“Sĩ quan Cố, buổi sáng tốt lành!” Nhân viên lễ tân khách sạn thắt bím tóc hai bên nhìn người đàn ông bước xuống cầu thang gỗ, đôi mắt tỏa sáng.
“Sớm.”
Giọng của người đàn ông trầm, cùng với đầy sự mệt mỏi ở âm cuối, anh ta mặc quần denim đen và áo sơ mi ngắn tay cùng màu. Chân dài bước qua hai bậc thang cuối cùng, đi bộ xuống đất và đi về phía nhà hàng của khách sạn nhỏ.
Khi đi ngang qua Ngô Xảo, mang theo một trận gió, mùi gió mát lạnh dễ ngửi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Không có mùi thuốc lá, không có mùi nước hoa, nhưng không phải là hương vị của bất kỳ chất tẩy rửa.
Ngô Xảo đứng phía sau quầy lễ tân, tay nâng má, to gan nói với người đàn ông cách đó không xa: “Sĩ quan Cố, hương vị trên người anh thật đặc biệt a.”
Một đôi tình nhân bước xuống cầu thang lần nữa, trong đó có một người đàn ông nghe nói như vậy, nở nụ cười, “Sĩ quan Cố của chúng ta giống như một công tử quý tộc sống ở cổ đại, còn thích dùng loại cổ xưa như huân hương.”
Người phụ nữ đi cùng khoác tay người yêu, cùng anh ta xuống lầu, ngồi đối diện Cố Từ Uyên, cũng cười, giải thích với bạn trai: “Sở thích này chỉ có mình em ấy trong gia đình chúng em mới có, bây giờ có mấy chàng trai trẻ đẹp trai mà không thích dùng nước hoa? Tuy nhiên, tiểu Uyên lại cực kỳ yêu thích huân hương độc nhất kia.”
Cố Minh Nghệ khiêu khích bằng đôi mắt hoa đào đẹp giống hệt Cố Từ Uyên, nhìn em trai nhà mình, cười càng lớn, “Chị nhớ rõ hương của em hình như là do tự mình điều chế, còn thêm thảo dược nào không?”
Cố Từ Uyên ôm đầu, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve huyệt thái dương, thanh âm có chút khàn khàn, còn mang theo chút giọng mũi, “Ừ.”
“Chậc, thật là súc tích, thêm một chữ cũng không thích nói, thật nhàm chán.”
Trình Duẫn cười ôm bạn gái vào trong ngực, tiếp lời bạn gái trêu chọc cậu em vợ: “Cố Sir của chúng ta chỉ thích nói nhiều thêm vài câu với tội phạm, chú ấy thường xuyên nói nhiều cũng không phải chuyện tốt. Em sao lại nói nhiều thế, chị em hai người thật sự nên hòa hợp một chút.”
Cố Minh Nghệ lườm hắn một cái, than thở “Em ấy mới là quái thai”, ngẩng đầu nhìn cậu em trai mình dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, có chút lo lắng.
“Bệnh cảm của em ngày càng nặng à?”
“Ừm.”
“Đã uống thuốc chưa?”
“Ừm.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Lát nữa em mệt thì ở lại khách sạn ngủ đi, chị cùng Trình Duẫn đi ra ngoài dạo chơi, em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta mua chút đặc sản, rồi ngày mốt sẽ về nhà.”
Cố Minh Nghệ thở dài, “Em nói bình thường thân thể em rất khỏe mạnh, sao lại bị cảm lạnh. Thị trấn B nơi này ấm áp hơn chỗ chúng ta nhiều.”
Cố Từ Uyên và Trình Duẫn là nòng cốt của đội cảnh sát hình sự thành phố A, hiếm khi có được một tuần nghỉ phép, chị Cố Minh Nghệ liền lên kế hoạch cho chuyến đi lần này.
Thị trấn B và thành phố A nằm trong phạm vi của tỉnh Z, nhưng thành phố A là thành phố thuộc của tỉnh phía bắc, thị trấn B là một thành phố du lịch về lịch sử rất phát triển ở phía nam và khí hậu rất ấm.
Chỉ có một tuần nghỉ nên Cố Minh Nghệ băn khoăn không biết đi nơi quá quá xa, vì thế liền chọn trúng khí hậu dễ chịu, hơn nữa thị trấn B mang đậm nét lịch sử văn hóa, còn cách nhà không xa.
Bây giờ là trái mùa du lịch, ba người vốn có thể từ từ du ngoạn thị trấn nhỏ này nhưng do bệnh của Cố Từ Uyên, nên ba người đi du lịch biến thành thế giới của hai người của cô và Trình Duẫn.
Tuy nhiên, Trình Duẫn cực kỳ vui vẻ nhưng Cố Minh Nghệ lại cảm thấy rất tiếc.
“Tiểu Uyên, nếu chú buồn bực thì tùy tiện đi dạo ở xung quanh, cũng khỏe hơn so với việc chú ở trong phòng.”
Từ nhỏ, tính tình em trai nhà mình đã không thú vị, không thích nói chuyện, không thích kết giao, cũng không thích ra ngoài chơi, thật vất vả mới dẫn anh ra ngoài giải sầu, mà lại bị bệnh.
Mấy người đang tán gẫu, đột nhiên có người tới trước cửa.
“Ngô Xảo! Cất hoa!”
“Ái! Sao còn có nữa!” Ngô Xảo rút lỗ tai nghe lén lại, vội vàng nghên đón ở cửa.
Trình Duẫn và Cố Minh Nghệ cũng nhìn về phía cửa.
Nhân viên giao hoa là nhân viên của một cửa hàng hoa trong trấn nhỏ, thấy Ngô Xảo tới, thật cẩn thận đưa hoa cho cô, cười nói: “Đã một tuần rồi, mỗi ngày đều tặng đến chỗ các cô. Ngô Xảo à, là đại gia nào coi trọng cô thế?”
Hoa quá lớn, Ngô Xảo thiếu chút nữa không ôm được, nghe vậy phi hắn một tiếng, “Làm sao có thể là tôi, là cho bà chủ của chúng tôi, một tuần này hoa đều nuôi ở phía sau vườn, tiếp tục tặng nữa thì sẽ không có chỗ trưng.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Ngô Xảo gọi một nhân viên khác đến bảo anh ta đưa hoa ra phía sau.
Người đưa hoa ngẩn ra, “Ai, chị Thời Ngữ đâu? Không có ở đây?”
“Không có ở đây, đã nửa tháng không tới, không biết người lại đi đâu hái phong tìm cảm hứng.”
“Có thể, người không ở đây, truyền thuyết vẫn như cũ.” Người gửi hoa líu lưỡi, “Nghe ông chủ chúng tôi nói, khách hàng kia vừa đặt hoa tận nửa năm, đúng là người có tiền, thái độ theo đuổi người xem ra cũng nghiêm túc.”
Ngô Xảo khinh thường trợn trắng mắt, “Nghiêm túc? Anh có thể đổ nhưng bà chủ chúng tôi đẹp như vậy, mua một bông hoa là thật lòng sao? Ai biết được có phải đại gia đó muốn ngâm bà chủ chúng ta hay không? Cũng không phải không có người như vậy.”
“…….Vậy cũng đúng, chị Thời Ngữ ưu tú như vậy, khiến người ta nhớ thương là quá bình thường.” Người đưa hoa cảm khái gật đầu, “Tôi đi trước, ngày mai gặp.”
Ngô Xảo quay lại cửa hàng, ghi lại một trong những lịch trình làm việc của mình: Vào ngày 15 tháng 9, lại nhận được một bó hoa.
“Tiểu Ngô, bà chủ các cô…….. Thật sự đẹp như vậy?” Cố Minh Nghệ hăng hái hỏi.
Ngô Xảo cầm bút đặt trở lại bàn, chạy qua, hưng phấn nói: “Đương nhiên rồi! Bà chủ chúng tôi trẻ tuổi xinh đẹp, bao nhiêu người xếp hàng muốn đuổi theo chị ấy, không nói cái khác, tập đoàn công nghiệp nổi danh nhất tỉnh Z chúng ta, họ Tề, mọi người hiểu đi, vị Tề tiên sinh kia thỉnh thoảng ở trong cửa hàng chúng tôi hai đêm, chạm mặt bà chủ chúng tôi, trực tiếp liền nhất kiến chung tình, đuổi theo bà chủ đã lâu, hoa vừa rồi là do người đó tặng.”
Cố Minh Nghệ “Oa” một tiếng, “Thật đẹp như vậy à!”
“Đương nhiên! Người theo đuổi quá độc ác, bà chủ chúng ta không có biện pháp, nên rất ít khi đến cửa hàng, sợ lại bị người ta quấn lấy.”
Trình Duẫn cũng là người sinh ra và lớn lên ở tỉnh Z, đương nhiên cũng biết bối cảnh trong nhà Tề tiên sinh kia, cảm khái nói. “Chậc chậc, cái gì vừa thấy đã yêu, còn không phải là thấy sắc nảy lòng tham à.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Ngô Xảo nhíu mày, phản bác nói: “Sĩ quan Trình, lời này của anh không đúng, bà chủ chúng tôi ngoại trừ ưu thế ngoại hình, chị ấy cũng đặc biệt ưu tú. Toàn bộ tỉnh Z phàm là thành phố du lịch, đều có chi nhánh khách sạn của chúng tôi, hơn nữa bà chủ chúng tôi còn không dựa vào mức sống này, người ta là tài nữ, một bức tranh có thể bán đấu giá không ít tiền.”
“Bà chủ mở khách sạn ở khắp nơi, chỉ là thuận tiện cho mình có thể ra ngoài hái gió rồi ở ‘nhà mình’, chị ấy không thích ở nơi xa lạ.”
Trình Duẫn và Cố Minh Nghệ hai mặt nhìn nhau.
Điều này … Đây thật đúng là có tiền, không muốn ở khách sạn bên ngoài, dứt khoát mở một khách sạn của riêng mình trong thành phố kia.
Có thể, có tiền, tùy hứng.
Trình Duẫn có chút tò mò, cơ thể nghiêng về phía trước, nhún thuận nói: “Bà chủ các cô cũng là đại gia à?”
“Vâng……Cũng không phải….”
Ngô Xảo do dự một lúc lâu, vẫn ngậm miệng lại, tuyệt đối không đề cập đến sự riêng tư của bà chủ.
Trình Duẫn không có thói quen dò xét sự riêng tư của người khác, chỉ thuận miệng hỏi, không tiện nói vậy thì không nói, rót một chén trà, uống từng ngụm từng ngụm.
Ngô Xảo chuẩn bị rời đi, đi hai bước, rồi vẫn xoay lại.
“Kỳ thật cũng không có gì là không thể nói, việc này mọi người trong trấn chúng ta đều biết rõ …”.
Cô kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, cúi đầu, trông hơi buồn.
“Gốc nhà bà chủ cũng là buôn bán, tuy rằng kém hơn Tề gia, nhưng cũng không kém. Sáu năm trước, ông chủ chúng tôi đi học đại học ở ngoại tỉnh, nửa đêm, có một nhóm cướp xông vào nhà bà chủ…
Cố Từ Uyên cuối cùng mở mắt ra, con ngươi đen như mực nhìn thẳng Ngô Xảo.
Trình Duẫn cũng trầm mặt xuống.
“Kết quả là gì, hai vị cảnh sát hẳn là biết rõ hơn tôi.” Thanh âm Ngô Xảo thấp xuống, “Cha mẹ bà chủ đều bị hại, đồ vật đáng giá trong nhà đều bị cướp sạch. Cũng may bà chủ đang ở trường nên tránh thoát một kiếp.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Xử lý tang sự xong, bà chủ biết mình không quản được công ty lớn như vậy, lại sợ gia nghiệp của cha mẹ đã vất vả dốc sức mà bị hủy hoại trên tay mình, trong một thời cơ thích hợp, đem công ty bán được giá tốt. Cha mẹ còn để lại cho chị ấy một khối tài sản lớn, đủ cho chị ấy cả đời không lo lắng, cộng thêm tiền bán công ty, mở thêm mấy cửa hàng vẫn không thành vấn đề, huống hồ những cửa hàng này cũng đều có lợi nhuận.”
Ngô Xảo hít hít mũi, “Ba năm trước tôi tới đây, chuyện gia đình của bà chủ cũng không phải là bí mật gì. Tuy rằng chị ấy trông nhiệt tình sáng sủa, nhưng xảy ra chuyện này thì ai có thể rời khỏi nhanh như vậy chứ?”
