Mỹ Nhược bươc vào phòng bệnh, sau lưng người hầu đem túi lớn đồ dùng.

Nàng mở cà-mên, múc một chén cháo: "Cô Bảy, dậy ăn cháo đi. Nồi còn nhiều lắm, so với cô nấu thì kém ngon một chút."

Cô Bảy cuống quít: "Cô nhỏ, làm sao cô Bảy lại để con hầu hạ cô được? Cô tự ăn."

"Cô đã nhịn một đêm, ăn chậm một chút." Mĩ Nhược ngồi bên giường, đưa khăn tay cho nàng.

"Được được." Cô Bảy buông thìa. "Tối qua Bình An có đưa cơm tới, là món cháo tổ yến. Lại nói hộ sĩ chuẩn bị cái bô."

Mĩ Nhược nắm chặt khăn trải giường, hồi lâu mới nói: "Hắn còn có lương tâm."

"Hắn hôm qua có làm khó con không?"

"Không." Mĩ Nhược cười lạnh, giúp cô Bảy lau khóe miệng. "Cô Bảy, cô đừng lo lắng, hắn không làm con bị thương đâu."

Cô Bảy buông bát, liếc người hầu.

Mĩ Nhược biết ý, đưa tiền cho người hầu, bảo nàng ta đi mua hai cân trái cây.

Cô Bảy cầm tay Mĩ Nhược. "Cô nhỏ, hồi trước con nói mua cổ phiếu, cô Bảy lo lắng bởi nghĩ sợ con gả đi, thua lỗ thì sẽ không có tiền làm hồi môn. Còn bây giờ, sao cũng được. Đi đi, cô nhỏ, đi càng xa càng tốt, đừng quay trở lại."

"Cô Bảy..."

"Nghe lời cô, cô Bảy tuy thất học, nhưng có nhiều chuyện hiểu rõ. Cô nhỏ sinh ra ở Chiêm gia đã là không có may mắn; cả nhà không ai yêu thương, không ai chăm sóc, chịu biết bao nhiêu giày xéo. Cô Bảy nghĩ thầm, phụ nữ, tốt xấu gì đều phải dựa vào đàn ông, nhưng cô chủ bây giờ..." Cô Bảy gạt nước mắt. "Hôm qua cô suy nghĩ cả đêm, cô chủ tốt xấu gì cũng có anh em, cậu chủ tuy tính khí không tốt, nhưng cũng có chút tình chị em. Còn cô nhỏ, không chị em. Cô Bảy sợ tương lai cô chủ bình thường, hắn liền buông bỏ con."

"Cô Bảy..."

"Không còn cách nào khác, đi đi, đừng nhớ cô Bảy, cô Bảy còn có chị em. Chờ ông chủ Cận chăm sóc được Tiểu Mỹ, cô Bảy sẽ đi. Cô nhỏ đừng khóc như vậy, cô Bảy cũng không đành lòng đâu."

"Cô Bảy..."

"Nghe lời cô, có thể chạy trốn liền đi xa một chút."

Mĩ Nhược gật đầu, nước mắt nàng rơi trên đùi.

Nàng ở trong phòng ngủ, Cận Chính Lôi nằm ở đầu giường, dò xét đầu ngón tay nàng.

Nhẫn ở ngón áp út Mĩ Nhược hơi lỏng, đành phải đeo ở ngón giữa.

Hắn nhắm mắt, sắc mặt âm trầm.

Mĩ Nhược nhỏ giọng nói ra mở tủ quần áo.

"Đầu Thập Đản có một cái lỗ rồi." Cận Chính Lôi vươn tay, khoa chân múa tay trước mặt Mĩ Nhược. "Lão Đản bụng bự, mặt dầu, thỉnh thưởng ngoạn sơn thủy. Lần này, nhất định sẽ giúp hắn giảm béo."

"Anh và anh em Đản gia không phải cùng nhau làm ăn à?"

"Dựa vào tôi ăn cơm không phải chỉ mỗi Đản gia, không biết bao người hi vọng ném anh em Đản gia xuống biển cho cá ăn. Anh là giúp hắn giảm béo."

Mĩ Nhược hít một hơi, im lặng.

