Phương Á Phân kể lại: "Lúc trưa mẹ tới, bọn họ đang ăn bánh bao con làm hồi sáng. Ăn trưa xong thì mẹ đẩy Thu Bình vào phòng, bà ấy bảo buổi trưa nắng gắt, ở bên ngoài may giày có hơi chói mắt, làm trong phòng thì thuận tiện hơn, còn có thể ngủ trưa, mẹ đẩy bà ấy vào trong xong rồi rời đi."
Bạch Lộ hỏi lại Cố Càn lần nữa: "Càn Càn, sau khi bà ngoại đẩy bà nội vào phòng rồi thì con và em trai đã làm gì?"
Cố Càn: "Bọn con ngủ trên giường của mẹ, bà ngoại cũng thấy, là bà ngoại ẵm em trai lên giường ạ?"
Phương Á Phân: "Đúng rồi, là mẹ ôm Khôn Khôn, Cố Càn mới năm tuổi, không ôm được Cố Khôn."
Bạch Lộ lần lượt hỏi thêm một số vấn đề nữa, sau đó nhờ Phương Á Phân chăm sóc Cố Càn và Cố Khôn, rồi đi đến văn phòng Ủy ban thôn.
Trong văn phòng Ủy ban thôn có một cái loa, vừa rồi Vương Đại Quốc dùng loa kêu qua một lần, mọi người trong thôn đều đã tụ tập lại, vì ở đây không có điện nên không có phát thanh, nếu không... sẽ càng thuận tiện hơn.
Khi Bạch Lộ đến, mọi người đã có mặt ở đó.
Bạch Lộ đi lên phía trước, mặt mày nghiêm túc, nói: "Xin chào mọi người, tôi là Bạch Lộ, chồng tôi là Cố Thâm Dương, anh ấy là một quân nhân, thế nhưng hai tháng trước, trong lúc thi hành nhiệm vụ anh ấy đã bị thương, trở thành người thực vật, mẹ chồng của tôi là Triệu Thu Bình cũng vì việc này mà bị kích thích, rồi trúng gió."
"Hôm nay tôi đến hiệu thuốc trong huyện lấy thuốc ngâm chân cho mẹ chồng, vừa quay lại thì mẹ chồng tôi đã qua đời. Ông Tiền Quốc Lượng, là một ông thầy trung y già sống ở chuồng bò, phán đoán mẹ chồng tôi có thể đã qua đời được khoảng hai ba tiếng đồng hồ rồi, tức là vào lúc một hoặc hai giờ trưa."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT