Buổi chiều Tiêu Lâm có hai cảnh quay quan trọng, một cảnh tranh chấp với Tăng Viễn, một cảnh hôn với Hà Mân.
Sau việc tối qua, Tiêu Lâm biết Tăng Viễn nhất định sẽ càng ghét mình hơn, cảnh diễn hôm nay đoán chừng không thể thuận lợi mà hoàn thành, thế nên cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cảnh trong phim là Tăng Viễn đóng vai Thẩm Lưu Minh hiểu lầm rằng Tề Khải và Diệp Chân có quan hệ tình cảm, hùng hùng hổ hổ đến nhà của Tề Khải gây sự, mà Tề Khải đã bất mãn với Thẩm Lưu Minh từ lâu, cố tình khích bác hắn, sau đó cả hai lao vào đánh nhau túi bụi.
Trận chiến này bắt đầu bằng việc Thẩm Lưu Minh tát Tề Khải* một cái.
* Trong bản raw tác giả để là Tiêu Lâm nhưng mình nghĩ chỗ này nên là Tề Khải thì hợp lí hơn.
"Bốp!"
Lại một cái tát nữa, đây đã là lần thứ năm Tiêu Lâm bị Tăng Viễn tát rồi.
Vốn dĩ đạo diễn chỉ cần mượn góc máy để quay, nhưng thực hiện đến mấy lần đều không đạt được kết quả khả quan, bởi mỗi lần Tăng Viễn đều cố ý làm hỏng.
Sau khi không đạt được hiệu quả mong muốn, đạo diễn bèn hỏi Tiêu Lâm có thể chịu bị tát thật không.
Một diễn viên trẻ như Tiêu Lâm căn bản không có quyền tự quyết, đạo diễn bảo đánh thì phải đánh thôi. Bây giờ, cậu đã có Trần Chí Thanh chống lưng, đạo diễn dù thế nào cũng phải chừa cho cậu chút mặt mũi.
Nhưng chính cậu cũng biết chút mặt mũi này không phải là chừa cho mình, nếu cậu thật sự định huênh hoang cáo mượn oai hùm thì quả thực là không biết xấu hổ.
"Đến đây đi." Chẳng phải chỉ là mấy cái tát thôi sao, một người đàn ông như cậu sao mà không chịu nổi chứ. Cậu chẳng nghĩ ngợi nhiều mà gật đầu với đạo diễn.
Đạo diễn tán thưởng vỗ lưng cậu, nói với Tăng Viễn: "Tiểu Tăng, lúc đánh chỉ cần vỗ nhẹ lên mặt, chủ yếu là để nhìn cho giống thật, hậu kì sẽ chỉnh sửa sau."
"Vâng, đạo diễn, tôi hiểu rồi." Tăng Viễn tươi cười lấy lòng đạo diễn, vừa quay người thì nụ cười lập tức tắt ngúm.
Tiêu Lâm biết kiểu gì mình cũng không thể thoát khỏi cái tát này, sợ hãi cũng vô nghĩa.
"Tốt, Action!"
Sau khi đạo diễn hô xong, các bộ phận nhanh chóng khởi động máy.
Tăng Viễn nổi giận đùng đùng đứng trước mặt Tiêu Lâm, to tiếng chất vấn: "Mày chạm vào cô ấy? Mày dám chạm vào cô ấy?!"
Tiêu Lâm giả vờ cười đến vui vẻ thích chí, đút tay vào túi áo, nói: "Tao chạm vào đấy thì làm sao? Mày có tư cách gì mà tra hỏi tao?"
Tăng Viễn không nói hai lời vung tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng "chát" giòn tan đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh, má Tiêu Lâm ngay lập tức đỏ ửng.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều không nghĩ rằng Tăng Viễn sẽ ra tay mạnh như vậy, ngay cả đạo diễn cũng sững sờ tại chỗ, quên cả hô "Cắt".
"Ôi chao, cậu không sao chứ," Tăng Viễn giống như lo lắng giữ chặt lấy cổ tay Tiêu Lâm, "Vừa rồi tôi mải đắm chìm trong cảm xúc của nhân vật, nhất thời kích động không khống chế được sức lực. Xin lỗi nhé, Tiêu Lâm."
Đ*t m* mày, không khống chế được sức lực, con mẹ nó ai cũng nhìn ra là mày cố ý?! Thằng ch* miệng nam mô bụng một bồ dao găm*!!
* Raw: 笑里藏刀 - tiếu lý tàng đao, ý chỉ những người bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao.
Tiêu Lâm cười lạnh một tiếng, dùng đầu lưỡi đè lên phần lợi bên dưới chỗ da bị đánh đến đỏ ửng, hờ hững lắc đầu: "Không sao, tôi biết cậu không cố ý. Người bình thường không ai lại làm thế cả."
"Vậy thì tốt rồi, cậu đừng để bụng nhé." Tăng Viễn nở nụ cười giả nhân giả nghĩa, quay lại nói với đạo diễn, "Đạo diễn, thế nào rồi? Cảnh này có qua không ạ?"
"Hả?! À, cảnh này được rồi, nhưng vẫn cần bổ sung vài góc máy khác." Đạo diễn nói xong lại hỏi Tiêu Lâm, "Tiểu Tiêu, thế nào? Quay lại vài lần không vấn đề gì chứ?"
Tiêu Lâm gật đầu: "Không sao đạo diễn ạ, làm lại thôi nào."
