* * *
Cậu giang tay, chạy đến ôm trọn lấy mùa xuân của mình.
Ôm thật chặt, một milimet cũng không muốn tách rời.
* * *
3 giờ chiều, Tiêu Lâm chậm chạp bò dậy từ trên giường, mông đau, tay mỏi, giọng khàn khàn, trông vô cùng thảm thương.
Trần Chí Thanh không ở trong phòng, không gian trống trải chỉ còn một mình cậu, thậm chí cậu còn nghe được cả âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ đang chạy trên tường.
Tích tắc, yên tĩnh, cô đơn.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên của mình và Trần Chí Thanh, khi hai người vừa xong việc Trần Chí Thanh đã đuổi cậu ra khỏi cửa, thế tình huống hiện tại là gì đây? Là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, không đành lòng đuổi nhân sĩ "tàn tật" này đi nên phủi mông chạy lấy người sao?
Lão già khốn nạn!! Bên ngoài rặt một bộ nghiêm trang đứng đắn, vừa lên giường là lập tức làm cậu đến chết đi sống lại, làm xong không nói tiếng nào đã bỏ cậu chạy mất dạng.
Lần gặp tiếp theo có phải lại là nửa tháng sau hay không? Có lẽ đêm qua mình khiến anh ta không vui, người ta không muốn chơi đùa với mình nữa?!
"Lão già khốn nạn!!" Cậu lại mắng một tiếng, giống như cam chịu xốc chăn lên, để lộ cơ thể trải đầy vết đỏ.
Tiếng động ngoài cửa đột ngột truyền đến, ngay sau đó là tiếng bước chân thong thả bình tĩnh, động tác vén chăn của cậu chững lại, bởi Trần Chí Thanh đã bước tới gần.
Trần Chí Thanh mặc một bộ quần áo thể thao ngắn tay màu đen, lộ ra cánh tay săn chắc và cẳng chân thon dài. Trần Chí Thanh không đeo kính, tất cả đường cong trên gương mặt cũng như cơ bắp trên cẳng chân trần trụi đều thấm đẫm mồ hôi, vừa nhìn là biết mới ra khỏi phòng tập gym.
"Tỉnh rồi sao? " Trần Chí Thanh hỏi cậu, "Mông còn đau không? "
Mẹ nó chứ! Anh còn mặt mũi để hỏi sao?! Là ai đã giày vò ông đây thành bộ dạng này?! Hả?!!
Cậu đương nhiên là muốn mắng chửi như vậy, nhưng cậu cũng rất sợ lão già Trần Chí Thanh này.
"Không đau." Cậu cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn, giả bộ đến là hay.
"Ừ" Trần Chí Thanh nhìn cậu một cái, vươn tay cởi chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi, lộ ra khuôn ngực săn chắc sáng ngời, "Tắm xong tôi sẽ đưa cậu xuống lầu ăn cơm."
"Không cần, tôi ——" Cậu muốn nói mình đến đoàn phim tùy tiện ăn chút gì đó là được không cần phiền phức như thế, kết quả cậu vừa mới ngẩng đầu lên, Trần Chí Thanh đã cởi xong quần đùi.
Cậu đột nhiên ngậm miệng.
Trần Chí Thanh mỉm cười, dáng vẻ như nhìn thấu tất cả,hắn đi đến trước cửa phòng tắm trong ánh mắt chăm chú của cậu, nói: "Nếu muốn thì theo vào đi."
Sau đó lập tức đóng cửa lại.
Cái... Cái gì?!
Muốn?!
Ai?!
Tôi sao?!
Tôi muốn?!
Tôi muốn sao?!
Ông đây là một trai thẳng chân chính sẽ mẹ nó muốn sao?!!
Cậu mở to hai mắt, phẫn nộ chỉ tay vào bóng lưng của Trần Chí Thanh, dáng vẻ tức giận, nhưng chiếc lều nhỏ căng phồng dưới lớp chăn bông đã hoàn toàn giết chết sự kiêu ngạo của cậu.
Hừ, đúng là cậu muốn đấy, ai bảo đạo hạnh của lão già này cao như vậy, cậu có thể làm gì chứ!
