"Tôi nói, hai chúng ta xong rồi. Tôi muốn chia tay với anh......"
* * *
Trương Mông đến sớm hơn 20 phút so với thời gian đã hẹn. Anh luôn là người có ý thức về thời gian, đây là điều mà Tiêu Lâm đã nhận ra ngay từ lần đầu gặp mặt.
Tiêu Lâm ngồi vào trong xe, vẫn là chiếc Maybach màu đen kia, Trương Mông cùng Trần Chí Thanh dường như đều thiên vị chiếc xe này.
"Tiêu tiên sinh, có phải ngài mệt mỏi quá không? Tôi thấy sắc mặt ngài không được tốt lắm." Trương Mông hỏi hắn, giọng điệu quan tâm nhưng xa cách.
Cậu lắc đầu, "Tôi không sao, anh cứ lái xe đi."
Trương Mông thấy tâm trạng cậu không tốt, nên gật đầu rồi khởi động xe.
Khoảng hơn nửa giờ sau, cậu đột nhiên mở miệng hỏi Trương Mông: "Trương Mông, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Ngài hỏi đi, Tiêu tiên sinh." Trương Mông nhìn cậu một cái qua kính chiếu hậu.
Cậu nói: "Tôi và Lạc Hàn thật sự rất giống nhau sao?"
Vừa dứt lời, Trương Mông lập tức ho khan dữ dội, căn bản không dám đáp lời.
"Không sao, tôi biết hết rồi." Cậu cười khổ một tiếng, "Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đi gặp Trần Chí Thanh là anh lái xe, đảo mắt nửa năm trôi qua, lại là anh lái xe đưa tôi đi gặp hắn. Xem như chúng ta cũng có chút duyên phận, liệu anh có thể nói cho tôi biết, Trần Chí Thanh lúc ấy coi trọng tôi có phải vì tôi giống Lạc Hàn không?"
"Tiêu tiên sinh," Trương Mông ổn định hô hấp, thở dài thật sâu, "Cậu hỏi tôi vấn đề này, chắc chắn tôi không thể trả lời. Nếu không tôi sẽ chẳng giữ nổi bát cơm của mình, nhưng tôi muốn khuyên cậu một câu, trước khi quyết định làm bất cứ việc gì đừng hành động theo cảm tính. Cậu còn trẻ, tính tình hấp tấp, trước khi làm phải suy nghĩ cặn kẽ, nếu không tương lai nhất định sẽ hối hận."
Trương Mông tuy không thẳng thắn trả lời vấn đề của cậu, nhưng so với việc đó thì những lời này lại khiến tim cậu càng lạnh lẽo hơn.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Nửa giờ sau xe dừng lại trước cửa biệt thự Xà Sơn, khi Tiêu Lâm xuống xe, Trương Mông đột nhiên gọi cậu lại, Trương Mông nói: "Tiêu tiên sinh, tuy rằng chuyện giữa cậu và giám đốc Trần tôi không tiện nói nhiều, nhưng tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, là một người từng trải, tôi còn muốn khuyên cậu một câu. Mọi việc đều phải nhìn về phía trước, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, cậu không phải rối rắm vì những chuyện đó. Tôi đã đi theo giám đốc Trần từ những năm đầu, ngoại trừ người vừa rồi ngài nhắc đến, tôi chưa từng thấy giám đốc Trần quan tâm đến ai giống như ngài, ngài cần gì phải so sánh với bản thân với người kia, ngài nói có phải không?"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh." Cậu cười với Trương Mông, khuôn mặt tái nhợt chẳng còn chút máu nào.
Cậu dùng chìa khoá mà Trần Chí Thanh cho mình để mở cửa biệt thự. Đại sảnh đơn sơ, trống trải không một bóng người, bốn phía vẫn đặt toàn cát tường trắng tươi phơi phới.
Cậu bưng một chậu cát tường trắng ở góc tường đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống sô pha, lẳng lặng chờ Trần Chí Thanh.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây như cát lún, thật ra cũng không quá lâu, cùng lắm chắc chỉ nửa giờ, nhưng cậu lại cảm thấy dài như cả thế kỷ.
