Sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Mĩ Nhược, Đinh Duy làm bánh ngọt cho nàng.
Hai người ở trong phòng khách khiêu vũ.
Mĩ Nhược đi chân trần, giẫm lên chân hắn, ngẩng mặt lên, bờ môi khó khăn lắm mới đụng cằm hắn. Đinh Duy bước chậm, mỗi một vòng xoay, nụ hôn của A Như đều nhẹ nhàng đặt lên cằm hắn.
Vì vậy hắn càng xoay nhiều, Mĩ Nhược nhịn cười, "Không được, em choáng rồi."
Hắn cũng thở dốc: "Nhảy nhanh anh đứng không vững." Dứt lời, ôm nàng ngã sấp xuống ghế sa lon.
"A Như." Giọng Đinh Duy rất nhỏ, giống như nỉ non. "Lần đầu gặp em, lúc anh đưa tay ra, tim anh đập rất nhanh. Anh sợ em không chấp nhận, sợ bị em cự tuyệt. Khi đó, anh không tưởng tượng được có ngày có thể ôm em như bây giờ."
Môi của nàng ma sát với tai hắn.
"Anh tới Oxford, cũng không dám chờ mong nhiều, chỉ mong muốn nhìn em một chút thôi, nếu em không phản đối, anh sẽ ở lại. Anh không nghĩ tới em sẽ tiếp nhận anh, thật giống như trời cao ban ơn, khiến anh rất vui mừng."
"Duy." Nàng cắn nhẹ vành tay hắn.
Hắn xoay mặt lại. "A Như, anh muốn em."
Nàng nhìn hắn, trong mắt hắn có chờ mong, hơn nữa còn có tinh thần chấp nhận bị từ chối.
Mĩ Nhược cầm tay hắn đặt lên ngực mình. "Anh xác định?"
Ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng rực, khuôn mặt dưới ánh đèn đỏ ửng lên. Đinh Duy nghiêm túc gật đầu.
"Bác sĩ nói..."
"Bác sĩ nói có thể." Hắn vội vàng nói.
Mĩ Nhược cười, nắm tay hắn lên lầu. "Phòng của anh hay phòng của em?"
Hắn lúng túng. "Tùy em chọn."
Mĩ Nhược đẩy cửa phòng mình.
"Anh... nên bắt đầu từ đâu?"
Mĩ Nhược cười ra tiếng, hôn cằm hắn. "Hôn em."
Hắn cúi đầu, bỗng nhiên quay người. "Đợi anh một chút."
Trở lại, trong tay hắn cầm một hộp giấy, đặt ở đầu giường.
"Anh tại sao có cái này?"
"Anh, anh chuẩn bị lâu rồi. Từ mùa xuân."
Mĩ Nhược đem mặt chôn trong gối cười, Đinh Duy muôn phần quẫn bách, ngồi mép giường nói: "Chúng ta còn, còn có thể không..."
Nàng ngồi dậy, cởi bỏ ba cúc áo, lại giúp hắn cởi áo sơ mi.
"A Như, tự anh." Hắn không muốn bị nàng thấy vết sẹo giải phẫu trên ngực, vươn tay kéo quần nàng xuống.
Động tác của hắn rất chậm, giống như trong tiểu thuyết, ánh mắt hắn si mê, cuối cùng dừng tại áo ngực ren màu đen của nàng.
Hô hấp của hắn dồn dập, nhìn Mĩ Nhược, giọng sùng bái: "A Như, em thật đẹp."
Hai tay Mĩ Nhược ôm lấy má hắn. "Duy."
Hắn hôn nàng thật sâu, chống đỡ trên cơ thể nàng. Hắn dùng tay và môi vuốt ve thân thể nàng.
Cảm giác đã khô cạn từ lâu trong lòng Mĩ Nhược lại tràn đầy, lỗ chân lông giãn ra, tay chân mềm nhũn.
Nàng sờ hắn, Đinh Duy quay lại tìm kiếm môi nàng.
Hắn nhìn nàng, chậm rãi tiến vào thân thể nàng.
Trong nháy mắt, trong đầu Mĩ Nhược hiện lên tiếng thét thê lương của nàng trong quá khứ. Theo phản xạ, nàng muốn kháng cự, đẩy người ở trên ra.
"A Như..." Hô hấp ngắn ngủi, Đinh Duy gọi tên nàng.
Giọng nói của hắn như có ma thuật, làm ảo ảnh của nàng tan biến. Nước mắt Mĩ Nhược chảy ra, nàng ôm chặt cổ hắn.
Nàng ở trong ngực người đàn ông, tuy rằng hắn gầy yếu, chưa từng hưởng qua tư vị tình dục, nhưng lòng của hắn cố chấp và kiên định. Hắn dùng tâm xây cho nàng một hàng rào, nàng ở trong đó, có thể thoải mái vui vẻ, sống cuộc sống nàng ao ước. Giống như lúc hai bọn họ cùng nhau trồng hoa ở nhà sau, nhiều loại hoa như vậy, khoe sắc nở rộ, không sợ mưa gió.
"Duy." Cảm ơn anh đã đối xử tốt với em như thế.
Hắn bắt đầu cử động, mồ hôi đầm đìa, nhỏ trên ngực nàng. Dục vọng ngủ say trong lòng Mĩ Nhược thức tỉnh, không tự chủ giơ chân lên, nghênh đón hắn.
Đinh Duy mãnh liệt gầm lên, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch. "A..."
