Ngày thứ hai, Chiêm Mỹ Phụng hỏi Mỹ Nhược: "Hắn giải thích với con à?"

Mỹ Nhược không nói, nàng muốn biết hắn ở trước mặt mẹ nói thế nào.

"Thị trường chứng khoán trượt 150 điểm, ít nhất phải đợi 2 - 3 năm, việc buôn bán của hắn cũng không tốt lắm."

Bán buôn ở mấy con phố sầm uất dạo này không tốt? Mỹ Nhược muốn cười.

"Xí nghiệp Nguyễn thị làm ăn đơn lẻ, tài chính không đủ quay vòng, mượn hắn số tiền lớn. Hơn nữa, hắn có đầu tư một bộ phim." Chiêm Mỹ Phụng cao giọng, không ý thức được mình đã lạc đề, "Năm đó mẹ ở Lệ Li Trì, rất nổi tiếng, bao nhiêu người muốn mời mẹ uống trà, cầu quen biết. Dương Lộ Lộ khi đó cũng chỉ là ca sĩ hạng ba, bị người ta ném vỏ trái cây đầy người, mẹ đến giờ còn nhớ rõ."

"A..."

"Hiện nay, nàng ta cũng lăn lộn, có thể trở thành minh tinh. Ba mươi tuổi, cũng không biết có tài năng gì cùng các em gái xinh đẹp tranh đấu."

"Mẹ, sao hôm nay mẹ không đi đánh bài?"

Sinh hoạt ổn định, Chiêm Mỹ Phụng vẫn chứng nào tật nấy, mỗi ngày dạo phố, đành bài làm thú vui. Cũng may, Cận Chính Lôi không bảo nàng ta trông hộp đêm, nàng ta vui vẻ, tối qua vô tình đi qua rạp chiếu phim của bà chủ Ấn.

"Cậu con nói buổi trưa qua đây, mẹ hẹn đánh bài cũng chỉ đành đổi ngày."

Từ khi mẹ con Chiêm gia trở về phố Ninh Ba, Chiêm Tiếu Đường thường xuyên đến ăn chực cơm.

Vô tình gặp Cận Chính Lôi, hắn nợ nụ cười nịnh bợ bắt họ hàng, so với cha ruột còn thân thiết hơn mấy phần.

Lúc tâm tình Cận Chính Lôi tốt, cũng nói chuyện với hắn vài câu, lúc tâm tình không tốt thì bày mặt lạnh, Chiêm Tiếu Đường cũng không thèm để ý.

Ngày hôm đó, ngồi trên bàn ăn, Chiêm Tiếu Đường nói: "Nghe nói, đêm qua có người ra vào nhà của Đàm Tiếu."

Chiêm Mỹ Phụng truy hỏi. Có vô số chủ đề được lôi ra để có thể cùng đám bạn bè chia sẻ, nàng vừa mừng vừa sợ, hỏi: "Là minh tinh gần đây cùng Dương Lộ Lộ tranh dành vai chính?"

"Đúng vậy, còn có thể là ai?"

Chiêm Mỹ Phụng hả hê, "Số phận Dương Lộ Lộ đến đây chấm dứt rồi, ta đã nói rồi, cô ta lấy cái gì cùng người ta tranh dành?"

"Cũng không hẳn, nghe nói có người nâng đỡ Đàm Tiếu." Chiêm Tiếu Đường ý vị nhìn Cận Chính Lôi, "Để cho nàng không phải diễn vai phụ, nói là tuổi tác không thích hợp."

Cận Chính Lôi cười: "Tiếu Đường biết rõ đấy."

"Em trai ta đây có rất nhiều ưu điểm, tính cách tốt, bạn bè nhiều, giao thiệp rộng." Chiêm Mỹ Phụng không để lỡ thời cơ nâng đỡ em trai. "Hai mươi bảy hai tám rồi, Tiếu Đường, em cũng nên làm chủ sự nghiệp, lập gia đình đi."

"Phải xem có cơ hội không đã chứ."

Cận Chính Lôi buông đũa, trầm ngâm nói: "Ông chủ Lục mới khai trương công ty điện ảnh và truyền hình đang tuyển nhân tài, Tiếu Đường tính cách phù hợp, tôi sẽ cất nhắc hắn."

Chiêm Tiếu Đường vui mừng, "Tiếu Đường cảm ơn anh Cận."

"Không cần." Cận Chính Lôi cười mà không cười, "Có tài nên ở vị trí thích hợp, đó là nhu cầu."

Mỹ Nhược không có tâm tư xem kịch, buông bát đũa: "Chị, em ăn no rồi. Mọi người từ từ dùng."

"Mới ăn một chén nhỏ." Chiêm Mỹ Phụng nhíu mày, "A Như, em gần đây ăn ít như vậy, em cùng ai hẹn hò sao, thất tình à?"

Hai ánh mắt trói chặt lấy nàng, Mỹ Nhược không tự nhiên nói: "Trời nóng, khẩu vị không tốt thôi ạ."

Nàng không ăn, bởi cô Bảy đã chuẩn bị một phần ngon, đang chờ đợi.

Ăn xong, cô Bảy thu chén đĩa, bưng trà giải nhiệt Ngũ Hoa. Bên ngoài cửa sổ, cây trứng gà cao hai mét nở hoa, trong gió đêm có mùi thơm ngát, nàng ôm Mang Phi ngâm nga hát. Ngày hôm nay, ngoài một tên biến thái mang đến phiền não, tất cả đều như trước đây.

"Cô Bảy, đồ biến thái kia dây dưa với nữ minh tinh rồi."

"Đàn ông đều như vậy, có tiền lầy ngứa thân mình." Cô Bảy nói xong lại trách bản thân lỡ miệng, "Cô nhỏ, con là con gái Chiêm gia, không nên để ý đến chuyện xấu xa đó."

"Con không để ý, con cầu còn không được, tốt nhất hắn cứ quấn lấy minh tinh nhỏ của hắn, không đến quấy rầy chúng ta."

"Thế chúng ta phải sống sao?" Cô Bảy thở dài, "Hiện tại, phải xin hắn đấy. Cô chủ cũng là bất đắc dĩ."

"Muốn kiếm tiền phải dựa vào bản thân. Cô Bảy, lấy CMND, con và cô đi mở tài khoản chơi cổ phiếu."

Cô Bảy sợ hãi: "Đó là đánh bạc, không thể dính vào."

"Vậy rốt cuộc bao giờ chúng ta mới có tiền đây?"

"Chúng ta chỉ có một chút tiền." Cô Bảy sau khi chồng mất thì ở vậy, mỗi tháng nhận lương rồi trích một khoản gửi đến bác chồng. Bà tích được không nhiều lắm, Mĩ Nhược còn ít hơn.

"Muỗi cũng có thịt, ngày kia nó tăng lên, gấp mấy chục lần, chúng ta sẽ giàu."

"Cô nhỏ, chuyện này hay chúng ta hỏi cậu chủ, hắn rất hiểu biết."

"Hắn..." Mỹ Nhược cười nhạo.

Cậu chủ Chiêm Tiếu Đường đang tại phòng khách nói với Chiêm Mỹ Phụng: "Chị, chị để ý một tí được không? Hắn lăng nhăng ngoài kia, chị vẫn còn vui mừng vì cô ta?"

Chiêm Mỹ Phụng không hiểu: "Lời này có ý gì?"

Chiêm Tiếu Đường lắc đầu. "Đàm Tiếu, người đêm khuya đến nhà của nàng ta, chị nói cho em biết là người nào?"

"Là hắn?"

"Đúng, bằng không thì chị cho rằng hắn dễ dàng cho em một công việc tốt?" Vừa xong, Cận Chính Lôi rời đi, Chiêm Tiếu Đường liền cùng chị gái nói chuyện, cái này xem ra, chính là chị em tình thâm. "Chị, nhiều lần vất vả mới được như bây giờ, phải đề phòng, nếu không sẽ bị người ta đạp xuống."

Chiêm Mỹ Phụng hít sâu, "Chị biết rõ phải làm thế nào."

Không biết có phải lưu luyến Đàm tiểu thư thân thể mê người, Cận Chính Lôi nhiều ngày không đến.

Nếu là bình thường, Chiêm Mỹ Phụng không lo, đàn ông ấy mà, ai cũng có lúc như vậy, bệnh chung của cánh đàn ông, thoải mái rồi thì thôi. Trước kia, Hoa Lão Hổ cũng không phải giữ thân như ngọc.

