Mỹ nhân hết thời mặc sườn xám ngắn, màu đen, lộ ra da thịt trắng ngần, nghiêng người dựa vào lan can, nhìn ra xa.
"Tiên thẩm" Mỹ Nhược bước lên cầu thang, ghé sát vào má mì nhỏ giọng nói chuyện. "Em ở dưới lầu khuyên hắn thật lâu, giống như là lần đầu tiên đến nơi này đấy."
Trên gương mặt nhà nghề của Tiên thẩm, từ bộ dạng tươi cười chuyển thành vui vẻ, Cận Chính Lôi không hỏi cũng biết các nàng trao đổi cái gì.
Chỉ là, lúc sau Cận Chính Lôi mới bước lên bậc thang cuối cùng, ánh mắt chạm nhau, Tiên thẩm thu nụ cười lại, quay đầu liếc Mỹ Nhược, ném đầu lọc thuốc lá trong miệng xuống đất, lạnh lùng nói với Cận Chính Lôi: "Chỉ còn một gian phòng."
Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng người huyên náo, sẵng giọng mắng cái gì đó.
Cận Chính Lôi đem quần áo dính máu vứt vào thùng rác tại góc đường, đánh lừa một đống người đuổi theo, khiến bọn chúng xác định nhầm phương hướng, hắn đoán trước bọn họ tìm không thấy, hiện tại đã quay trở lại đây.
"Một gian phòng tôi cũng muốn."
"Hình như, em mang vị khách này đi vào phòng Châu Nữ ở kia, tôi đi xuống đem mấy chị em tới cho mấy vị tiên sinh ở dưới lựa."
"Em?" Mỹ Nhược vốn tưởng có thể mượn Tiên thẩm thoát thân.
"Nhanh lên đi, A Hổ sắp đi lên rồi."
Kéo bức rèm nhựa hồng nhạt ra, đập vào mắt là những ngọn đèn hồng nhạt. Mỹ Nhược dẫn Cận Chính Lôi đến căn phòng cuối cùng, hành lang hai bên là tấm gỗ mỏng tách từng hiên nhà, đi qua, có thể nghe thấy âm thanh thở gấp, da thịt va chạm, còn có tiếng nước lép nhép.
Ở khách điếm Tiên gia tựa như động bàn tơ.
Đi đến cuối hàng lang, Mỹ Nhược đẩy ra một cánh cửa, "Đến rồi, vào đi."
Chờ Cận Chính Lôi nghiêng người đi vàng, nàng vội vàng đóng cửa phòng lại, chạy tới mở cửa sổ, "Căn phòng này có cửa sổ, nhảy xuống là sát vách lầu đấy..." Mỹ Nhược uể oải, "Bọn anh Hổ đều ở phía dưới."
Cận Chính Lôi nấp ở góc hẻo lánh, từ khe hở bức màn nhìn quanh, ước lượng góc độ nhảy xuống.
"Đây là phòng chị Châu, nàng ta hôm nay đi thăm con gái." Mỹ Nhược đến bên giường ngồi xuống, nói nhỏ, "Tiên thẩm tốt bụng, biết rõ chuyện gì đang xảy ra, bảo tôi mang anh đến phòng này. Đây là nơi dễ thoát thân nhất, trước kia, có người đến kiểm tra, các chị Đại Lục đều từ cửa sổ ở phòng này trốn ra."
"Bà già kia, ánh mắt rất sắc bén." Hắn đáp.
"Anh muốn làm cái gì?"
Hắn quay đầu nhìn nàng cười cười.
Mỹ Nhược chỉ eo mình.
Hắn gật đầu.
Nàng cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được hiếu kỳ, hỏi: "Không phải anh rót nước cũng không thể sao?" Chuyện lần trước cứu hắn, Mỹ Nhược đã được nhìn qua vết thương của hắn.
"Có thể sẽ nổ. Còn thừa năm viên đạn, tôi đánh cược một phen, xem trước những viên đạn này, ai là người mạng lớn."
"Chủ nhân của viên đạn trước là ai?"
Hắn dùng khẩu hình: "Bảy què chân." Ngồi xuống đầu giường, hỏi: "Cô trừng mắt nhìn tôi làm cái gì?"
Mỹ Nhược tức giận, "Mẹ tôi làm ở hộp đêm của hắn, hắn chết rồi tìm ai đòi tiền lương?"
...
Bên ngoài gian phòng truyền đến tiếng vỗ mông, ba ba ba, có nữ nhân hét lên: "Háo sắc, ngươi nhẹ tay chút đi."
Cận Chính Lôi thu hồi ánh mắt: "Cô làm ở nơi này kiếm được bao nhiêu tiền?"
Mỹ Nhược nhìn theo ánh mắt hắn, dừng trước bộ ngực nhỏ đáng thương của mình.
Hắn khoa chân múa tay một cái, "Nhỏ như vậy."
Mặt nàng đỏ lên, vốn đã phiền muộn nay còn thêm xấu hổ. "So với anh còn lớn hơn nhé."
Hắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Tôi không bán thân, tôi kiếm khách."
Đối với đứa con gái nuôi của Hoa Lão Hổ này, Cận Chính Lôi cảm thấy rung động, gương mặt duy trì lạnh nhạt, hỏi: "Hoàn cảnh như vậy, cô có thể thích ứng?"
Từ khi lớn lên bên cạnh toàn ngu ngốc, tội phạm, cờ bạc, một lũ chẳng ra gì, không phải sâu gạo thì cũng là hung thủ giết người, có chuyện gì nàng không thể thích ứng.
Mỹ Nhược liếc nhìn người bên cạnh, hiện tại, hóa ra có rất nhiều tên điên.
"Còn lại năm viên đạn thuộc về người nào?"
Hắn chuyển động cơ bắp, nghe vậy liền quay qua nhìn nàng, "Xem ai cản đường."
Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, bất quá chỉ có thể như vậy. Mỹ Nhược hối hận khi từng nói "Bảy què chân" thủ đoạn tàn nhẫn, hóa ra so với "Bảy què chân" còn có kẻ tàn nhẫn hơn.
Nàng cắn chặt môi dưới, không mở miệng nói chuyện, cho đến khi sát vách truyền đến tiếng rên thỏa mãn. "Anh phải đi."
Cận Chính Lôi đến gần cửa sổ, liếc nhìn dưới lầu rồi quay đầu lại, "Sẽ có người đưa tiền lương cho mẹ cô, người nuôi dưỡng cô thật tốt."
Hắn vươn bàn tay đến, nâng cằm Mỹ Nhược lên, ngón cái vuốt nhẹ cánh môi nàng, "Hình như."
Sau đó, vì Mỹ Nhược giật mình kinh hãi nhìn hắn, hắn liền buông tay đẩy cửa sổ, thả người nhảy xuống.
"Tôi giúp em rồi, 20 đồng." Ra khỏi phòng, Tiên thẩm mỉm cười chìa tay đòi tiền. "Phố Anh Đào tương lai có người khác tiếp quản, hai mươi đồng mua được cái mạng hắn."
"Tiên thẩm!"
Ánh mắt Tiên thẩm không cho nàng cự tuyệt.
Mỹ Nhược nói. "Trừ lương."
"Em gái, không nên vì nhìn vóc dáng đẹp trai mà suy nghĩ dại dột." Tiên thẩm nói một câu, thản nhiên rời đi.
Mỹ Nhược bám theo. "Tiên thẩm."
"A Hổ qua đây hỏi thăm." Tiên thẩm quay đầu lại nhìn nàng, "Tôi nói không biết."
"Cảm ơn."
"Không có gì cần cảm ơn cả. Tiên thẩm cảm nhận được sát khí trên người hắn, giúp hắn cũng chính là giúp bản thân."
"Chú Bảy bên kia..."
"Bảy què chân chết rồi, phơi thây trên phố đồ ăn." Tiên thẩm phun ra một vòng khói, "Làm người lâu rồi, phải biết nhận ra miếng cơm từ đâu đến, không nên quá cố chấp. Qua lại, sông núi luôn luôn kỳ diệu. Hôm nay em cứu hắn, từ nay trở đi, ai biết được hắn sẽ lớn mạnh đến mức nào?
Đây chính là kinh nghiệm chém giết, Mỹ Nhược khiêm tốn tiếp thu.
Đúng như Tiên thẩm nói, ngày thứ hai nhóm thu phí bảo kê ở Phố Anh Đào đổi thành một nhóm người khác.
Mỹ Nhược đến nha sĩ, bác sĩ giúp nàng tẩy sạch khoang miệng, nghe thấy ngoài đường có động tĩnh, lập tức không chữa nữa, hoảng sợ chạy mất sợ loạn.
"Đánh nhau rồi." Không biết hắn là hoảng sợ hay hưng phấn, năm mươi tuổi rồi, lại nhảy cẫng lên rất cao.
Đám người bán hàng rong mở to mắt chui vào khe hở trên ban công Kỵ Lâu, buông hai giỏ bầu cũng dầu cam, lau mồ hôi nói: "Đám người Hòa Hưng ngày hôm qua giết "Bảy què chân", hôm nay sẽ tới tiếp nhận địa bàn, ngươi nói có hòa bình được hay không? Không đồng ý liền đấu võ. Buổi sáng trên phố đồ ăn, chỗ bán hải sản đã đánh một trận, máu chảy lênh láng trên mặt đất."