Cận Chính Lôi đứng dậy, ôm Mĩ Nhược từ đằng sau, vuốt cằm nàng: "Chỉ là, A Như đáng thương. A Như, lần sau còn muốn chạy, đừng nói năm vạn, năm mươi vạn cũng không có người dám giúp."

Nàng run run nói: "Không dám, tôi đã sớm nhận thua, xin anh buông tha cho tôi."

"A Như, lời em nói anh có nên tin tưởng?"

Mĩ Nhược quay người, ôm cổ hắn: "Đừng dọa tôi."

"Ai mà biết được, tôi mềm lòng, bảo Bình An mang cơm cô Bảy. Tôi không phải người lương thiện." Đôi môi lạnh như băng của hăn lướt qua môi nàng. "A Như, lần này không trốn được trên biển, lần sau em muốn trốn bằng đường nào? Làm giả hộ chiếu, ngồi máy bay tới Mĩ? Đinh Duy chờ sẵn ở sân bay rồi phải không?"

"Không liên quan tới anh ấy."

"Em thích loại đàn ông như vậy? Chỉ biết nói vài lời ngon tiếng ngọt, đọc vào câu thơ, liền bị lừa gạt? A Như, hắn không thể cho em những cái anh cho đâu."

"Tôi nói, không liên quan tới anh ấy."

"Nha đầu, em nói dối quá nhiều, làm sao tôi có thể tin?"

"Tôi không dám trốn nữa." Mĩ Nhược túm cổ áo hắn, chủ động hôn hắn, hắn không phản ứng. "Cũng không dám lừa gạt anh nữa."

"Em thích anh không?"

"Tôi thích anh."

"Em lại nói dối." Hắn nghiến răng. "Nha đầu, ánh mắt em không lừa được tôi."

Mĩ Nhược chớp đôi mắt mờ nước: "Tôi không thích anh."

Hắn bóp eo nàng, ôm nàng lên giường. "Anh sẽ khiến em thích anh, chỉ cần thời gian mà thôi."

Mĩ Nhược cho rằng hắn sẽ giống như quá khứ, lột sạch quần áo, hôn nàng cho đến khi mỗi tấc da đều có dấu vết của hắn, cho đến khi nàng không nhịn được, cầu xin hắn, xin hắn chấm dứt khó chịu.

Nhưng lần này, hắn dùng quần áo nàng, trói cổ tay nàng buộc vào thành giường.

Mĩ Nhược sợ hãi.

"Anh muốn làm cái gì?"

Cận Chính Lôi trói chân nàng, kéo ghế trang điểm ngồi xuống, chống cằm, giương mắt nhìn nàng.

"Đừng phát điên." Mĩ Nhược nhúc nhích. "Tôi sợ lắm."

"A Như." Hắn dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng. "Ngày trước, em kiêu ngạo cỡ nào, xuyên qua làn váy, em đeo một đôi giày da dê, em bước vào nơi ở của công nhân, anh ngửi được được mùi thơm nhàn nhạt. Khi đó em bao nhiêu tuổi, còn chưa chỗ mã, đầu ngẩng cao đã khiến người khác phải ngước nhìn."

Nàng nén nước mắt, nhỏ giọng: "Tôi không biết anh, khi đó tôi chỉ ở đó vài ngày."

"Khi đó, Bình An mặc một cái áo đầy máu, có mùi nước biển. Ngày đó, anh cùng Bình An mang theo anh em ở Hòa Hưng, vốn định bắt rùa trong hũ, thừa cơ giết Tân Hòa Hội, nào biết được bị bao vây. Nhảy xuống biển tránh gươm súng, bơi mười dặm, lên được bờ gặp một kẻ chắn đường, anh giết hắn, trốn vào cốp xe nhà em. Nghe mẹ em bị cảnh sát mang đi, em ở trong xe đợi cô ta, không khóc, không nói câu nói. Khi đó, anh đã nghĩ, cô bé này thật lợi hại, sức chịu đựng thật tốt."

"Anh thả tôi ra được không? Anh nói một đêm, tôi nguyện nghe một đêm."

