Thư kí huyện trưởng hỏi: "Vậy, còn xe thì..."
Huyện trưởng giao việc: "Cậu đi bố trí xếp."
"Chúng ta còn có thể thu xếp cho cô ấy một phần công tác, ví dụ như làm ở hợp tác xã cung tiêu ở trấn bọn họ, công việc này cũng nhẹ nhàng, coi như là huyện thành chúng ta chăm sóc người nhà quân nhân." Thư kí huyện trưởng lại hỏi tiếp.
Huyện trưởng vẫn câu nói đó: "Cậu đi sắp xếp."
"Vâng."
Sau một tiếng đồng hồ, hai giờ chiều, xe chính phủ lái vào đại đội sản xuất Trường Thanh.
Đại đội sản xuất Trường Thanh rất hẻo lánh, vì đường qua lại là đường núi, điều kiện trong đội kém, bình thường ngay cả mấy cậu Hồng Binh cũng không muốn tới cửa, hôm nay có một chiếc xe chạy đến, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Phải biết một khi xe chạy từ trên đường núi xuống sẽ đi ngang qua cánh đồng, cho nên tất cả mọi người đều có thể gặp được.
Những người đang làm việc trên đồng hỏi nhau: "Ai tới vậy?"
"Là lãnh đạo lớn đấy, chắc chắn là lãnh đạo lớn, công xã chúng ta ở trấn trên không có xe này."
"Là lãnh đạo của thị trấn?"
Lúc mọi người đang nghị luận ầm ĩ, đại đội trưởng Vương Đại Quốc đã chạy tới, tài xế thấy có người chạy tới thì dừng xe lại.
Vương Đại Quốc căng thẳng nói: "Lãnh đạo, tôi là Vương Đại Quốc, đại đội trưởng của thôn này, xin hỏi anh đến đại đội có chuyện gì sao?"
Lãnh đạo lớn nhất mà Vương Đại Quốc từng gặp qua chính là xã trưởng công xã, nhưng xã trưởng công xã không có điệu bộ này, cho nên ông ta rất khẩn trương, hơn nữa ông ta cũng không biết người lái xe là ai, nên gọi lãnh đạo cũng không sai.
Tài xế cười chào hỏi: "Chào đại đội trưởng, tôi không phải lãnh đạo, tôi chỉ là tài xế thôi."
Lúc này, cửa xe hạ xuống, Bạch Lộ từ trong xe ngó đầu ra: "Bác cả, là cháu."
Vương Đại Quốc thấy Bạch Lộ, giật mình hỏi: "Lộ Lộ, sao cháu lại ở trên xe?"
Bạch Lộ nói: "Bác cả, đợi chúng cháu xuống xe rồi hãy nói."
Nói xong cô quay sang nói với tài xế,"Bác tài, chúng tôi xuống xe ở đây là được, cảm ơn bác."
Tài xế xua tay: "Không cần cảm ơn, nhiệm vụ của chúng tôi là giúp đỡ người cần giúp."
Sau đó chờ nhóm Bạch Lộ xuống xe xong, ông ta lái xe rời đi.
Cùng lúc, người làm việc ở gần đó thấy Bạch Lộ xuống xe, sau Bạch Lộ, Vương Hữu Tiến cũng xuống xe, còn có Triệu Thu Bình, lập tức, mọi người càng thêm tò mò.
"Đại Kiều, là Lộ Lộ và Hữu Tiến." Phương Á Phân nói, vội vàng chạy đến, lớn tiếng gọi: "Lộ Lộ... Hữu Tiến..."
Vương Đại Kiều cũng đi theo, cuối cùng con gái và con trai đã trở về, bọn họ cũng yên tâm rồi.
Phải biết mấy ngày nay cả nhà lúc nào cũng lo lắng thấp thỏm, nhất là vợ ông, ngày nào cũng mặt u mày chau.
Vương Đại Quốc nhìn về phía Bạch Lộ: "Lộ Lộ, mấy người các cháu ngồi xe trở về như nào vậy?"
"Bác cả, chúng ta về nhà rồi nói." Bạch Lộ không muốn nói ở đây.
Vương Đại Quốc nhìn người xung quanh, gật đầu: "Ừ."
Sau đó ông ta nhìn về hướng cánh đồng hô to,"Nhìn cái gì? Không làm việc à? Không cần điểm công? Mấy người cứ nhìn tiếp đi, rồi cũng đừng nghĩ đến điểm công buổi chiều nữa."
Bị ông ta hô hào, mọi người vội vàng quay lại công việc.
Đùa gì đấy, một buổi chiều cũng kiếm được nửa phần điểm công đấy, nào có gì quan trọng hơn điểm công được chứ.