Tề Hú biết Đường Thời Ngữ đã dẫn một cô nhi từ trong am về, nhưng vẫn không để trong lòng, cũng chưa từng tìm hiểu thân phận của người này. Hôm nay gặp mặt, mới vừa rồi nhìn thấy mặt của thiếu niên, hắn theo bản năng liền muốn chạy trốn.

Kiếp trước, hắn chết trong tay thiếu niên này, không có nguyên nhân, người nọ vọt vào cửa phủ, không nói hai lời liền chém giết hắn. Dứt khoát nhanh nhẹn, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tề Hú ôm cổ đầy máu, mờ mịt ngã xuống đất.

Hắn tận mắt nhìn thấy thiếu niên cầm đoản chủy thủ đầy máu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó biến mất không thấy.

Tề Hú chết không rõ ràng, cho dù là sống lại, sự sợ hãi giống như khảm vào trong thân thể hắn, ngày đêm làm bạn với hắn.

Đường Thời Ngữ không nên ở cùng một chỗ với thiếu niên này, bởi vì kiếp trước bên người nàng không có một người như vậy. Là bởi vì hắn trọng sinh, cho nên dẫn đến cuộc đời phát sinh lệch phải không…

Bên ngoài Phong Vân cung, Đường Thời Ngữ rẻ bảy lách tám, giống như một con ruồi đâm đầu loạn xạ.

“A Ngữ, chậm một chút.” Cố Từ Uyên tùy ý để nàng lôi kéo, thấy nàng vòng tới vòng lui rồi sắp trở về nơi xuất phát, lông mày nhíu lại.

Nàng đi quá nhanh, thở hổn hển rất nhanh, có lẽ là cái giá phải trả cho sự sống lại, thân thể của nàng thật sự không dùng được. Nàng kéo hắn đi đến một nơi hẻo lánh, dừng bước, trước mắt một trận đen sạm, thân thể lắc lư, lung lay sắp đổ.

Cố Từ Uyên sợ tới mức thay đổi sắc mặt, cuống quít đỡ vững nàng, nhất thời tức giận, giận dữ nói: “Tỷ cứ che chở hắn như vậy! Cứ thích hắn như vậy! Sợ ta làm tổn thương hắn?!”

Nàng bị rống đến hoang mang lo sợ, thật vất vả mới hiểu được, có thể thấy rõ người trước mắt, lại thấy mặt hắn đầy vẻ giận dữ thì càng thêm mờ mịt.

Thiếu niên giống như một con sư tử đột nhiên mất khống chế, từng bước tới gần. Nàng từng bước lui về phía sau, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của hắn, đột nhiên cảm thấy A Uyên trước mắt rất xa lạ, nhưng nàng lại không sợ hãi.

Rốt cuộc, hắn đặt nàng lên tường cung, ánh mắt tối tăm không rõ, cơ mặt thắt chặt biểu hiện nội tâm nóng nảy của hắn lúc này đang cực độ đè nén khắc chế.

Khàn khàn mở miệng: “Tỷ thích hắn đúng không?”

Đường Thời Ngữ rất mờ mịt, “Đệ… Đệ đang nói cái gì vậy?”

“Tỷ vừa rồi một mực nhìn hắn, một mực nhìn.”

Nhất định là thích, nếu không thích thì sao lại đính hôn!

Người bên ngoài hắn đều có thể không để trong lòng, nhưng người này, nhất định phải chết.

Hắn có thể giết được một lần thì có thể có lần thứ hai.

Tay Cố Từ Uyên nắm lấy cổ tay nàng bất giác dùng sức, tay kia nhẹ nhàng nâng lên, ôn nhu vuốt ve nốt ruồi nhỏ nhắn của nàng.

Thanh âm của hắn rất nhẹ, trong mắt nhiễm một tia cảm xúc nàng không quen lắm, có chút nguy hiểm, lại có chút mê người. Giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn mang theo ý tứ dụ dỗ, chậm rãi mở miệng: 

“Thích hắn cái gì? Hắn không đẹp trai hơn ta, không tốt với tỷ, hắn sẽ hại tỷ, đừng thích hắn.”

