Cố Thâm Dương nói tiếp:
"Em cũng đừng lo lắng, lúc nãy anh đã ngắt lời, kiến hoa sẽ không để tâm đến những thứ này, chỉ cần em đừng nói về chuyện này nữa là được. Hơn nữa người ở khu cho thân nhân cũng không nhận ra em, cho nên em không cần khẩn trương. Nếu có người hỏi bâng quơ về những vấn đề khác, thì em cứ nói những chuyện anh đã dạy. Hơn nữa, ai quy định mất trí nhớ thì chắc chắn là không biết cái gì?"
Bạch Lộ gật đầu: "Ừ." Nói xong, cô quay đầu, muốn tỏ ý cảm ơn anh, nhưng do bọn họ dựa sát vào nhau, cô vừa quay đầu thì gương mặt đã xoẹt qua môi anh, hai người cũng hơi sững sờ.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Hai bên đều tim đập liên hồi.
Hai người lập tức ngồi ngay ngắn lại, cũng hơi chột dạ, đừng thấy ngày thường Cố Thâm Dương nói chuyện hơi cợt nhả, nhưng tới giờ còn chưa tiếp xúc với nữ đồng chí nữa, vừa nãy thật sự tiếp xúc nên vẫn hơi ngượng ngùng.
Lúc này, lỗ tai anh đỏ bừng như muốn rỉ máu ra. Thậm chí môi anh còn hơi run run, cảm thấy miệng không còn là của mình nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT