Bạch Lộ lắc đầu: "Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng mẹ, tuy con không còn nhớ rõ, nhưng Thâm Dương nói với con, mọi người đối xử với con còn tốt hơn nhiều so với con trai của mình, được sinh ra là con của mẹ chính là phúc phận cả đời này của con."
"Con nói cái gì vậy, có thể sinh được một người con gái như con mới là phúc của mẹ." Cứ mỗi lần nghĩ đến mười tám năm trước, đứa con gái này đã không ở bên cạnh mình, bà lại cảm thấy vô cùng xót xa.
Trò chuyện một lúc, Cố Thâm Dương và Bạch Lộ rời đi, để lại Cố Càn và Cố Khôn chơi súng đồ chơi với Tứ Mao trong sân.
Bạch Lộ: "Em đã giặt hết quần áo thay ngày hôm qua rồi, bây giờ ra suối hình như cũng không có quần áo nào để giặt."
Cố Thâm Dương: "Lấy quần áo sạch ra giặt lại cũng được."
Bạch Lộ: "Thế có giả trân quá không? Thôi vậy, em sẽ đi giặt ga giường, chăn bông mà hôm đó qua đêm trên núi tụi mình mặc nguyên quần áo ngủ."
Cố Thâm Dương: "Hay là em đã mong anh cởi áo cho em?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play