Nhưng mà Cố Thâm Dương là loại người khó nhằn, anh nói đợi ăn sáng xong rồi mới kể, thì chính là ăn xong anh mới nói. Trừ phi... Cho anh một chút lợi ích, thế nhưng Bạch Lộ làm gì nghĩ nhiều được như vậy, cô chỉ có thể ngồi im, vô vị mà nhìn anh. Sau đó, hai ba ngụm uống hết cháo khoai lang, lại ăn thêm một lòng trắng trứng, cô không thích ăn lòng đỏ, đưa lòng đỏ cho Cố Thâm Dương.
Cố Khôn: "Mẹ kén ăn, không tốt nha."
Bạch Lộ: "... Mẹ không phải kén ăn, mẹ đây là tiết kiệm tiền, mẹ ăn xong rồi, còn thừa không nên lãng phí, cho nên mới đưa cho cha các con, cha các con còn chưa ăn no đâu."
Cố Khôn suy nghĩ một lúc, sau đó muốn đổ cháo khoai lang trong chén của mình vào chén của Cố Thâm Dương: "Cha ơi, con cũng no rồi." Bé còn nhỏ, ăn một cái trứng luộc, thêm một chén cháo khoai lang cũng không phải không được. Chủ yếu là bé muốn dành bụng để ăn dưa hấu hôm qua mà thôi.
Cố Thâm Dương cảm thấy mình là trạm thức ăn thừa, hiện tại có trạm phế phẩm, anh liền đặt tên là trạm thức ăn thừa. Cố Thâm Dương cầm chén của mình lên, không cho Cố Khôn được như ý: "Con có muốn cao hơn không? Cao giống cha vậy đó?" Cố Thâm Dương hỏi.
Cố Khô: "Muốn ạ." Cái này là đương nhiên, đứa trẻ nào mà chẳng muốn được cao lớn, trong lòng các bé cha chính là ngọn núi cao nhất, các bé đều muốn cao giống y như cha vậy.
Cố Thâm Dương: "Nếu vậy thì con phải ăn tất cả thức ăn, con không mà không ăn cơm, thì chỉ cao đến bấy nhiêu được thôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play