Thực ra Triệu Thu Bình có suy nghĩ như vậy cũng không khó hiểu.

Thứ nhất bà đã tính đến mọi mặt, bà thấy được Bạch Lộ là một người cẩn thận tỉ mỉ dịu dàng, là người tốt, hơn nữa vợ chồng Vương Đại Kiều cũng là người tốt.

Cho nên bà đã nghĩ đến việc, nếu sau này Bạch Lộ có không tử tế, vợ chồng Vương Đại Kiều cũng không để cô tùy ý bắt bạt hai đứa cháu mình.

Thứ hai, đây là suy nghĩ phổ biến của con người ở thời đại này, con trai trong nhà xảy ra chuyện, đều nghĩ đến hỏi cưới một cô vợ về.

Bạch Lộ kéo Phương Á Phân đi theo cô, Bạch Lộ kiên nhẫn giải thích cho Phương Á Phân: "Mẹ, con biết mẹ đau con, thương con, nhưng mà..."

Giọng Bạch Lộ nghẹn ngào,"Cha nuôi con là một quân nhân, ông ấy hi sinh vì tổ quốc, con... từ nhỏ con luôn khâm phục ông ấy, tôn kính ông ấy, con thấy người quân nhân vô cùng vĩ đại, bọn họ là anh hùng, bọ họ vì tổ quốc quên mình."

"Từ nhỏ, cha nuôi đã dạy bảo con rằng làm người thì phải biết ơn, trước mặt con là bản thân mình và tập thể, nếu cần phân biệt phải trái đúng sai, thì tập thể nặng hơn bản thân. Con lớn lên dưới lời dạy của cha nuôi, nên khi đồng chí Cố Thâm Dương xảy ra chuyện, thím Cố đưa ra đề nghị như vậy, con liền đồng ý."

"Mẹ, người đừng trách bà ấy, bà ấy cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương, nhưng người phụ nữ đáng thương này xứng đáng để chúng ta tôn kính. Chú Cố qua đời vì cha con, phận làm con gái, con thay cha trả ơn huệ cũng là việc nên làm. Cố Thâm Dương hi sinh vì tổ quốc, là nhân dân, con chăm sóc người nhà anh hùng cũng nên làm."

Phương Á Phân mím môi không nói lời nào.

Bạch Lộ biết Phương Á Phân tức giận, cô ôm lấy bà làm nũng, tiếp tục nói: "Mẹ, trong lòng con, người không chỉ là một người mẹ tốt, người còn là một người vợ hiền, một người phụ nữ tốt bụng. Nếu như mẹ không phải vợ hiền, không phải người phụ nữ tốt bụng, nhiều năm qua người sẽ không cùng cha con luôn giúp đỡ nhà họ Cố, không phải sao?"

Nịnh nọt như này... Phương Á Phân thực sự bất đắc dĩ.

Phương Á Phân thở dài: "Con nữa... Con đã nói đến như vậy, mẹ còn có thể nói gì? Nếu còn nói nữa, chẳng phải mẹ sẽ không còn là một người mẹ tốt, một người vợ hiền, một người phụ nữ tốt bụng à?"

Huống hồ hai đứa cũng đã kết hôn rồi, còn có thể để hai đứa nó ly hôn sao?

Nhưng bà vẫn phải tỏ thái độ, bà muốn Triệu Thu Bình hiểu rõ, ơn nghĩa của nhà họ Cố với nhà họ Vương là một chuyện, còn ở chuyện này, Triệu Thu Bình bà ấy chính là không đường hoàng.

Nếu bà không thể hiện thái độ rõ ràng, còn tưởng ràng con gái bà dễ bắt nạt.

Bạch Lộ cười, vô cùng thân thiết chôn đầu vào hõm vai Phương Á Phân: "Con là mẹ sinh ra, vì có người mẹ tốt bụng đạo đức tốt như vậy mới có đứa con gái xinh đẹp thiện lương như con này."

"Ba hoa."

Bạch Lộ lại nói:

"Với cả con gả cho Cố Thâm Dương chỉ để ngụy trang mà thôi, như vậy con có thể danh chính ngôn thuận nhận tiền trợ cấp của Cố Thâm Dương. Lãnh đạo bộ đội đã đồng ý với con, sau mười năm, Cố Kiền và Cố Khôn trưởng thành, con có thể lấy giấy chứng minh thanh minh tình trạng hôn nhân của lãnh đạo bộ đội, con vẫn là một cô gái tốt trong sạch."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play