Lần quay thứ hai không ngoài dự đoán, Tăng Viễn lại cho cậu ăn một cái tát đau điếng, sau khi đánh xong lại áy náy nở nụ cười đạo đức giả với cậu.
Bây giờ thì ai cũng có thể nhận ra Tăng Viễn đang cố tình nhắm vào cậu. Loại chuyện này xảy ra như cơm bữa ở các đoàn phim, tiền bối bắt nạt hậu bối, người nổi tiếng bắt nạt kẻ vô danh, chống lưng mạnh bắt nạt chống lưng yếu. Nếu không vui, cậu có thể lao vào đánh người ta một trận, dù sao chuyện đó cũng sẽ trở thành đề tài buôn chuyện cho người khác trong những lúc rảnh rỗi mà thôi, huống hồ, sau khi đánh xong cậu có muốn quay cảnh này nữa hay không?
Tiêu Lâm là một diễn viên vô danh, trước khi đóng "Tình yêu rực rỡ" về cơ bản là cậu không tồn tại. Trong khi đó Tăng Viễn đã có khoảng 10 đến 20 triệu người hâm mộ trên Weibo, lại còn là thành viên cố định trong một chương trình truyền hình thực tế, nhân khí có thể nói là vô cùng cao. Người trong đoàn phim đều khá khôn ngoan, giỏi cân nhắc thiệt hơn, nhất thời không có ai đứng ra nói giúp cậu một câu.
Cậu cũng bèn cắn răng chịu đựng.
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Casey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Lúc quay đến lần thứ năm, bàn tay của Tăng Viễn đang trên đà lao tới, khi chỉ còn cách mặt cậu khoảng 2- 3 cm, một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên, trong không gian tĩnh lặng tựa như dòng suối buốt giá, khiến chân tay người khác đông cứng.
"Mọi người, tạm dừng một lát."
Tiêu Lâm quay đầu, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Trần Chí Thanh sau màn hình giám sát, đứng sóng vai bên cạnh đạo diễn.
Anh ta đến từ lúc nào?!
Không đúng, tại sao anh ta lại đến đây?!
Những nghi vấn chen chúc trong đầu Tiêu Lâm còn chưa kịp hỏi ra miệng thì Trần Chí Thanh đã nhìn sang phía cậu, vẫy vẫy tay. Khi cậu đang chuẩn bị chạy tới thì lại nghe thấy giọng nói vừa hưng phấn vừa khó tin của Tăng Viễn: "Tôi sao?"
"Đúng vậy, cậu qua đây." Trần Chí Thanh gật đầu cười nói với Tăng Viễn.
Hóa ra người ta không gọi mình. Tiêu Lâm thất vọng lùi bước, khóe môi nở nụ cười gượng gạo.
Tăng Viễn tung tăng chạy tới, dừng lại trước mặt Trần Chí Thanh và đạo diễn với gương mặt ửng hồng, "Giám đốc Trần, sao ngài rảnh rỗi tới đoàn phim vậy? Sao không nói trước với mọi người, mọi người sẽ đón tiếp anh nha."
Trên mặt Trần Chí Thanh vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, đứng một bên chờ cậu ta léo nhéo xong, nhưng sau đó hắn lại phớt lờ rồi nhìn cậu ta chằm chằm không nhúc nhích.
Tăng Viễn bỗng cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ từ nụ cười hời hợt ấy, lời hờn dỗi ngậm trong miệng không sao nói ra được.
"Không nói nữa sao?" Trần Chí Thanh hỏi cậu ta, "Vậy thì tôi nói. Tôi sẽ không nói đến lần thứ hai, nên cậu phải nhớ cho kĩ."
"Bộ phim này tôi đầu tư năm mươi triệu," Ánh mắt Trần Chí Thanh dừng hai giây trên gương mặt Tăng Viễn rồi quay đầu nhìn về phía đạo diễn, "Không vì điều gì khác chính là vung tiền để Tiêu Lâm chơi đùa thỏa thích."
"Cho nên nếu có ai dám làm em ấy không vui hoặc khiến em ấy chịu ấm ức, tôi sẽ lập tức khiến các người cút xéo." Trần Chí Thanh nói xong lại cười cười với Tăng Viễn, "Thế nào? Nhớ rõ chưa?"
"Nhớ... Nhớ rõ ạ, giám đốc Trần, trước đây là tôi không hiểu chuyện, sau này tôi không dám thế nữa." Tăng Viễn vội vàng gật đầu, sắc mặt trắng bệch.
"Nhớ kỹ là tốt rồi, cút đi."
"Vậy... giám đốc Trần hẹn gặp lại." Tăng Viễn nói xong thì hậm hực chạy mất.
Trần Chí Thanh lúc bấy giờ mới quay lại nhìn về phía Tiêu Lâm ở trong sân. Người thanh niên mảnh khảnh trắng nõn, yên tĩnh đứng trước tấm vải xanh to lớn không một bóng người, nhìn hắn chăm chú. Đôi mắt mòn mỏi ngóng trông dường như chất chứa nỗi thất vọng, khổ sở, chán chường, tất cả đều rõ ràng đến mức khiến người khác vừa liếc mắt là có thể nhìn thấu.
Thấy hắn nhìn sang, lại vội vàng chột dạ cúi đầu, giả vờ như chẳng mảy may quan tâm tới bộ dạng đáng thương của mình.