Nghe xong lời của nàng, ba người đồng loạt trầm mặc.
“Xảo Xảo, lại để cho chị nhìn thấy em lười biếng?” Cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nữ trong trẻo mang theo ý cười.
Trình Duẫn cùng Cố Minh Nghệ nhìn qua, trong mắt nhao nhao hiện lên kinh diễm.
Cố Từ Uyên lại vào giờ khắc đó, đồng tử co rút lại.
Nữ nhân một thân váy dài màu vàng tươi sáng, bên hông được dây váy buộc lại, nắm chặt eo nhỏ mềm mại, dáng người thanh mảnh, càng không cần nói đến khuôn mặt xinh đẹp kia, một đôi hoa đào quyến rũ trong mắt lộ ra ý cười nồng đậm, đuôi mắt khẽ nhếch, da trắng môi đỏ, có chút phong tình.
Không nghi ngờ gì, đây là một đại mỹ nhân.
“Bà chủ chị về rồi!” Ngô Xảo vội chạy tới, cho người phụ nữ một cái ôm thật lớn.
Đường Thời Ngữ lắc mình né tránh, nụ cười giảo hoạt, “Không cần lôi kéo khách hàng nói chuyện, để cho chị nhìn thấy nữa là sẽ trừ tiền thưởng của em.”
“Ôi! Bà chủ em sai rồi, em sẽ đi làm ngay!”
Đường Thời Ngữ nhìn bộ dáng cố ý bận rộn của cô ta, buồn cười lắc đầu.
“Không cần, lễ tân còn muốn đi đâu nữa? Không nặng, chị tự làm.”
Đường Thời Ngữ không ngẩng đầu, lôi kéo cần gạt đi về phía trước.
Đi tới trước cầu thang, cô khom lưng thu hồi cần gạt, rồi điều chỉnh vị trí túi xách, chuẩn bị xách vali.
Có một đôi tay trước cô một bước, đè ở trên đó.
Đường Thời Ngữ không đề phòng va chạm đến mu bàn tay người nọ, xúc cảm của đầu ngón tay hơi lạnh, ngón tay dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu.
Người đàn ông cũng hơi cong người, rũ mắt nhìn nàng. Sắc mặt của anh vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen thâm thúy không đáy, giống như là vòng xoáy mang từ tính, lực hấp dẫn mười phần, làm cho người ta liếc mắt một cái liền không tự giác chìm vào.
Một cái liếc mắt quá mê hoặc.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngừng lại.Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ rõ ràng nghe được tiếng tim đập càng ngày càng nhanh của mình.
Ánh mắt của người đàn ông xẹt qua lông mày của cô, đảo qua mũi cô, nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng phía trên, rồi đảo qua đôi môi đỏ mọng kia. Trong cơ thể vô cớ sinh ra cảm giác khô cổ, cổ họng trượt lên trượt xuống.
Ánh mắt lưu luyến trên nốt ruồi nước mắt của cô trong chốc lát, cuối cùng dừng lại ở trên nốt ruồi của cô.
“Để tôi.”
Âm thanh rất dễ nghe, với giọng mũi rất nhỏ, và còn có chút khàn khàn, rất gợi cảm.
“Cám ơn, không cần.” Mặt cô ửng đỏ, vẫn cự tuyệt như trước.
Người đàn ông mím môi không nói gì, không nhịn được nhấc vali lên, bước lên bậc thang. Đi vài bước, từ trên cao nhìn xuống, quay đầu lại nhìn cô.
“Tầng mấy?”.
Đường Thời Ngữ ngẩn người.
Người đàn ông kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Cô hoàn hồn, “Tầng ba.”
Cố Từ Uyên không nói gì nữa, xách vali đi lên.
Đường Thời Ngữ đi theo phía sau, tầm mắt di chuyển lên, từ bóng lưng có thể thấy được, dáng người của anh rất chuẩn, tuy rằng nhìn gầy gò, nhưng lộ sự rắn chắc, cánh tay rất mạnh mẽ, đường cong cơ bắp cũng rất đẹp mắt, toàn thân tỏa ra nội tiết tố quyến rũ.
Cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu, chuyên tâm nhìn bậc thang.
