn cười lạnh. "A Như, con tới tột cùng ngu xuẩn hay thông minh? Cậu một lòng tốt, suy nghĩ cho con, chạy tới chỗ con báo tin. Cái tên Chiêm Tuấn Thần kia mưu đồ ngoan độc, con ngược lại lại tin hắn là người tốt."

Mĩ Nhược nín thở. Chiêm Tuấn Thần rõ ràng một chữ cũng không nói gì với nàng.

Ngữ khí Chiêm Tiếu Đường tiếc nuối: "Nghe nói hắn ở Anh làm ăn giàu có, Đinh gia cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi. Mấy trăm nghìn vạn với hắn mà nói, không phải con số lớn. Các người quan hệ thân cận, vì con, vì Đinh gia, cho dù xẻo miếng thịt cũng nên cam lòng. Hừ, người ta nói, tiền không có, cậu cho dù thế nào, cũng không thể làm ra chuyện lớn."

Hắn lắc đầu thở dài: "Cậu vốn nghĩ, chỉ cần con hoặc hắn tùy tiện gật đầu, tin tức kia cậu sẽ giúp con che dấu, dù thế nào cũng không muốn làm hỏng nhân duyên tốt đẹp của con."

Mĩ Nhược âm thầm nghiến răng, nhắc nhở bản thân, nàng ở chỗ này, không phải vì Chiêm Tuấn Thần, là vì muốn xác định thủ phạm đằng sau.

Mĩ Nhược uống một ngụm trà, lẳng lặng hỏi: "Che dấu giúp? Cậu, không bằng cậu nói, cậu vì muốn cướp mấy trăm nghìn vạn, trăm phương nghìn kế, mang chuyện xưa ra thêm mắm thêm muối, vu tội Chiêm gia, vu tội cho mẹ con. Cậu buổi tối ngủ có ngon không?"

"A Như, thật ra không phải là ta muốn làm thế."

"Ai?"

Chiêm Tiếu Đường im lặng.

Có cảm giác vô lực kéo tới, Mĩ Nhược phát hiện mình mong chờ một đáp án khác.

Nàng cười, cười nhạo bản thân. Biết rõ bản tính người kia, tại sao ở Oxford nhìn một bóng lưng, một tách cà phê, muốn tiếng hẹn gặp lại, lại ngây thơ cho rằng hắn thay đổi?

"Con biết là ai rồi. Nếu như cậu có bản lĩnh âm mưu, có bản lĩnh dọn dẹp, cậu sẽ trực tiếp tìm tới Đinh gia. Cậu tới tìm con, tìm Chiêm Tuấn Thần, đơn giản là muốn lừa gạt con nhỏ tuổi, lừa gạt Chiêm Tuấn Thần người xứ khác không biết nặng nhẹ. Tay trái cậu đúc tiền vào túi, tay phải có thể mang chúng ta bán đi. Cậu, ông chủ Cận cho cậu bao nhiêu đồ tốt, mà cậu một mực bán mạng cho hắn?"

Chiêm Tiếu Đường im lặng.

Lập tức giải thích cho bản thân: "Mọi người là quan hệ huyết thống, ông chủ Cận là người thân thích, giúp đỡ có gì không tốt? Luôn giúp đỡ mọi người giải quyết phiền toái."

"Quan hệ huyết thống? Như cậu với mẹ? Tiểu Mỹ là cháu ngoại cậu, cậu vu oan nó, cũng là vũ nhục mẹ tôi. Cậu tại sao nhẫn tâm như thế? Mẹ vì cậu trả giá thế nào, con và cậu trong lòng biết rõ. Cậu như vậy là vẽ đường cho hươu chạy!"

Chiêm Tiếu Đường chậm rãi mở miệng, "A Như, lão đại Đại Lục bây giờ khác xưa rồi, cậu làm nghề này, sao có thể không kiêng kị hắn. Còn có, cậu không muốn hại Tiểu Mỹ, là tên phóng viên kia hiểu sai, cậu thề không nói láo. Nhìn tạp chí kia, cậu cũng giật mình."

"Con biết rõ, người tốt sống không thọ, tai họa dài nghìn năm. Bất quá, cậu, con hi vọng trời cao mở mặt, cho cậu báo ứng."

Nàng hỏi Chiêm Tuấn Thần: "Bao giờ anh trở về? Năm mới rồi, nên cùng mợ đoàn viên."

"Tôi chờ em, cùng tôi ở một chỗ."

Mĩ Nhược dựa đầu vào cửa sổ, làm cho hắn nhớ tới năm đó mời nàng đi Pháp nghỉ phép, nàng cũng nói như vậy, dựa cửa kí túc, dò xét thành ý và mục đích của hắn. Không khí yên tĩnh, ánh mắt nàng sâu thẳm âm u, cánh môi hé mở, giống như có rất nhiều lời tâm sự, xinh đẹp vô cùng, dụ dỗ lòng hắn.

"Mĩ Nhược." Hắn hơi cúi đầu, không muốn chống cự sự quyến rũ kia.

Mĩ Nhược nâng cánh tay lên, chống đỡ lồng ngực hắn, tạo khoảnh cách.

"Buông tha tất cả, cùng tôi trở về."

Nàng lắc đầu.

"Giờ phút này em chưa thể rõ mình cần làm gì, hẫu thuận và cảm giác an toàn Đinh Duy không cho em được, xã hội và Cận Chính Lôi sẽ không tôn trọng em, người có thể cho em tất cả, chỉ có tôi."

Mĩ Nhược vẫn lắc đầu. "Chuyện khôi hài này, anh sắm vai trợ giúp, khi hi vọng tôi mất đi, có thể quay đầu tìm ở anh an ủi và che chở. Tôi không trách anh."

Ôn nhu trong mắt hắn thu lại.

"Tôi biết rất rõ, con đường phía trước có vô số cạm bẫy, phải cẩn thận từng li từng tí tránh né. Rất mưu mô, cũng rất mệt mỏi."

"Thật sự rất mệt, thất thố, tuyệt vọng, nhưng mà, không có nghĩa là tôi nguyện ý trầm luân trong cạm bẫy ôn nhu của anh. Tôi sẽ tránh né, từ đây tới đó, mệt mỏi thế nào, mỗi một bước đều tự tôi làm chủ." Mĩ Nhược thu nụ cười. "Cậu, bây giờ cậu phải trở về, chuyện khôi hài này, đối với các người mà nói, là đã kết thúc. Với tôi mà nói, giờ mới bắt đầu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play