Ấn tượng của ông ấy đối với Bạch Lộ thực sự tốt, đã coi cô như là cháu gái của mình, lần này nghe tin Bạch Lộ mất trí, ông cảm thấy khá là đáng tiếc.
Bạch Lộ nói: "Cháu chào chú, Thâm Dương nói trước đây khi anh ấy nằm viện chúng ta có gặp qua, thực sự xin lỗi chú, cháu không có ấn tượng gì cả."
Bà Lữ nói: "Ôi chao, đây là Bạch Lộ sao, ông Lữ nhà cô luôn nhắc tới cháu, cuối cùng hôm nay cô cũng được nhìn thấy cháu rồi. Đúng thật là một cô gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, tiện nghi cho thằng bé Dương Tử này rồi. Còn đây là Cố Càn và Cố Khôn đúng không? Nào nào Dương Tử, vợ Dương Tử, đến đây, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm nào."
Bạch Lộ có chút ngượng ngùng cười cười: "Cô quá khen rồi, chúng cháu ăn cơm rồi, đây là điểm tâm do cháu tự tay làm, mang tới cho cô chú ăn thử ạ." Sau đó để hai đứa nhỏ đi chào hỏi người lớn.
Bà Lữ khen hai đứa nhỏ mấy câu: "Cháu thật là lễ phép."
Nói xong, bà cầm lấy cái giỏi, vén lớp vải che lên, nhìn thấy bên trong có hai đĩa bánh ngọt: "Thật sự đến đúng lúc nha, cô chú vừa ăn cơm xong, có thể nếm thử."
Bà lấy cho mình một miếng trước: "Hây da, bánh ngọt này ăn rất ngon, vừa mềm lại vừa ngọt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play