Ngày Chiêm Tiểu Mỹ ra đời là một ngày thời tiết xấu, giống như đoán trước tương lai vậy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, chỉ biết thẹn thùng che mặt.
Cô Bảy yêu thương, che chở con bé: "Ai ôi, Tiểu Mỹ tiểu thư, chúng ta về nhà nào."
Cận Chính Lôi phái xe tới, Chiêm Mỹ Phụng lơ đễnh, cười lạnh, phân phó: "Cô Bảy, cô ngồi cùng xe bác Âu, tôi ngồi cùng xe A Như."
Biết rõ nàng không thích con gái, không muốn nhìn, cô Bảy nói vâng.
Xe đi được nửa đường, Chiêm Mỹ Phụng nâng chán: "Tao tới nhà tắm, cơ thể thật bốc mùi, đen đủi."
"Mẹ có muốn nói một tiếng với cô Bảy không?" Mĩ Nhược hỏi.
"Bà ấy là người hầu, không phải bác chồng." Chiêm Mỹ Phụng lườm nàng. "Bà ấy tự về được."
Không nên nói nhiều. Mĩ Nhược trầm mặc.
Lúc xế chiều, xe tới nhà tắm Phân Lan.
Hai người bước vào, Mĩ Nhược tùy tiện tắm qua, ghé sát vách hỏi: "Mẹ, mẹ tắm xong chưa?"
Tiếng nước bên trong rào rào, Chiêm Mỹ Phụng đáp: "Mày đi xông hơi trước đi, một lát nữa tao qua."
Mĩ Nhược cuốn khăn tắm theo nhân viên phục vụ vào phòng xông hơi, nhân viên phục vụ hầu nàng ngồi xuống rồi đóng cửa rời đi.
Nhiệt độ nóng quá thấp, nàng múc một muỗng nước xối lên đá cuội, không khí nóng lên, nàng hít một hơi, nơi này có mùi chanh thật thơm.
Mĩ Nhược dùng cái khăn lông ướp lạnh che mũi miệng, nghe thấy tiếng mở cửa, nàng quay đầu: "Mẹ..."
Mặc dù phòng xông hơi nóng hơn sáu mươi độ, nhưng tự nhiên nàng lại rùng mình một cái.
Cận Chính Lôi cuốn khăn tay bên hông, ở trần lộ ra hình xăm thanh long, đuôi rồng vòng đến dưới bụng, ẩn trong khăn tắm.
Bốn mắt chạm nhau, trong ánh mắt nàng là hoảng sợ, khó tin, còn trong mắt hắn là bóng tối.
"A Như..." Hắn lại gần, ngồi cạnh nàng.
Cận Chính Lôi cầm muôi, múc một muỗng nước xối lên đá cuội, nhà tắm càng nóng hơn. Trong hơi nước mờ mịt, hơi nước bám lên lỗ chân lông Mĩ Nhược, nàng khó khăn hô hấp.
"A Như." Hắn cúi xuống hôn nàng.
Nàng vùng vẫy, khóc không thành tiếng, hắn giật khăn tắm xuống, xoa bóp một bên ngực mềm mại.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, đè ép trái tim nàng.
Mĩ Nhược nhắm mắt, khó chịu: "Tôi khó thở."
Cận Chính Lôi đẩy cửa, ôm nàng ra ngoài. Hành lang như chỗ không người, gặp được nhân viên phục vụ, họ cũng cúi đầu tránh đi.
Căn phòng không lớn, giống phòng khách sạn.
Mĩ Nhược nhìn trần nhà. "Đây là địa bàn của anh?"
"Của Hòa Hưng. Tôi vô tình đến ngủ trưa." Hắn sờ mặt nàng. "A Như, em là của tôi."
"Anh đã nói chờ tôi lớn." Nàng chống cự.
"Tháng sau em mười sáu rồi, pháp luật quy định em đã trưởng thành, có thể kết hôn, sinh con, cũng có thể..."
Nàng nhắm mắt, cả người như rơi vào bóng tối, cơ thể càng thêm nhạy cảm, nàng cảm giác được bàn tay hắn đang di chuyển trên da thịt nàng, ngón tay chạm vào đầu ngực, nàng run rẩy.
