Lý tổng thu lại biểu cảm tức giận trên mặt, ngẩng đầu híp mắt quan sát Tiêu Lâm, Tiêu Lâm vẫn đang cười, nụ cười cực kì nhẹ, chậm rãi lan ra từ khóe môi, kết hợp với đôi mắt sóng sánh gợi tình, dáng vẻ ôn thuần thiện lương, rất có năng lực mê hoặc lòng người.
"Tiểu Tiêu à", Lý tổng nhận lấy ly rượu, thân thể mập mạp lắc lư trên ghế, chậm rãi đứng lên, "Rượu ngon không phải uống như thế."
Nói xong tay trái lại một lần nữa đặt lên eo cậu, sờ nắn một cách mờ ám.
"Vậy ngài nói xem phải uống thế nào?" Tiêu Lâm vẻ mặt không đổi, bên môi vẫn treo nụ cười mỉm như cũ, cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy dầu mỡ của ông chủ Lý.
Nếu như chỉ nhìn vào gương mặt sẽ khá ít người cảm thấy vóc dáng Tiêu Lâm rất cao, cậu có khuôn mặt baby khiến người ta mê mẩn, da trắng, mắt to, lúc cười lên tựa như một học sinh trung học ngây thơ thanh thuần, nhưng thật ra cậu là một người trưởng thành cao 1m84.
Ánh mắt dính dớp của Lý tổng chậm rãi lướt qua môi cậu, ông ta cầm lấy ly rượu trước mặt, nở nụ cười, vòng tay ôm eo cậu, kéo cậu đến trước mặt liếc mắt một cái, "Rượu giao bôi, phải uống như vậy mới có mùi vị."
Tiêu Lâm rũ mắt, nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, ngẩng đầu một hơi uống cạn.
"Bé ngoan." Lúc này tay Lý tổng mới rời khỏi eo cậu, vỗ vỗ má cậu như khen thưởng, như thể đang an ủi một con cún con.
Trần Chí Thanh lười nhác dựa vào ghế, quan sát tất cả mọi việc, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, đưa tay đẩy chiếc kính gọng vàng lên, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Lâm thêm vài giây.
Đây là đang giải vây cho mình? Tâm địa thật thiện lương.
Đáng tiếc, đêm nay sợ rằng bản thân cậu cũng khó có thể bảo vệ chính mình, vậy mà vẫn có thời gian quan tâm tới chuyện của người khác, cũng quá tử tế rồi.
Tiêu Lâm ngoan ngoãn uống xong một chén rượu giao bôi với Lý tổng, mặt không đổi sắc ngồi trở về ghế của mình, bắt đầu từ lúc cậu đứng lên Từ Lập vẫn luôn nín thở, chỉ sợ cậu bướng bỉnh, không cẩn thận đắc tội quý nhân.
Lúc này thấy cậu không những ngoan ngoãn phối hợp, mà ngay cả khi Lý tổng động tay động chân với mình cậu cũng đều nhịn xuống, Từ Lập lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ở trong lòng cảm thán thằng nhóc này cuối cùng cũng biết suy nghĩ cẩn thận rồi, vừa đứng lên rót tiếp một chén rượu cho Lý tổng.
"Ai da, Lý tổng, tôi đã nói Tiêu Lâm là đứa trẻ ngoan mà, không nói tới dáng dấp xinh đẹp, quan trọng nhất là nghe lời hiểu chuyện, trước đây cậu ấy chưa bao giờ đi xã giao, lần này nhờ có ngài xem trọng, để cậu ấy diễn vai nam thứ trong "Tình yêu rực rỡ", cậu ấy vì cảm tạ ngài, nên đã đặc biệt xin nghỉ từ đoàn phim chạy đến đây hầu rượu ngài."
Từ Lập nói xong lại giơ tay lên dùng sức đẩy Tiêu Lâm một cái, "Tiêu Lâm, cậu đứng lên mời Lý tổng của chúng ta một ly nữa đi, uống một ly làm sao mà đủ, đứa nhỏ này thực sự là không hiểu chuyện mà."
Tiêu Lâm rót đầy ly rượu của mình, lại một lần nữa đứng lên, "Lý tổng, tôi lại kính ngài một ly, cảm ơn ngài cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt, để không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Nói xong cũng không đợi Lý tổng đáp lời đã ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
"Ha ha ha, xem tửu lượng của Tiểu Tiêu này, tôi đoán cậu ấy là người phương bắc nha." Lý tổng vỗ vỗ cái ghế bên người ý bảo Tiêu Lâm ngồi xuống, "Người phương bắc chính là hào phóng như thế, tôi cũng thích làm ăn với người phương bắc lắm, còn như người miền nam, quá kén chọn, không phóng khoáng, Nghiêm tổng, ông nói có đúng không?"
Bữa tiệc hôm nay do Lý tổng chủ trì, ngoại trừ Tiêu Lâm, Từ Lập cùng nhà sản xuất phim "Tình yêu rực rỡ", thì những người khác đều là các ông lớn trong giới kinh doanh, mà trong số này ngoại trừ Trần Chí Thanh, tất cả đều là người phương bắc, Lý tổng vừa nói xong, đối tượng là ai trong lòng mọi người đều rõ như ban ngày, nhưng lại chẳng có người nào đứng ra thay Trần Chí Thanh giải vây.
Vốn dĩ mỗi vòng giao thiệp đều sẽ có quy tắc riêng, đối với Trần Chí Thanh, bọn họ chỉ biết cậu ta là một giám đốc bất động sản đến từ Thượng Hải, nghe nói doanh nghiệp ở Thượng Hải rất lớn, gia đình cũng rất giàu có, nhưng Thượng Hải là Thượng Hải, đây là Bắc Kinh, cậu muốn phát triển ở đây thì phải tuân thủ các luật lệ ở đây.
Nghiêm tổng mặt lộ vẻ xấu hổ, vội vàng quay đầu liếc mắt nhìn thấy Trần Chí Thanh vẫn là dáng vẻ chẳng sao cả, biếng nhác dựa lưng vào ghế, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói với Lý tổng: "Lý tổng, uống rượu thì uống rượu, nhưng phân biệt vùng miền không tốt lắm đâu, hơn nữa, bữa cơm hôm nay này vốn dĩ là Chí Thanh tới cùng Viễn Văn mới phải, Chí Thanh là anh họ của Viễn Văn, lớn lên cùng nhau, chỉ là Viễn Văn tạm thời không đến được, nên tôi mới qua đây tiếp khách, ngài có thể không nể mặt tôi, chẳng lẽ cũng không nể mặt Viễn Văn sao?"
Nghiêm tổng vừa nhắc tới Trần Viễn Văn, thì Lý tổng cho dù có bất mãn với Trần Chí Thanh đến đâu, cuối cùng vẫn phải giữ lại chút mặt mũi.
Trần Viễn Văn là ai? Tổng giám đốc của Văn Thanh Ảnh Nghiệp, tuổi còn trẻ đã đầu tư rất nhiều bộ phim điện ảnh quy mô lớn với doanh thu phòng vé trên trăm triệu, hầu như năm nào trong dịp Tết Nguyên Đán cũng có thể thấy bóng dáng của Văn Thanh Ảnh Nghiệp ở các rạp chiếu phim, toàn bộ giới giải trí ở Bắc Kinh không ai không biết Trần Viễn Văn.