“A Uyên đệ có phải …”

Thích tỷ không?

“Suỵt…” Hắn nhẹ nhàng đè lại đôi môi đỏ mọng của nàng, trên ngón tay lưu lại một chút son đỏ nhàn nhạt, vẻ mặt trở nên ủy khuất, nhẹ giọng oán giận: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể thích người khác? A Uyên không phải là người tỷ thích sao?”

Đường Thời Ngữ thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là tranh giành tình cảm, vẫn giống như một đứa trẻ.

Trái tim không yên đã được trấn an, trong lòng xẹt qua một tia chua xót kỳ dị.

Nàng bỏ qua sự mất mát không giải thích được, trấn an: “Tỷ thích A Uyên nhất.”

Lời này tựa như dễ nghe nhất trời, hắn thật cẩn thận thu lại móng vuốt cùng răng nanh, dễ dàng đem khốn thú trong lòng nhốt lại.

Trong mắt thiếu niên lại khôi phục ánh sáng, hắn cố gắng khắc chế khóe miệng giương lên, “Thật sao?”

Nàng cười, “Ừ.” 

Cố Từ Uyên đứng thẳng người, tay chắp sau lưng, đầu quay sang một bên, lỗ tai dần dần đỏ lên.

“À.”

Không khí giương cung bạt kiếm dần dần hòa hoãn, Đường Thời Ngữ nhíu mày.

“A Uyên.”

“Ừ?”

Đường Thời Ngữ nhìn thằng, đưa tay kéo ống tay áo hắn, “Đệ nhìn ta.”

Hắn quay đầu lại, rũ mắt xuống, nghiêm túc nhìn nàng.

“Vì sao đệ muốn giết hắn?”

“Không thì sao.” Hắn giận dỗi lần thứ hai dời tầm mắt đi, lạnh lùng nói, “Hắn không phải là thứ tốt.”

Nàng cũng không để hắn như ý nguyện, giơ cao hai tay, cố sức nâng mặt hắn, ép buộc đối diện với nàng, không cho hắn chạy trốn.

Cố Từ Uyên mím chặt môi, sắc mặt vẫn thối như trước, nhưng chậm rãi khom lưng xuống, để cho nàng không cần cố sức nâng tay.

“Đệ biết hắn?”

“…… Ta không biết.”

“Đệ có biết hắn tên gì không?”

“…… Ta không biết.”

Nàng hỏi: “Vậy tại sao đệ…”

“Tỷ tỷ! Đôi mắt của hắn nhìn tỷ rất nguy hiểm, làm thế nào ta có thể nhìn thấy tỷ nhảy vào hố lửa!”

Kiếp trước hắn tìm được nàng quá muộn, không tham dự vào cuộc sống của nàng, không biết nàng đã trải qua cái gì, lúc gặp lại liền không có sinh khí nằm trên giường bệnh. Cảm giác tâm như đao cắt, cho dù trải qua mấy kiếp hắn cũng không quên được.

Nếu như trước kia hắn ở cùng nàng, nếu giết sạch người bên cạnh mưu toan chiếm hữu nàng, vậy làm sao nàng có thể bị người hại chết được!

Quả nhiên, những người đó đều đáng chết.

“A Uyên, tỷ không biết vì sao đệ lại có địch ý lớn như vậy với Tề Hú, tỷ không phải muốn trách đệ.” Tay Đường Thời Ngữ run rẩy hai cái, có chút sợ hãi nói, “Nơi này là hoàng cung, Thái tử ở bên cạnh hắn, đệ có nghĩ tới khi đệ xông lên giết hắn, đệ sẽ bị đối xử như thế nào không? Đệ sẽ bị bắt, bị nhốt trong tù, tra tấn nghiêm khắc, thậm chí bị xử tử.”

Cố Từ Uyên cười lạnh nói: “Tỷ cho rằng ta sợ sao?”