Mĩ Nhược nghiêng đầu, nhìn bức màn dày đặc.
"Tại sao không mưa?" Nàng thì thào.
"Trời mưa sao?" Hắn lặp lại, cắn dái tai của nàng, bàn tay to lần xuống.
"Lần đầu của chúng ta trời mưa, năm ngoái, mưa rất lớn, toàn bộ là nước mắt của tôi đấy. Lần này không có."
Tiếng nàng quá nhỏ, hắn nghe không rõ: "A Như, nhìn tôi."
Không thể nghi ngờ, hắn rất đẹp trai, thái dương ẩm ướt, hai hàng lông mày rậm, cằm ngay ngắn, đôi môi mỏng, trong mắt hắn tất cả đều là dục vọng.
Nhìn ánh mắt này, toàn thân Mĩ Nhược run rẩy.
Nàng muốn khóc, ít nhất nước mắt có thể giúp nàng rửa sạch nhục nhã, nhưng trong mắt khô cạn, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm.
Bàn tay tham lam của hắn lần xuống, Mĩ Nhược vặn vẹo cơ thể, nhỏ giọng kêu đau.
"Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Hắn trêu chọc thân thể nàng, bàn tay Mĩ Nhược khẽ run, túm tay hắn, chống cự sự xâm nhập.
"A Như. A Như." Hắn lưu lại dấu hôn trên cổ nàng, đôi môi trượt xuống dưới rồi lại quay lại, ngậm cánh môi nàng. "A Như."
Ngón tay của hắn ở trong thân thể nàng ngọ nguậy, hắn cảm thấy chưa đủ, nâng mông nàng lên hôn.
Mĩ Nhược cảm thụ đầu lưỡi hắn, nàng cắn nát môi dưới.
Lúc cơ thể hắn phủ tới, Mĩ Nhược tỉnh táo hỏi: "Tôi bán lần đầu tiên cho anh, anh trả tôi bao nhiêu?" Tiếng nói yếu ớt.
Hắn nhìn nàng, bàn tay to xoa khuôn mặt nàng, "Xuỵt, không nên hỏi chuyện này."
Hắn tách chân nàng ra.
"Tôi muốn biết, anh nói cho tôi biết." Nàng khẩn cầu.
Hắn tiến vào một chút.
Nàng kéo căng thân thể, túm tay hắn, hỏi: "Nói cho tôi biết, tôi có quyền biết rõ."
"A Như." Bàn tay hắn kẹp eo nàng, không cho nàng chạy thoát. "A Như, anh nói rồi, anh sẽ lấy em."
Nàng mê man một lát, đồng tử co rút lại, cong người, dùng hết sức phản kháng. Nhưng mà, một tiếng thét từ cổ họng bật ra hóa thành tuyệt vọng rồi im bặt.
Hắn thúc mạnh vào thân thể nàng.
Nàng giống búp bê vải, ẩm ướt, quần áo lộn xộn ở vỉa hè, hắn ép nàng bày ra các loại tư thế.
Cận Chính Lôi lau dấu vết giữa hai chân nàng, tinh dịch trộn lẫn tơ máu, hắn cúi đầu hôn lên vùng đất mình vừa chiếm đoạt.
Trong cổ họng Mĩ Nhược bật ra tia nức nở nghẹn nào.
Hắn vuốt cằm nàng, ánh mắt nàng trống rỗng, hắn giống như vô hình.
"A Như. A Như."
"Đừng gọi tôi như thế, tôi chết không hết tội." Nàng nói từng chữ, tựa hồ mất hết sức lực.
Cận Chính Lôi cúi đầu, hôn đôi môi lạnh buốt của nàng, ôm nàng, động thân, nàng không kháng cự nữa. "A Như, em là của tôi." Cận Chính Lôi hôn trán nàng, tuyên bố.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Mĩ Nhược nhìn cửa sổ. "Tại sao không mưa?"
Cận Chính Lôi rút cánh tay đau nhức từ dưới gáy nàng về, cử động nửa người.
"Đừng giải thích, đó là giao dịch buồn nôn, tôi không muốn nghe dù là một chũ." Nàng nói.
Hắn im lặng.
Thời gian trôi đi, hắn nhìn nàng, Mĩ Nhược nhắm mắt.