Sau khi nhận ra điều này, cậu hơi chán nản đứng dậy rời khỏi giường, kéo cặp mông vẫn chưa kịp phục hồi, từng bước đi đến trước cửa phòng tắm.
Mở cửa ra, Trần Chí Thanh đã tắm xong, đang khỏa thân đứng cạo râu trước bồn rửa mặt, cậu đi tới, chui vào từ khe hở dưới cánh tay của Trần Chí Thanh, dán sát vào người Trần Chí Thanh, nói: "Để tôi cạo râu giúp anh."
Trần Chí Thanh đưa dao cạo râu cho cậu, lại vòng tay qua eo cậu ôm người ngồi lên bồn rửa mặt, nâng chiếc cằm thon gầy lên, nói: "Cạo đi."
Cậu vòng chân qua eo Trần Chí Thanh, hai người dán chặt sít sao, tất cả phản ứng của đối phương đều nhìn thấy không sót một thứ gì, tiếng máy cạo râu vang lên "ong ong". Cậu dùng tay vuốt ve hai má Trần Chí Thanh, Trần Chí Thanh lại đột nhiên nắm lấy (thằng em) của cậu.
"Tôi đ*t..." Cậu kêu.
"Ừ?" Trần Chí Thanh dùng sức.
Cậu bị đau, ném dao cạo râu xuống, mềm nhũn dựa vào vai Trần Chí Thanh, nói: "Đau..."
Lúc này Trần Chí Thanh mới nhẹ tay, chậm rãi trêu đùa cậu.
"Trần Chí Thanh..." Cậu thở hổn hển, gọi tên Trần Chí Thanh.
Trần Chí Thanh ngậm lấy vành tai của cậu, hững hờ đáp: "Ừ."
"Đừng... Đừng chạm vào đó... Ưm..." Cậu run rẩy mãnh liệt, ôm lấy cổ Trần Chí Thanh rồi gặm cắn.
Trần Chí Thanh bị cậu cắn chảy máu mới buông tay, hai tay đặt trên bồn rửa mặt, vô cùng hạ lưu đưa đẩy về phía trước, "Cậu thoải mái rồi, có phải là nên hầu hạ tôi không?"
Cậu cúi đầu nhìn chỗ kia, nhất thời mê muội, ma xui quỷ khiến thế mà cậu thật sự quỳ xuống, dùng khoang miệng ấm áp ngậm lấy.
Cơ bắp của Trần Chí Thanh đột nhiên căng cứng, hai tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của cậu, đè đầu cậu lại.
Cậu cũng sốc không kém Trần Chí Thanh, thật ra cậu chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ làm loại chuyện này vì một người đàn ông, nhưng cậu không kiềm chế được, Trần Chí Thanh đã làm cậu vui sướng, vì vậy cậu muốn trả lại cho hắn niềm vui sướng tương tự, thậm chí là gấp đôi.
Cậu đi vào phòng tắm, nhưng cuối cùng lại được bế ngang từ đó ra, đuôi mắt ẩm ướt, khóe miệng ửng hồng.
Trần Chí Thanh lại mua cho cậu một bộ quần áo mới, vẫn là thương hiệu nổi tiếng quốc tế trị giá hàng vạn nhân dân tệ. Lần này, cậu mặc lên người chẳng chút ngại ngùng, chỉ là trong bữa tối khẽ lẩm bẩm, "Từ nay anh đừng xé quần áo của tôi, được không? Tôi... tôi tự cởi."
Trần Chí Thanh tựa vào ghế nhìn cậu, cười nói: "Được."
Sau khi ăn xong bữa trưa đơn giản nhưng tinh tế, cậu ngồi xe của Trần Chí Thanh trở lại đoàn phim, trước khi xuống xe Trần Chí Thanh nói: "Nửa tháng tới tôi có việc phải xử lý, tôi để Trương Mông ở lại Bắc Kinh, có chuyện gì thì cậu tìm cậu ấy."
Cậu hỏi: "Tìm anh không được sao?"
Không đợi Trần Chí Thanh trả lời, cậu vội vàng nói: "Tôi biết rồi, anh mau đi làm việc của mình đi."