Đường Thời Ngữ có chút khổ sở, tay chậm rãi trượt xuống, rũ mắt xuống, “Nhưng tỷ có chút sợ…”

Sợ Cố Từ Uyên sẽ rời khỏi nàng, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện. Lại nói tiếp, người làm bạn lâu nhất với nàng chính là A Uyên, không có hắn, đại khái cũng giống như không có nhà khiến người ta tuyệt vọng.

Cho đến lúc vừa rồi, nàng mới ý thức được mình có bao nhiêu sự ỷ lại vào Cố Từ Uyên, mặc dù hắn vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành. Mấy năm nương tựa lẫn nhau, hắn đã đi vào trong tường trái tim của nàng.

Hoàng đế khai quốc đời đầu là nữ hoàng, hiện giờ trong triều cũng có nữ tử làm quan, Đường Thời Ngữ tự nhận mình không phải là nữ tử vĩ đại gì, cũng không phải nhân vật lợi hại như thế nào, không có đầu óc thông minh, càng không có can đảm và năng lực làm kẻ cướp nhất đẳng. Nàng cũng không cường đại, con đường phía trước mênh mông, tương lai Hầu phủ không biết như thế nào, nàng cẩn thận đi từng bước, nhưng cũng hy vọng phía sau có thể có một bả vai để nàng dựa vào, có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Thân thể mẫu thân không tốt, phụ thân yếu đuối vô năng, đại ca cũng chỉ là thư sinh văn nhược, nàng phải cắn răng đi xuống, bảo vệ tốt tất cả người nàng yêu, người trong này bao gồm cả hắn.

Cố Từ Uyên giật mình, đại não mưu trí hơn người từ trước đến nay mất đi năng lực phân tích và suy nghĩ.

Hắn ngơ ngác nhìn đỉnh đầu nàng, chậm rãi sinh ra một trận mừng rỡ, “A Ngữ đang lo lắng cho ta sao?”

“Ừm.”

Đường Thời Ngữ cúi đầu, đột nhiên trước mắt liền xuất hiện khuôn mặt tươi cười quen thuộc của thiếu niên.

Hắn ngồi xổm trước mặt, ngẩng đầu nhìn nàng, tươi cười long lanh sáng lạn, tất cả sương đen trong mắt tản đi, lại trở về một dòng suối trong vắt.

“Ta nghe tỷ tỷ, không lỗ mãng. Tỷ yên tâm, cho dù có chết, ta cũng nhất định phải chết sau tỷ, quyết không để tỷ cô đơn, được không?”

“Không phải! Cái gì chết không chết! Nói nhảm!” Nàng đã đá hắn một cách tức giận.

Nàng đã chết một lần, kiêng kị nhất loại lời này.

Thiếu niên không hề phòng bị bị đá ngã xuống đất, ôm bụng, thần sắc thống khổ, biểu tình dữ tợn.

Đường Thời Ngữ hoảng sợ, vội vàng lo lắng đi lên đỡ, kết quả hắn lập tức thay đổi mặt, cười hì hì hai tiếng, lưu loát đứng lên, chạy ra ngoài thật xa.

“A Ngữ tỷ tỷ, tỷ thật dễ lừa.”

Cố Từ Uyên cười đến ngửa ra sau, kiêu ngạo khoát tay áo, bộ dạng rất muốn bị đánh.

Dường như tâm tình của Đường Thời Ngữ đã lâu không có lớn như vậy, may mắn trái tim nàng coi như khỏe mạnh, bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị tiểu tử thúi này tức chết.

Hai người đánh nhau rơi vào trong mắt Tề Hú thập phần chói mắt, hắn trốn ở phía sau cột đá nhìn, nắm tay dần dần siết chặt, trong mắt tràn đầy không thể tin được.

Nhẹ giọng lẩm bẩm, an ủi mình: “Không ý kiến gì, nếu kiếp trước nàng có thể đáp ứng cầu thân, như vậy lúc này nhất định cũng có thể.”

