"Trần Chí Thanh, em thích anh."
* * *
Bọn họ trải qua cuộc sống hoang dâm vô độ hai ngày hai đêm trong khách sạn bên sông Hoàng Phố. Buổi sáng ngày thứ ba Tiêu Lâm thật sự không thể chịu nổi nữa, nhào vào lồng ngực Trần Chí Thanh vừa hôn vừa cầu xin, "Giám đốc Trần, sếp Trần, ba ba Trần, ngài nghỉ ngơi một chút đi được không? Tôi thực sự hỏng mất, eo tôi sắp đứt lìa rồi..."
Trần Chí Thanh vỗ mông cậu vài cái xong mới buông tha cho cậu.
Sau khi bò dậy khỏi giường, cậu vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra đã thấy Trần Chí Thanh ăn mặc chỉnh tề, ngồi trước cửa sổ sát đất uống cà phê.
Vừa nhìn thấy bộ dáng bảnh bao của Trần Chí Thanh, tay chân cậu lại bắt đầu ngứa ngáy, mặc kệ eo mỏi mông đau, cậu để nguyên cặp mông trần truồng ngồi lên đùi hắn.
"Hôm nay có muốn ra ngoài không?" Cậu vòng tay quanh cổ Trần Chí Thanh, hỏi hắn.
Bọt nước trên người cậu vẫn chưa khô hết, quần tây màu đen của Trần Chí Thanh chẳng mấy chốc đã bị thấm ướt. Trần Chí Thanh vươn tay nhéo ngực cậu một cái khiến cậu la lên thất thanh, đáp: "Mặc quần áo vào, dẫn cậu đi xem nhà."
"Nhà? Nhà nào?" Cậu lộ vẻ nghi hoặc.
Trần Chí Thanh không nói nữa, rút một điếu thuốc, trầm mặc nhìn cậu.
Vài giây sau, cậu mới nhận ra, nhà mà Trần Chí Thanh nói đến là nhà gì.
Trần Chí Thanh mua nhà cho cậu?
Là do câu nói tối qua bên bờ sông sao?
Có phải Trần Chí Thanh nghĩ rằng cậu vòng vo như vậy là vì muốn vòi nhà không?
Cậu sẽ không làm vậy, cậu không muốn để Trần Chí Thanh khinh thường mình.
"Tôi không cần." Cậu chui ra khỏi ngực Trần Chí Thanh, cúi đầu đứng sang một bên.
Trần Chí Thanh phun ra một ngụm khỏi, hỏi: "Tôi cho quà, cậu không cần?"
"Tôi không cần!" Cậu vẫn cúi đầu, giọng càng kiên định hơn.
Sự im lặng giống như một tấm lưới vô hình bao phủ lên căn phòng hoa lệ. Tiêu Lâm có thể nghe rõ tiếng tim đập mãnh liệt trong lồng ngực, "thịch thịch thịch", nó đập nhanh như thể muốn xé toạc cơ thể cậu bật ra ngoài.
Cậu không hé răng, Trần Chí Thanh cũng không mở miệng, bọn họ cứ giằng co như vậy trong im lặng.
Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ là hơn mười phút, Trần Chí Thanh dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía Tiêu Lâm.
"Cút đi." Trần Chí Thanh nói.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Chí Thanh đầy khó tin, chỉ vài giây sau tầm mắt cậu đã trở nên mơ hồ.
Lão khốn nạn! Xách quần lên là lập tức không nhận người! Bảo tôi cút đúng không, cút thì cút! Ông đây sợ anh chắc?!
Cậu khẽ hít mũi mấy cái, tức hộc máu vọt vào phòng tắm mặc quần áo, cầm di động rồi xoay người bước ra ngoài.
Cậu dùng toàn bộ sức lực, dường như muốn trút hết mọi bất mãn lên cánh cửa khách sạn, đóng sầm lại.
Nhưng cho dù làm vậy, bóng dáng Trần Chí Thanh vẫn chẳng mảy may suy chuyển.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ, cậu vốn nghĩ rằng mình và Trần Chí Thanh sẽ trải qua thật ngọt ngào lãng mạn. Bọn họ lâu lắm mới gặp nhau, thế mà cuối cùng cậu lại làm hỏng chuyện khiến Trần Chí Thanh tức giận.
Cậu không biết câu "Cút đi" kia rốt cuộc có ý gì, là bảo cậu ra khỏi phòng hay là bảo cậu biến mất, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Cậu không hiểu, chuyện gì cũng không hiểu.