Nhưng là Đàm Tiếu, sức hấp dẫn rất đáng sợ, nghe nói gia đình nghèo khổ, ra ngoài bán cơm gần trường quay, leo được lên giường đạo diễn. Mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, ngực 38C, như thế nào đàn ông lại không thích?

Chiêm Mỹ Phụng ban ngày ngủ, lấy tinh thần buổi chiều lên phố bắt gian. Chỉ là lâu không bắt được, tính khí ngày càng nóng giận, Mĩ Nhược thấy mẹ, liền tránh.

Nói đúng ra, nàng vui mừng khôn xiết, hẹn cô Bảy, mùng 1 tháng sau đi Huyền Tự cầu thần

Cận Chính Lôi đem đồ chuyển qua nhà, trong đêm ở phố Ninh Ba, cả khu vườn lại bừa bộn.

Hai người dưới lầu bắt đầu cãi nhau, sau đó đột nhiên yên tĩnh, Chiêm Mỹ Phụng có thể xảy ra chuyện gì, cuối cùng dưới lầu liền truyền đến từng đợt rên rỉ.

"So với khách điếm Tiên gia, chỉ kém tiếng rên của chị Châu một chút, nhưng lớn hơn tiếng của chị Nhân Nhân." Mỹ Nhược bình phẩm.

Tiếng rên rỉ giống như từng cơn sóng, sóng trước đi sóng sau lại tới. Không cách nào ngủ được, Mĩ Nhược liền đóng cửa sổ thật chặt.

Lúc trước đóng cửa sổ, nàng thấy cô Bảy vì nàng kết vòng Huyền Tự cầu bình an.

"Đi chết đi."

Ngày thứ hai tan học, Mỹ Nhược về nhà, chỉ thấy trong góc, hai người hầu mặt đỏ tới mang tai, đang xì xào bàn tán.

Một người nói: "Trang sức bị lật tung trên mặt đất, không biết dùng bao nhiêu sức lực?"

Một người lại nói: "Cái đo tính làm gì, phòng tắm giống như trải qua lũ lụt, chăn đệm hoàn toàn lộn xộn, tôi bỏ ra trọn vẹn hai giờ mới dọn xong."

Mỹ Nhược lắc đầu, nhắc: "Làm tốt chuyện của mình đi."

Hai người hầu im lặng, hành lễ lui ra.

Chiêm Mỹ Phụng mới tỉnh ngủ, mặc áo lụa mỏng, nằm trong ghế sa lon trong phòng khách, ánh mắt khép hờ, đôi chân ngọc đặt cùng một chỗ, bộ dạng lười biếng.

Thấy nàng về, vuốt mái tóc lộn xộn, hỏi: "A Như, kiểu tóc mới của mẹ đẹp chứ?"



Đó là kiểu tóc mới của Đàm Tiếu.

Mỹ Nhược nhìn mẹ tranh thủ tình cảm, liền đáp: "Mẹ thích là được."

Vào bếp, nàng nói với cô Bảy: "Con có chuyện phải làm, cô Bảy đi chùa một mình nhé."

"A di đà phật! Cô nhỏ, muốn bái Phật phải thành tâm. Lần này không đi được, lần sau phải đi. Nếu không đi, gặp Bồ Tát sẽ trách tội."

Cô Bảy đúng là miệng quả, không tới mấy ngày liền ứng nghiệm.

Hà Chiêu Đức đứng ngoài cổng trường đợi Mỹ Nhược.

Mấy tháng không gặp, nàng dường như cao hơn một chút, áo sơ mi trắng, cà vạt xanh đậm, bắp chân trắng nõn, xương bánh chè lộ ra khéo léo, đáng yêu.

Thấy nàng, Hà Chiêu Đức như quay về mối tình đầu ở đại học, tim đập rộn.

"Chiêm tiểu thư."

"..."

"Cô khỏe không?"

"Cũng tạm được, không tốt lắm."

"..." Hà Chiêu Đức im lặng.

Mỹ Nhân muốn bỏ đi, hắn liền đuổi theo, kề vai sát cánh, "Tôi đã lên chức, lương cũng tăng rồi."