Cậu khoanh hai tay trước ngực, đôi tay nắm chặt thành quyền, móng tay từng chút một đâm vào lòng bàn tay, đâm đến đỏ bừng.
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng động, cậu giống như bị người khác ấn xuống chốt mở, đột nhiên đứng bật dậy.
Trần Chí Thanh từ ngoài cửa bước vào.
Hơn mười ngày bọn họ chưa gặp nhau.
Trần Chí Thanh mặc một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình, tóc không chải chuốt để tán loạn trên trán. Trần Chí Thanh hôm nay không đeo kính, đôi mắt hẹp dài thâm thuý còn sâu thẳm hơn cả bóng đêm ngoài cửa, hắn đứng im nhìn cậu không nhúc nhích.
Cậu thấy Trần Chí Thanh đặt va ly xuống, hướng về phía cậu mở rộng cánh tay, nói: "Lại đây."
Trong nháy mắt kia, hai chân cậu thế mà không tiền đồ tiến về phía trước hai bước, suýt chút nữa cậu lại muốn giống như bình thường chạy như bay rồi nhào vào lồng ngực Trần Chí Thanh.
Nhưng cậu đã kiềm lại.
Cậu vô cảm đứng yên tại chỗ.
Vẻ mặt Trần Chí Thanh trở nên nguy hiểm, hắn nhìn cậu rồi lại gọi một tiếng: "Lại đây, Tiêu Lâm."
Cậu vẫn không nhúc nhích.
Trần Chí Thanh buông cánh tay xuống, đứng tại chỗ nhìn cậu vài giây, sau đó lập tức đi về phía cậu.
Trần Chí Thanh vừa tiến lên hai bước, cậu đột nhiên mở miệng: "Trần Chí Thanh, Lạc Hàn là ai?"
Bước chân Trần Chí Thanh tức khắc dừng lại, nhưng cũng chỉ dừng lại khoảng hai giây, sau đó đi càng nhanh về phía cậu.
Cậu vội vàng lùi lại, lùi đến chân tường phía sau ghế sô pha.
Cậu lựa chọn một con đường sai lầm, hiện tại không thể lui bước.
Giây tiếp theo, cánh tay cậu đã bị Trần Chí Thanh bắt lấy. Trần Chí Thanh kéo cậu đến trước người mình, trầm giọng hỏi: "Ai nói với em? Nói những chuyện gì?"
Trần Chí Thanh cách cậu rất gần, cậu có thể ngửi rõ hương nước hoa colagen dễ chịu trên người Trần Chí Thanh, cũng có thể nhìn thấy vài nếp nhăn nhỏ trên đuôi mắt hắn.
Trần Chí Thanh thoạt nhìn tựa hồ có chút mỏi mệt.
Tim cậu càng đau, đau đến nỗi dường như giây tiếp theo cậu có thể sẽ rơi lệ.
Nếu được, cậu cũng muốn nhào vào lòng Trần Chí Thanh, ôm hôn vuốt ve hắn. Nếu Trần Chí Thanh mệt, cậu sẽ nằm lên giường cùng hắn, bọn họ sẽ ôm nhau nói chuyện phiếm, sau đó cùng nhau ngủ một giấc thật ngon.
Cậu không muốn từ chối Trần Chí Thanh, một chút cũng không muốn, nhưng cậu càng không muốn một tình yêu không chân thành.
Cậu nhịn xuống sự chua xót nơi chóp mũi, ngẩng đầu nhìn Trần Chí Thanh, nói từng câu từng chữ: "Anh không cần quan tâm là ai nói với em, anh chỉ cần nói cho em biết anh ta là ai, em và anh ta có quan hệ gì?"
"Em và cậu ta có quan hệ gì?" Trần Chí Thanh cười lạnh một tiếng, lui về sau hai bước, ngồi xuống sô pha, "Tiêu Lâm, tôi ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, kết quả câu đầu tiên em nói khi nhìn thấy tôi chính là như vậy hả."