“Nhất định có thể.”

Đường Thời Ngữ vài bước liền đuổi theo thiếu niên, nàng tức giận phát tiết một trận, thiếu niên liền đứng ở nơi đó mặc cho nàng đấm, vô cùng dung túng. Đợi nàng đấm mệt mỏi, hết sức tự nhiên nắm tay nàng đặt ở lòng bàn tay chậm rãi xoa xoa.

Nàng rút ra thì hắn bắt lại.

Nhiều lần, nàng mệt mỏi.

Mặt mày thiếu niên mỉm cười, không biết lại nói cái gì, rốt cuộc lại chọc nàng cười.

Tề Hú không muốn nhìn tiếp, không cam lòng xoay người rời đi.

Cố Từ Uyên cùng Đường Thời ngữ sóng vai đi, hắn giống như vô tình quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tề Hú rời đi, trào phúng nhếch khóe miệng, lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục cùng nàng nói cười.

Khi hai người lần thứ hai trở lại Phong Vân cung, Đường Kỳ Nguyên không thấy tung tích.

Tầm mắt Đường Thời Ngữ quét xung quanh, không thấy bóng người, đang buồn bực, trước mắt đột nhiên bị bóng lưng A Uyên che chắn.

Trái tim nàng đập thình thịch, có một dự cảm xấu. Quả nhiên, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng cười quen thuộc.

“Đường cô nương đang tìm Kỳ Nguyên?”

Nghe thanh âm liền biết là Thái tử Tiêu Mặc Trầm.

Nàng mím môi, từ sau lưng A Uyên đi ra, phúc thân, thần sắc cung kính nói: “Tham kiến Thái tử điện hạ, hồi điện hạ, ngài có thể nhìn thấy huynh trưởng ta không?”

Cố Từ Uyên thấy nàng hành lễ, cũng bắt tay làm theo, cúi đầu, nhìn không ra tâm tình.

“Hắn a, giờ phút này có chút không thoát khỏi thân.” Tiêu Mặc Trầm đánh giá nàng, lại tùy ý nhìn Cố Từ Uyên, thản nhiên cười, “Hoa của cô nương không tệ.”

Cố Từ Uyên cúi đầu, híp mắt lại, ánh mắt lạnh như băng.

“Cô còn có việc, các ngươi cứ tùy ý đi.”

“Cung tiễn điện hạ.”

Đợi người đi xa, Đường Thời Ngữ thở phào nhẹ nhõm, sau lưng nàng lại thấm một tầng mồ hôi lạnh.

Cố Từ Uyên mặt lạnh lùng, “Tỷ sợ hắn.”

“Thân phận thái tử điện hạ tôn quý, ai mà không sợ?”

Cố Từ Uyên mím chặt môi, không lên tiếng.

Không, không giống nhau.

Hắn ngửi thấy hơi thở đồng loại của mình trên người nam nhân này.

“A Uyên, hôm nay đệ kỳ quái.” Đường Thời Ngữ cầm cánh tay hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, muốn từ đó dò xét ra cảm xúc chân thật của hắn.

Nàng rất mẫn cảm nhận thấy tâm tình lên xuống của Cố Từ Uyên, dao động rất lớn, bình thường hắn không phải như vậy. Theo lý thuyết hôm nay lần đầu tiến cung thì không nên có địch ý với nhiều người như vậy. Nàng biết, cho tới bây giờ A Uyên cũng không phải không phân biệt người thị phi.

Cố Từ Uyên nhíu mày cùng một chỗ, hiện tại lại nhìn đóa hoa kia trong lòng nàng, nhìn thế nào cũng chướng mắt.

“Ta giúp tỷ lấy.” Dứt lời liền không nói một lời đem hoa trong ngực nàng đoạt về.

“Ừ?”

Cố Từ Uyên trừng mắt, “Ta hái, ta không thể lấy sao?”

Đường Thời Ngữ không thể làm gì được, “Được được được, cho đệ, đều cho đệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play