Lên tầng ba, người đàn ông buông vali ra.
Đường Thời Ngữ kéo cần gạt, nhìn đôi mắt đẹp đen láy của anh, thấp giọng nói “Cám ơn”.
Hơi thở của người đàn ông vẫn không thay đổi, dường như việc xách vật trọng thể lên tầng ba giống như đi trên mặt đất bằng phẳng thoải mái. Anh hơi gật đầu, xoay người xuống lầu.
Đường Thời Ngữ nhìn bóng lưng anh cho đến khi biến mất, rồi mới vào phòng.
Cố Từ Uyên rẽ lên tầng hai, trực tiếp trở về phòng ngủ bù.
Khi anh tỉnh giấc, lại từ trong phòng đi ra, khéo léo gặp được đôi tình nhân sinh viên đại học bên cạnh. Ngày đầu tiên Cố Minh Nghệ vào ở đã cùng hai người này tán gẫu, hai người kia thấy Cố Từ Uyên, chủ động tới chào hỏi.
Còn chưa nói được hai câu, hai đôi mắt Cố Từ Uyên híp lại, thân hình nhanh chóng lóe lên sau lưng hai người, hai ba cái liền chế ngự một người đàn ông trung niên sau lưng bọn họ, ấn ngã xuống đất.
Cặp đôi sinh viên đại học vẫn chưa phản ứng lại những gì đã xảy ra.
Cố Từ Uyên bắt chéo hai tay nam nhân trung niên, ho nhẹ một tiếng, quay đầu hỏi nam sinh kia, “Túi xách của cậu, nhìn xem thiếu cái gì?”
Nam sinh hoảng sợ, vội vàng kiểm tra, ví và điện thoại di động của mình đã biến mất.
Khóe miệng Cố Từ Uyên khẽ nhếch, khẽ cười, “Đi thôi, theo tôi đến cục cảnh sát.”
“Ai! Tôi trả lại cho nó, trả lại cho nó là được rồi!” Người đàn ông trung niên vội vàng giao đồ ra.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cố Từ Uyên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đưa tay kéo ba lô của ông ta lại, tùy ý nhìn lướt qua đồ vật bên trong.
Một túi ví đầy, và một vài điện thoại di động rải rác.
“Quen phạm tội, đi thôi.”
Người đàn ông trung niên ủ rũ, bị người đè bả vai, áp giải đi xuống.
Ở đầu cầu thang, lại gặp được Đường Thời Ngữ.
Tim Cố Từ Uyên trong nháy mắt mất trật tự.
Tầm mắt Đường Thời Ngữ xoay chuyển trên người hai người anh, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Kẻ trộm.”
Đường Thời Ngữ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đâm về phía người đàn ông kia, ngẩng đầu lên thì thấy đôi tình nhân chưa hết hoảng hốt đang ôm túi.
Cô đi qua, thành ý xin lỗi: “Thật sự là ngượng ngùng, để cho các vị gặp phải chuyện không vui như vậy, mấy ngày nay hai vị được miễn tiền phòng, thật sự vô cùng xin lỗi.”
Nữ sinh kia vốn là một bụng tức giận, thấy cô thành khẩn như vậy, lại miễn tiền, cũng không nói gì, nhưng khách sạn này không thể ở lại được nữa.
Đường Thời Ngữ tiễn hai người đi, rồi mới đuổi theo hướng ngược lại, đuổi theo Cố Từ Uyên đã áp giải người đi ra ngoài.
“Tiên sinh, xin chờ một chút.”
Cố Từ Uyên dừng bước, xoay người nhìn nàng chạy về phía mình.
Cô chạy vài bước, đuôi tóc xoăn nhẹ đong đưa sau lưng cô, mỗi sợi tóc đều giống như quét qua trái tim anh, ngứa ngáy.
“Dù sao cũng là chuyện phát sinh trong khách sạn của tôi, tôi đi cùng anh.”
Anh bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
Đường Thời Ngữ đi bên cạnh người đàn ông, một mùi hương thơm nhàn nhạt chui vào khoang mũi cô, khiến trái tim cô khẽ run.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đồn cảnh sát trong thị trấn cách khách sạn không xa, khoảng mười phút đi bộ.