Ba ngày nghỉ trôi qua chóng vánh. Sáng hôm sau, cậu dậy thật sớm tắm rửa rồi chuẩn bị làm việc. Hôm nay sẽ quay cảnh tình cảm giữa Tiểu Dã và Chu Khê Đình.
Thượng Hải lại mưa. Bầu trời là một mảnh xám xịt tựa như tâm tình của cậu. Cậu miễn cưỡng lên tinh thần, mang theo hai quầng thâm đến phim trường.
Đêm qua cậu mất ngủ. Sau khi trở về từ chỗ Trần Chí Thanh, cậu ngã xuống giường quấn chặt chăn, nhưng làm cách nào cũng không thể ngủ được, lăn lộn đến tận hai, ba giờ sáng mới vất vả nhắm mắt lại.
Sau khi tới phim trường, thợ trang điểm nhìn hai quầng thâm lớn dưới mắt cậu không nhịn được mà thở ngắn than dài, da cậu vốn rất trắng nên quầng thâm càng hiện rõ hơn. Chị gái make up chẳng còn cách nào ngoài việc đánh thêm cho cậu mấy lớp kem che khuyết điểm. May mắn thay, ánh sáng ở studio cũng hơi tối nên nhìn không rõ lắm.
Địa điểm quay phim hôm nay ở trong ngõ Ngư Dương, cũng là một ngày mưa, Văn Quyên không ở nhà, chỉ có Tiểu Dã và Chu Khê Đình.
Tiểu Dã đột nhiên lao từ trong nhà ra ngoài trời mưa lớn, chạy vào trong hẻm.
Trên người cậu chỉ có một chiếc sơ mi trắng không vừa người, khó khăn lắm mới che khuất bắp đùi, đó là áo của Chu Khê Đình.
Chu Khê Đình đuổi kịp, kéo tay cậu lại rồi ấn người lên hai phiến đá xanh bên đường. Mưa càng lúc càng nặng hạt, cả hai đều ướt đẫm. Chu Khê Đình áp chóp mũi mình lên chóp mũi cậu, ép hỏi, "Tại sao lại chạy trốn? Tiểu Dã không thích tôi sao?"
Thích?
Thích một người đàn ông?
Tiểu Dã 18 tuổi căn bản không hiểu thế nào là thích, huống chi đối tượng còn là một người đàn ông.
Nhưng cậu và người đàn ông này đã hôn môi vô số lần, ôm ấp vô số lần, thậm chí còn làm nhiều chuyện thân mật hơn nữa.
Người đàn ông này vừa cường tráng, đẹp trai, lại dịu dàng, vừa là thầy, vừa giống cha.
Tiễu Dã khẩn trương chống tay trước ngực Chu Khê Đình, cậu nói: "Em.... Em không thích... đàn ông. "
Chu Khê Đình tựa như bị những lời này làm cho thương tích đầy mình. Hắn dùng cặp mắt u buồn nhìn cậu chằm chằm không nhúc nhích, "Vậy em cũng không thích tôi sao? Em không thích tôi sao? Tiểu Dã."
Đúng vậy, em không thích đàn ông, nhưng em cũng không thích tôi sao?
Cậu thật sự không thích sao?
Cậu không thích sẽ để ý như vậy sao?
Cậu không thích sẽ khổ sở như vậy sao?
Cậu không thích sẽ rối rắm như vậy sao?
Cậu không thích sẽ nhớ hắn đến mức không ngủ được sao?
Rõ ràng là cậu thích hắn.
Cậu thích hắn.
Những hạt mưa rơi ngày càng vội vã, trái tim Tiểu Dã được trận mưa này gột rửa đến trong suốt rõ ràng.
"Em... thích, thầy ơi, em thích thầy." Tiểu Dã rốt cuộc không giãy giụa nữa. Cậu ôm lấy Chu Khê Đình, trong làn mưa mờ hơi sương cười ngọt ngào với hắn. Chu Khê Đình cũng mê đắm nhìn cậu chăm chú không chớp mắt, hắn ôm ghì cậu vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ rồi gọi tên cậu: "Tiêu Lâm..."
Âm thanh cực nhỏ cực nhẹ, ngoài Tiêu Lâm ra không còn ai nghe thấy nữa.
"Tốt, cắt!"
Giọng Nguyễn Huy lần nữa vang lên. Phương Liên Sơn vẫn chôn đầu vào cổ cậu, chậm chạp không đứng dậy. Tiêu Lâm không vội vàng đẩy anh ra, mà xuyên qua bờ vai Phương Liên Sơn nhìn về phía xa.
Ngõ nhor bị cơn mưa bao phủ, lớp gạch tường phai màu, những ngôi nhà vắng bóng người, mỗi một cảnh tượng trong mắt Tiêu Lâm đều hoá thành hình ảnh của Trần Chí Thanh.
Cũng tại một trận mưa to trong ngõ nhỏ, Trần Chí Thanh đã ôm cậu vào lòng và hôn môi say đắm, mỗi một nhịp tim, mỗi một hơi thở, đều vì sự đụng chạm của Trần Chí Thanh mà trở nên nóng bỏng bức người. Kỳ thật lúc đó cậu nên nhận ra mới phải, không đúng, cậu hẳn là nên nhận ra sớm hơn, nhận ra ngay trong những đêm cậu bị nỗi nhớ tra tấn đến mất ngủ.
Cậu thích Trần Chí Thanh, cậu thích hắn từ lâu lắm rồi, chỉ là bản thân cậu không dám thừa nhận mà thôi.
Nhân viên công tác xung quanh dần nhìn họ với ánh mắt khác thường. Cậu vỗ lưng Phương Liên Sơn, nhỏ giọng nói: "Thầy Phương, thật xin lỗi, em thích người khác rồi. Em thích Trần Chí Thanh, thầy Phương, thật sự xin lỗi anh."
Phương Liên Sơn buông cậu ra, người đàn ông cao lớn tuấn tú toàn thân ướt đẫm, vẻ mặt vô cùng chật vật. Phương Liên Sơn nói: "Tiêu Lâm, thật xin lỗi, vừa nãy anh thất thố rồi. Em yên tâm, loại chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
"Không sao, thầy Phương, thật sự không sao đâu." Cậu mỉm cười lắc đầu, đi ra ngoài phim trường đón lấy khăn lông từ tay Đại Lưu, lau mặt một cách qua loa.
Sau khi lau xong, cậu đi đến bên cạnh Nguyễn Huy, "Đạo diễn Nguyễn, cảnh này qua chưa ạ?"
Nguyễn Huy hài lòng nhìn cậu, "Qua rồi, Tiêu Lâm, trạng thái của cậu càng ngày càng tốt. Cậu là Tiểu Dã, mà Tiểu Dã cũng chính là cậu. Cậu thật sự khiến tôi bất ngờ đấy."
Cậu nói: "Đạo diễn Nguyễn, vì màn thể hiện tốt vừa rồi liệu ngài có thể cho tôi xin nghỉ phép không? Hôm nay tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần xử lý, là việc hệ trọng liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi, không thể trì hoãn thêm một giây một phút nào nữa. Ngài có thể giúp tôi không?"
"Cậu đã nói như vậy thì làm sao tôi dám không thả người. Nửa ngày, chỉ nửa ngày thôi nhé, sáng mai tôi muốn cậu đúng giờ quay lại đây để làm việc."
"Không thành vấn đề, đạo diễn Nguyễn! Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, ngài yên tâm!" Nói xong cậu lập tức cầm khăn lông chạy nhanh mất dạng.
Về tới phòng khách sạn, cậu thậm chí còn không kịp tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ xong là chạy như bay ra khỏi cửa. Đến tận khi ngồi trên taxi đi về phía sông Hoàng Phố, nhịp tim của cậu vẫn chưa thể nào ổn định lại.
Cậu chẳng buồn để ý đến những sợi tóc vẫn còn đọng nước, cậu tựa trán trên cửa sổ xe phóng mắt ra ngoài.
Cả thành phố ngập trong màn mưa, không trung bao phủ trong lớp màu xám xịt, hết thảy tựa như đều mất đi sức sống, chỉ có quả tim cháy bỏng trong lồng ngực là mạnh mẽ đập liên hồi.
Tình yêu của cậu lớn lên trong mùa hè ẩm ướt phương nam, tựa như rêu phong trên tường, dưới sự gột rửa của nước mưa mà sinh sôi nảy nở.
Cậu bức thiết muốn gặp Trần Chí Thanh. Cậu muốn Trần Chí Thanh đón nhận tình yêu cháy bỏng nồng nàn này.
Cậu lao như bay từ taxi vào sảnh chính khách sạn, chen vào thang máy chật ních người, thậm chí cậu còn quên gọi điện cho Trần Chí Thanh hỏi xem rốt cuộc hắn có ở đây không. Cậu dường như mặc kệ tất cả, liều chết quên mình tiến về phía trước.
"Thịch thịch thịch!" Cậu thở hổn hển đứng bên ngoài gõ cửa phòng Trần Chí Thanh.
Không có ai đáp lại.