Trong lúc mơ hồ, Bạch Lộ cảm nhận được có thứ gì đó đè trên người mình khiến cô choáng ngợp tới mức không thở nổi, tới lúc cô mở được mắt ra thì thấy Cố Khôn đang ngồi trên người cô, suýt nữa thì không nhịn được kêu lên một tiếng.
Thấy Bạch Lộ mở mắt ra, Cố Khôn lập tức nói: "Mẹ à mẹ không có ngoan, mẹ bị chảy nước miếng rồi kìa."
Đầu óc Bạch Lộ trong giây lát trở nên trống rỗng, khi định thần lại, cô lập tức dùng tay lau đi, kết quả là không thấy có nước miếng nào cả, tiếp đó là cô nghe thấy tiếng cười của Cố Khôn: "Ha ha... ha ha ha... mẹ thật dễ bị lừa đó, con đã lừa được mẹ rồi, hahaha..."
Bạch Lộ liền trực tiếp bế tên tiểu tử này lên rồi đánh vào mông cậu hai cái, Cố Khôn vùng vẫy như một chú ếch, còn miệng vẫn không ngừng cười.
"Con đúng là một nhóc hư đốn nha." Bạch Lộ thả cậu ra, sau đó lướt quanh một lượt nhưng không thấy Cố Càn đâu cả,"Anh trai con đâu rồi?"
Cố Khôn đáp: "Đang nấu cơm ạ."
Nấu cơm? Bạch Lộ ngạc nhiên: "Con nằm đi, lát nữa mẹ sẽ mặc quần áo cho con sau."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play