Đường Thời Ngữ đi theo sau người đàn ông, nhìn anh nhẹ nhàng quen thuộc tìm được một cảnh sát nhân dân, từ trong túi lấy ra thẻ cảnh sát của mình cho cảnh sát kia xem.
Cảnh sát nhìn thấy giấy tờ tùy thân của anh thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Cố Từ Uyên nói lai lịch, chỉ nhắc tới một câu về cô, liền không còn để cho cô nói chuyện nữa.
Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, tên trộm bị bắt giữ và cả hai ra khỏi đồn cảnh sát.
Sóng vai đi về, giống như lúc tới, không ai mở miệng nói chuyện.
Đi được nửa chặng đường, Đường Thời Ngữ đột nhiên hỏi: “Ngài là cảnh sát?”
“Ừm.”
“Thật tốt, bảo vệ nhân dân, rất vinh quang.”
“……”
“Sĩ quan Cố?”
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.
Đường Thời Ngữ kinh ngạc chính mình vì có thể đọc hiểu ánh mắt của anh, cười cười, “Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy giấy tờ tùy thân của anh.”
“…….Ừm.”
Đường Thời Ngữ thầm nghĩ người này thật sự là lạnh đến mức có thể, thế nhưng cô lại muốn nói chuyện với anh a.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Thành phố A là một nơi tốt, thành phố lớn, sôi động, thành phố nhộn nhịp. Tôi học đại học ở thủ đô của một tỉnh lân cận, ấn tượng về các thành phố lớn không tốt lắm. Có lẽ tôi vẫn thích loại thành phố nhỏ này, nhịp sống chậm, môi trường tốt, con người có thể có thời gian dừng lại suy nghĩ.”
“…… Cũng rất tốt.”
“Phốc……”
Cố Từ Uyên nghiêng đầu nhìn lại, hô hấp chậm lại.
Nụ cười của nữ nhân tươi sáng và cảm động, nốt ruồi nước mắt ở đuôi mắt càng thêm vạn chủng phong tình, một nụ cười của cô đều giống đang quyến rũ.
Người đàn ông chật vật thu hồi tầm mắt, sóng vai đi về phía trước với cô, nhưng chỉ chốc lát sau, lại nhịn không được nhìn về phía cô lần nữa.
Hai người đi tới cửa khách sạn, nữ nhân dừng bước.
Cố Từ Uyên quay đầu lại nhìn cô.
Cô cười cười, “Ngài đi vào đi, tôi về trước.”
“Cô… Không được ở đây?” Anh không nhịn được hỏi.
Đường Thời Ngữ chớp mắt mấy cái, cười lắc đầu.
Cố Từ Uyên đứng thật lâu về phía cô rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô nữa, cho đến khi Ngô Xảo đuổi theo từ trong khách sạn, anh mới hoàn hồn.
“Bà chủ!!” Ngô Xảo nhìn thấy bóng dáng Đường Thời Ngữ từ khách sạn chợt lóe lên, vội vàng đuổi theo, kết quả vẫn chậm.
Cô ta lướt qua Cố Từ Uyên, nặng nề thở dài, lại đi theo phía sau Cố Từ Uyên vào phòng.
Vào phòng, Ngô Xảo xoa xoa mặt, lẩm bẩm: “Lại quên nói chuyện tặng hoa với chị ấy… Nếu như còn mười ngày nửa tháng nữa không trở về, vậy hoa cũng sẽ héo.”
Hai chữ “tặng hoa” đâm vào thần kinh Cố Từ Uyên, hai tay rủ xuống bên cạnh dần dần nắm chặt thành quyền.
Cố Minh Nghệ ở một bên uống trà nghe được lời của Ngô Xảo, đề nghị nói: “Cô có thể gọi điện thoại cho cô ấy.”
Ngô Xảo lắc đầu, “Bà chủ không nghe điện thoại, chỉ có thể chờ cô ấy liên lạc với anh.”
Trình Duẫn sờ sờ cổ: “… Tê, đây có lẽ là sợ bị quấy rầy đi.”
Ánh mắt Cố Từ Uyên sâu kín nhìn về phía Ngô Xảo.
“Sĩ quan Cố sao vậy?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cố Từ Uyên không nói gì, mặt lạnh đi lên lầu.
