Cố Càn nhìn bát mì sợi, nước mắt tí tách rơi xuống, Cố Khôn không hiểu gì cả, bàn tay nhỏ bé cầm lấy sườn lợn lên rồi trực tiếp gặm. Bạch Lộ thở dài, đi qua đó, bế Cố Càn lên.
"Mẹ ơi..." Cố Càn vùi đầu vào ngực Bạch Lộ, khóc đến khản cả giọng, thằng bé chừng này tuổi rồi, đã biết chết là như thế nào.
"Mẹ ơi, bà nội mất rồi... hu hu hu... bà nội mất rồi... con không còn bà nội, con không còn bà nội nữa..."
Cố Khôn nhìn anh trai một cách khó hiểu, không biết tại sao anh trai lại khóc?
Cậu nhóc dùng thìa gỗ múc miếng sườn lợn trong bát của anh trai ra, sau đó len lén cười.
Thằng bé vô lo vô nghĩ này.
Bạch Lộ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cố Càn: "Càn Càn đừng sợ, các con còn mẹ mà, sau này mẹ sẽ chăm sóc cho các con."
Dựa theo cốt truyện, Triệu Thu Bình cũng chết, Cố Thâm Dương tỉnh lại, vậy thì hai đứa con trai này thì sao? Tương lai sẽ như thế nào? Nghe ngóng từ Cố Yên và Mễ Tâm Nhi một chút sao?
Không, Bạch Lộ vẫn phủ nhận, để đám trẻ lớn lên thuận theo tự nhiên là được rồi, không cần phải dựa vào nội dung cốt truyện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT