"Lộ Lộ, Dương Tử nhà thím thực sự là một đồng chí tốt. Như Cố Kiền và Cố Khôn, hai đứa nó không phải con ruột Dương Tử, cha hai đứa hi sinh thân mình vì tổ quốc."
"Trong một nhiệm vụ, cha hai đứa nó che chắn cho Dương Tử hoàn thành nhiệm vụ mà đã hi sinh. Sau khi cha hai đứa nó qua đời, Dương Tử lo hai đứa nó ở quê sống không tốt, nên đón hai đứa nó về giao cho thím nuôi nấng."
"Nhưng Lộ Lộ cháu cứ yên tâm, hai đứa đều có tiền, mỗi tháng nhà nước trợ cấp cho hai đứa nó năm đồng tiền, khoản tiền này được phát đến khi hai đứa nó mười tám tuổi. Cho nên cháu không phải lo về việc nuôi hai đứa nó."
"Còn về phần thím, từ sau khi Dương Tử tham gia quân ngũ, mỗi lần gửi tiền lương về thím đều cất đi. Từ lúc nó mười sáu tuổi bắt đầu đi bộ đội, bắt đầu từ năm đồng tiền một tháng, đến bây giờ là bốn mươi đồng tiền một tháng, thím đều để dành cho nó cưới vợ, thím đã cất được một nghìn đồng."
"Lộ Lộ, cháu gả cho Dương Tử cũng không cần đi kiếm điểm công, cháu chỉ cần chăm sóc một chút cho thím và hai đứa nhỏ là tốt rồi, tiền trong nhà đều giao cho cháu, cháu quản lý nhà cửa. Còn tiền trợ cấp của Dương Tử, sau này giao hết cho cháu lĩnh."
"Lộ Lộ, thím cũng không để cháu phải gả thật cho Dương Tử, thím có thể viết khế ước cho cháu, nhờ lãnh đạo bộ đội làm chứng, cháu chỉ cần gả cho Dương Tử mười năm, sau mười năm, Cố Kiền mười lăm tuổi, Cố Khôn mười ba tuổi, hai đứa nó cũng đã lớn rồi, có thể chăm sóc người khác, đến lúc đó cháu có thể tái giá."
"Tuy là kết hôn lần thứ hai, nhưng Dương Tử là người thực vật, cháu vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, cũng không khác gì kết hôn lần đầu cả, thím còn có thể cho cháu một trăm đồng làm của hồi môn..."
Triệu Thu Bình thật sự hết cách, bà không sợ chết, bà chỉ lo sau khi mình chết đi, hai đứa cháu trai biết phải làm sao?
Cho nên bà tìm một người mẹ cho hai đứa, nhưng người khác thì bà không yên lòng, nhỡ bà không còn, lại chẳng biết người ta có tính người không, vậy không phải hai đứa cháu trai phải chịu khổ sao?
Nhưng bà rất tin tưởng Bạch Lộ. Chưa kể, nếu nhân phẩm Bạch Lộ không tốt, vợ chồng nhà họ Vương cũng không để Bạch Lộ tùy ý ức hiếp hai đứa cháu trai.
Nhân phẩm của vợ chồng Vương Đại Kiều thì vẫn tin tưởng được, không tính đến tình cảm qua lại hai mươi năm qua, chỉ bằng năm đó cha Dương Tử cứu Vương Đại Kiều mà chết.
Hàng năm nhà họ Vương luôn cung cấp một trăm cân lương thực cho hai mẹ con, mãi đến tận khi Dương Tử lớn, có thể thấy được nhân phẩm vợ chồng nhà họ Vương rất tốt. Dựa vào điểm này, Triệu Thu Bình mới nghĩ đến việc cầu xin Bạch Lộ gả cho con trai mình.
Bạch Lộ lặng im, cô cẩn thận suy nghĩ, phụ nữ thời đại này kết hôn sớm, thân thể này cũng đã mười tám tuổi rồi, chưa đến một năm nữa, chắc chắn Phương Á Phân sẽ lo cho hôn sự của cô.
Dù cô có thể mượn cớ này kia, nhưng chỉ có thể kéo dài một hai năm, nhưng có thể kéo đến ba bốn năm ư?