"A Như, so với suy nghĩ của anh còn lợi hại hơn. Ở phố Anh Đào, anh rất ngạc nhiên." Nghĩ chuyện cũ, hắn cười một cái. "Em gái chị Chiêm làm gà, quả thật kinh ngạc. Ngực nhỏ, anh nhét kẽ răng còn không đủ. Về sau mới biết không phải, anh rất nhẹ nhõm, lại có chút khổ sở. Anh nghèo kiết xác, kiếm được miếng cơm đã không dễ dàng, lại muốn cứu em. A Như, khi đó, anh nghĩ, chờ anh giàu có, anh sẽ nuôi em. Để em tiếp tục làm tiểu thư, tiếp tục ngẩng cao đầu nhìn kẻ khác. Cảm giác ấy có lẽ không tồi."

Nàng nhắm mắt, nước mắt trượt xuống.

"Cho tới hôm nay, em vẫn vậy." Hắn che nửa mặt, lông mày nhăn lại, khó khăn hô hấp.

"Về sau sẽ không, tôi hứa đấy."

Hắn giương mắt nhìn nàng, không biết muốn gì, đôi mắt có tia lửa.

Nàng rùng mình.

Cận Chính Lôi đứng dậy, mở ngăn kéo.

Một lọ nước cất, một tờ giấy bạc, một ống tiêm, một hộp cao su lưu hóa.

Hắn đổ bột phấn rót nước vào ống tiêm, nói: "Thân chất của em yếu đuối, nếu liều thuốc quá lớn sẽ chịu không nổi."

"Anh muốn làm gì?" Mĩ Nhược vô cùng sợ hãi, giãy giụa, trốn tránh.

Đáng tiếc tay bị trói, hắn túm lấy nàng, cầm cao su lưu đâm vào tay nàng.

"Đừng đối xử với tôi như vậy!" Mĩ Nhược khóc lớn. "Cầu xin anh, tôi không trốn nữa, đừng đối xử với tôi như vậy!"

Ở trên phố Anh Đào, nàng từng thấy Can Oanh. Nàng ta vô cùng đáng thương, tin đàn ông, bỏ nhà ra đi. Lại bị tên đàn ông kia dụ dỗ hút thuộc phiện, phải đi làm gà, vì một tên chăn ngựa kiếm khách. Mới ngoài hai mươi cơ thể đã vô cùng thảm hại.

Mĩ Nhược khẩn cầu: "Đừng!"

Tay hắn cầm ống tiêm, im lặng suy nghĩ. Cho tới khi tiếng Mĩ Nhược ngày càng nhỏ, chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào.

Cận Chính Lôi đem những vật kia rót vào phòng tắm.

Lúc đi ra hắn cởi trói cho Mĩ Nhược, nàng cuộn người trên đầu giường khóc nức nở.



"A Như, em còn trốn nữa không?"

Mĩ Nhược che hai mắt nhòa lệ, nhỏ giọng: "Tôi không chạy nữa, tôi sẽ nghe lời."

"Anh muốn nghe lời nói thật."

Nàng lắc đầu.

"Nói thật cho anh nghe."

"Tôi không chạy, tôi nghe lời anh, anh bảo gì tôi cũng nghe."

Hắn ghé sát vào mặt nàng, dò xét.

Lòng Mĩ Nhược sợ hãi, giơ tay lên, sờ cằm hắn. "Nhưng liệu có một ngày nào đó anh thấy tôi phiền chán, vứt bỏ tôi không?"

Cận Chính Lôi kinh ngạc nhìn nàng: "Em nghĩ cái gì trong đấu thế?"

Nàng đáng thương nhìn hắn: "Đàn ông đều như vậy."

Hắn buồn cười: "A Như, em chỉ có một người đàn ông, em biết cái gì?"

"Tôi đã nghe quá nhiều, tôi rất sợ." Nàng mếu máo, lại muốn khóc. "Tôi không có cảm giác an toàn."

"A Như, anh rất đau lòng đấy."

Mĩ Nhược trèo lên người hắn, tách chân cuốn lấy eo hắn. "Anh nói thật? Tôi già xấu rồi, anh cũng không ngại phiền?"

"Đợi em già xấu rồi, tôi cũng không động đậy được nữa."

Nàng cắn cằm hắn. "Anh đừng dỗ tôi, tôi sẽ cắn anh chết."

"A Như, đừng khiêu khích anh, anh vẫn còn giận đấy." Hắn cảnh cáo.

Mĩ Nhược hơi ngồi dậy, eo trượt xuống bụng dưới hắn, nói với hắn: "Chỉ cần anh cam đoan ngày đó không phiền, không chán ghét tôi, tôi sẽ không chạy."

Tay hắn luồn vào trong áo lót nàng, vuốt ve đầu ngực nho nhỏ. Tay kia trượt vào quần lót nàng, vuốt mông nàng. "Anh cam đoan. Nhưng Đinh Duy làm sao bây giờ?"

Nàng dừng khiêu khích, ngồi trên đùi hắn, tức giận nhìn hắn.

"A Như."

"Anh đừng như thế, có thể ôn nhu một chút không?"

"Giống Đinh Duy?"

Mĩ Nhược im lặng, Cận Chính Lôi ôm eo nàng. "Tôi sẽ cố gắng." Ngón tay hắn ở mép quần lót nàng xoay tròn, cho đến khi tấm vải tơ tằm bị thấm ướt, hắn đẩy quần lót ra, tham lam đưa ngón tay vào.

Mĩ Nhược rên lên.

Hắn hôn cần cổ trắng nõn của nàng. "A Như, tự động đi, giống như vừa rồi ấy."

"Như vậy mệt lắm." Nàng phàn nàn.

Hắn kéo khóa quần, dỗ dành nàng ngồi lên trên. "Ngoan, từ từ nuốt 'hắn'. Ngồi xong, tự động."

Nàng cố gắng, gương mặt đau khổ: "To quá."

Cận Chính Lôi cười nhẹ: "Lúc thoải mái sao không chê hắn lớn?"

Nàng đánh hắn, sau đó thét lên, hắn bóp chặt eo nàng, đè xuống.

Hắn nâng eo nàng, lên xuống, mỗi lần đều chạm đến nơi sâu nhất, nàng thở dốc, thỉnh thoảng không chịu nổi hét lên.

"Nhẹ một chút." Mĩ Nhược đau khổ chống đỡ, nhưng không chịu được, đánh vào lồng ngực hắn.

Hắn vuốt ve mông nàng, làm cho hạ thân nàng dán chặt vào bụng dưới hắn, dụ dỗ: "A như, giống như vừa rồi vậy, tự động đi. Nghe lời."

Nàng ừ một tiếng, giống tiếng ngâm khẽ. Cái miệng nhỏ nhắn cầu xin tha thứ: "Không dám động đâu." Nàng khẽ động, sức lực của hắn tiến vào rất lớn, cả người nàng tê dại, cả người run run.

"Nha đầu, đồ lười biếng." Hắn mắng nàng, rút ra một tấc, ôm nàng lật người, lần nữa chôn sâu vào thánh địa.

Đuôi rồng bên hông hắn lên cao hạ xuống không ngừng, giống như giấu trong bộ lông hắn, theo mỗi cái động thân của hắn, chen vào thân thể nàng.

Mĩ Nhược nhắm mắt hừ nhẹ.

Má phấn hồng, làn da trắng cũng đỏ ửng, hắn dùng lực xoa bóp bầu ngực nàng. Cận Chính Lôi nhìn bộ dạng xinh đẹp của nàng, càng thêm hưng phấn, hôn nàng thật sâu, cho đến khi nàng không kìm chế được, khóe mắt rưng rưng, ủy khuất nhìn hắn, đánh vào lưng hắn.

"A Như, cái miệng nhỏ phía dưới so với phía trên đau hơn nhiều." Hắn lại hôn nàng, đầu lưỡi dây dưa.

Nàng ở dưới người hắn rên rỉ, hai chân phản ý chí, cuốn chặt eo hắn.

Cận Chính Lôi gầm một tiếng, nâng mông nàng lên, tiến sâu vào.

Tiếng nước lẳng lơ vang lên, hòa với tiếng phụ nữ rên rỉ, tiếng thở gấp của đàn ông. Mĩ Nhược rơi lệ, hôn hắn.

Nụ hôn kết thúc, hắn lại hôn tóc nàng, lẩm bẩm bên tai nàng: "Loại cảm giác này thật sướng, anh ở sâu trong em, chúng ta ở cùng một chỗ. A Như, cam lòng đi, không được chạy trốn khỏi anh nữa."

Một tuần lễ sau, trong bệnh viện, Mĩ Nhược cho cô Bảy ăn cơm, lúc giúp cô bảy lau miệng, nàng nói khẽ: "Cô Bảy, đêm nay, con muốn nhờ cô giúp một việc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play