Hắn ngã trên người nàng.
"Duy. Duy!"
Đinh Duy phải nhập viện trong đêm.
"Anh ấy nói được." Mĩ Nhược si ngốc lặp lại. "Anh ấy nói được mà."
Chiêm Tuấn Thần đi lại trước mặt nàng. "Đợi bác sĩ ra rồi nói."
Đinh Duy được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Bác sĩ dùng ánh mắt trách cứ nhìn Mĩ Nhược nói: "Dù trẻ tuổi, cũng nên biết nghĩ tới người khác chứ."
Mĩ Nhược lặp lại: "Anh ấy nói được."
"Cô có biết bệnh tình của cậu ấy không?"
Mĩ Nhược lắc đầu. "Anh ấy không chịu nói cho tôi."
Đối phương bất đắc dĩ thở dài, mở phim chiếu chụp ra, nói. "Đinh tiên sinh tuy rằng sáu năm trước đã giải phẫu thành công, làm xong ống dẫn động mạch, nhưng bốn năm nay, động mạch phổi của hắn có vấn đề, bệnh tình nghiêm trọng hơn."
Hắn chỉ cho Mĩ Nhược nhìn: "Trái tim bên phải đầy đặn, bên trái bị giãn, bởi vì trái tim bên phải không ngừng vận chuyển máu, áp lực trong phổi tăng cao, tim phải chịu đựng rất nhiều. Lúc làm tình, thể lực Đinh tiên sinh tiêu hao quá lớn, hoặc là tâm tình kích động, tim bên phải đạt tới giới hạn, sẽ đột tử."
Mĩ Nhược nén nước mắt: "Không có cách nào trị liệu sao?"
Bác sĩ đã chứng kiến rất nhiều bệnh nhân nặng hơn, sắc mặt hắn không chút thay đổi nói: "Thật đáng tiếc, hiện tại chỉ có thể dùng thuốc để duy trì chức năng tim. Mà tim và phổi bệnh nhân ngày càng suy yếu, thọ nhất chỉ tới được tới bốn mươi tuổi."
Mĩ Nhược gục trên vai Đinh Tuấn Thần khóc.
Cùng ngày, Đinh Hỉ Sinh tới Luân Đon, Đinh Duy đã qua khỏi nguy hiểm. Hắn dùng máy hô hấp, phổi có dịch cần phải bài trừ.
Đinh Hỉ Sinh nhìn hắn ngủ say, ông thở dài, nhìn Mĩ Nhược nói: "Không trách cháu, Duy không nên giấu bệnh tình. Xin cháu tha thứ cho nó, nó chỉ muốn lưu lại con cháu."
Không phải. Mĩ Nhược che mặt. Đinh Duy rất tốt, hắn chỉ đơn thuần nghĩ cho nàng mà thôi.
Lúc hắn có thể nói chuyện, hắn nói với ông nội: "Không cần báo cho mẹ con, con khỏe rồi." Ánh mắt nhìn Mĩ Nhược, muốn nói lại thôi.
Đinh Hỉ Sinh biết tâm tư hắn, ảm đạm gật đầu.
Chiêm Tuấn Thần lén lút đề nghị với Mĩ Nhược: "Từ chối hắn đi. Hắn biết thời gian của hắn còn lại không nhiều, một ngày nào đó sẽ kết thúc."
Tứ Cửu thẩm cũng khuyên bảo: "A Như, không bằng tỉnh táo một chút. Sức khỏe Đinh Duy, thật sự..."
Ngược lại thái độ chú Tứ Cửu kiên định. "Làm người cả đời, chính là vì chữ nghĩa. Đã ở bên nhau, đồng ý chung đụng, nào có chuyện gặp khó khăn liền quay đầu bỏ chạy?"
Tứ Cửu thẩm tức giận: "Nghĩa khí nghĩa khí! Ông là đàn ông, đương nhiên nói thế, A Như là một đứa con gái yếu ớt, ông trơ mắt nhìn nó tương lai làm quả phụ?"
"Thúc thẩm, đừng cãi nhau vì con. Con quen Duy đã lâu, sớm biết sức khỏe anh ấy không tốt, con đã chuẩn bị tốt tâm lí, biết rõ phải làm sao."
Nàng xin nghỉ học, ở nhà trọ Khẳng Tân Đốn, mỗi ngày nấu cháo và canh cho hắn.
"Không cần giải thích, em hiểu. Anh đừng lừa gạt em, anh chỉ muốn làm một người đàn ông. Duy, anh là người đàn ông của em, không cần dùng mạng sống chứng minh."
Hắn nhìn nàng, khóe mắt ướt át.
Mĩ Nhược cúi xuống, hôn nước mắt hắn. "Anh phải nhanh khỏe đi. Duy, một mình em rất cô đơn."
Cho tới lễ Giáng Sinh, Đinh Duy mới có thể xuất viện.
Hai người đều gầy đi, ngồi trên xe lửa, cả hai cười ngây ngô.
Mĩ Nhược mắng: "Đồ đần."
"Anh dọa em phải không?" Hắn cười lúng túng.
Mĩ Nhược gật đầu.
"Kì thật không phải hoàn toàn gạt em."
Mĩ Nhược nhớ tới lời bác sĩ nói, bác sĩ nói hắn có thể vận động nhẹ, phụ nữ ở trên. Nàng đỏ mặt nói: "Vậy sao anh không nói? Chúng ta có thể, có thể..."