"Chúc mừng." Mỹ Nhược bước nhanh hơn, mấy giây sau dùng lại, quay người cười với Hà Chiêu Đức, "Cảnh sát trưởng Hà? Bây giờ có phải nên gọi như vậy.

Hà Chiêu Đức không chú ý phía đối diện, một chiếc BMW bỏ qua cấm đậu xe, đỗ tại ven đường. Có người mở cửa, một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân bước xuống.

Ánh mắt hắn nhìn vẻ mặt tươi cười của Mỹ Nhược.

"Đừng khách khí, gọi tên tôi là được. Còn phải cảm ơn cô nói đúng."

Cận Chính Lôi đi tới. Mỹ Nhược liếc qua, rủ mắt xuống, làm bộ thẹn thùng: "Muốn cảm ơn, có phải nên mời tôi ăn cơm?"

Hà Chiêu Đức vui mừng: "Tôi cầu còn không được."

"A Như."

Một cánh tay khoác lên vai Mỹ Nhược, thân thể nàng cứng đờ.

Chỉ nghe Cận Chính Lôi hỏi: "Tôi là bạn A Như, anh là?"

Hoa Lão Hổ rời đi, gần hai năm không có tin tức, cảnh sát giám sát Chiêm gia dần dần nới lỏng. Hà Chiêu Đức lại nhận án khác, vì vậy chưa từng thấy chỗ dựa mới của mẹ con Chiêm gia.

"Tôi..." Đối phương cùng hắn tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, nếu như nói quen biết A Như, không khỏi hắn trách duyên mỏng, "Tôi là Hà Chiêu Đức." Hắn duỗi tay ra thân mật bắt tay.

Cận Chính Lôi làm bộ dạng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, gật đầu nói: "Tạm biệt."

Tay hắn dùng lực, làm Mỹ Nhược có cảm giác vai bị gãy, trước sự kinh ngạc của Hà Chiêu Đức, đi về hướng đậu xe.

"Hắn là cảnh sát." Mỹ Nhược làm bộ cáo mượn oai hùm.

"Tôi không sợ." Hắn dán sát môi bên tai nàng, "A Như nhỏ như vậy mà bị sắc lang quấy rối, bạn bè như tôi đây sẽ giúp bạn, không tiếc mạng sống."

Nàng muốn huých khuỷu tay vào eo hắn, nhưng chớp mắt đã bị ném lên xe.

Nàng ngồi chưa vững, hắn liền kéo nửa người nàng tới, nắm cằm nàng, hỏi: "Em làm sao quen biết cảnh sát?"

"Hắn vì Hoa Lão Hổ mà đến." Nhìn sắc mặt hắn trầm xuống, Mỹ Nhược đổi giọng.

"Tôi thấy hắn đến là vì em." Hắn bóp môi nàng, cảm xúc tinh tế khó quên.

"Anh đi mà hỏi hắn!"

Hắn nhìn vào mắt nàng, xem nàng nói dối hay không. Rồi sau đó buông nàng ra nói: "Về sau không được cười với hắn ngọt ngào như vậy. Người như vậy, là một thằng nhóc không có trách nhiệm, cách xa hắn một chút."

Cảnh sát cấp thấp cũng là tốt nghiệp từ cảng lớn, rõ ràng bị đạo tặc quản lí cũng là vì bất đắc dĩ, Mỹ Nhược đối với Hà Chiêu Đức đồng tình ba phần.

Người ngồi trước xe hỏi: "Đại Khuyên Ca, đi đâu ạ?"

Hắn hỏi Mỹ Nhược: "Đi Dung Ký ăn cơm? Hay đổi quán? Hôm nay tôi có thời gian, tùy ý em thích."

Mỹ Nhược muốn nói, lại bị hắn chặn họng: "Về nhà không có trong lựa chọn."

Mỹ Nhược căm giận: "Không cần giả bộ tốt bụng, hỏi ý kiến tôi."

"Ô.." Hắn bắt chước nàng chu môi làm bộ phiền muộn, buồn cười bóp má nàng, "Còn nhỏ mà tính khí xấu quá, mới như vậy liền giận? Nếu mang em đi thuê phòng, có phải muốn chém tôi?"

Nàng thật sự sẽ làm vậy.

Cận Chính Lôi không giận, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi dẫn em đi Tân giới, gặp chú Bưu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play