Trình Duẫn cười như không cười nhìn bóng dáng mang vẻ ghen tuông trên cầu thang, trêu ghẹo nói.”Băng sơn sắp tan rồi.”
Cố Minh Nghệ cũng không có ý tốt cười cười, hết sức đồng ý với cách nói của anh ta.
*
Gặp lại Đường Thời Ngữ, là lúc trời gần tối.
Buổi sáng, Cố Minh Nghệ và Trình Duẫn đi mua đặc sản, buổi chiều bắt đầu mưa, ba người ở trong quán uống trà nói chuyện phiếm.
Hơn bốn giờ, Đường Thời Ngữ lại tới khách sạn.
“Bà chủ!” Lại là âm thanh của Ngô Xảo.
Cố Từ Uyên nhanh chóng ngẩng đầu, con ngươi đen tập trung vào người nọ, ánh mắt dần dần nóng rực.
Cố Minh Nghệ và Trình Duẫn liếc nhau, hiểu rõ cười.
Đường Thời Ngữ thu ô, đi tới trước mặt Ngô Xảo, “Làm sao vậy?”
Ngô Xảo đem chuyện hoa ra nói, Đường Thời Ngữ cau mày, “Trước tiên cứ chăm đi.”
Khi xoay người, đối mặt với đôi mắt của người đàn ông.
Tâm trạng trong nhất thời rối loạn, cô nhanh chóng rũ mắt xuống, sắc mặt ngưng trọng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bật máy.
Nhặt chiếc ô lên và đi ra ngoài.
“Này, chúng ta gặp mặt một lần…”,ô dù mở ra, tiếng nói chuyện hòa vào tiếng mưa, bóng lưng người phụ nữ cũng bị nước mưa làm mờ.
Cố Từ Uyên thu hồi tầm mắt, phiền não xoa xoa tóc.
“Tiểu Uyên, ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Những lời không đầu không đuôi của Cố Minh Nghệ giống như đang nhắc nhở, mà cũng giống như đang thúc giục anh đưa ra quyết định.
Anh không muốn suy nghĩ, đứng dậy trở về phòng.
Nửa đêm mười một giờ, Đường Thời Ngữ trở lại khách sạn.
Cô đi dạo trong con hẻm yên tĩnh, từ xa nhìn thấy, bên cạnh cột bên ngoài khách sạn, có một bóng người cao lớn đứng ở đó.
Cô dừng tại chỗ, dụi dụi mắt để nhìn rõ.
Đó là sĩ quan cảnh sát.
Người đàn ông tùy ý dựa vào cột, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng đỏ tươi.
Cô chậm rãi đi tới, “Sĩ quan Cố, đã trễ như vậy… Hút thuốc ở đây?”
Cố Từ Uyên đứng thẳng người, dập tắt điếu thuốc.
“Không hút.”
“Ừ?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Không thích hút, chỉ là có chút phiền, nên hút.”
“Ồ…” Thật sự là một người kỳ lạ.
Đường Thời Ngữ nhất thời không biết nên nói gì.
Người đàn ông cứ như vậy không nói gì nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc chăm chú, khiến lòng người run rẩy.
Bóng đêm dày đặc, bọn họ nhìn nhau, bầu không khí ái muội dần dần tản ra bốn phía.
Cuối cùng, anh mở miệng. “Đừng về trễ như vậy nữa, không an toàn.”
“Ồ… Bạn bè của tôi đưa tôi về, xe của cô ấy[1] không vào được nên đưa tôi đến đầu ngõ.”
Anh ta[1]? Có phải là tên đại gia tặng hoa cho cô ấy không? Cô ấy có đi gặp anh ta không? Họ đã nói gì?
[1] Trong convert chữ này đọc là ‘tha’, nhưng cách viết lại khác, Đường Thời Ngữ nói từ ‘她’ trong khi Cố Từ Uyên nghe thành ‘他’ nên mới có sự hiểu nhầm ở đây.
Cố Từ Uyên đột nhiên rất khó chịu, lông mày bất giác nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía cô cũng mang theo chút cảm giác xâm lược và áp bức.
Đường Thời Ngữ lại không cảm thấy khẩn trương, tiến tới anh gần hai bước, thẳng thắn hỏi: “Sĩ quan Cố lo lắng cho tôi?”
“…….Ừm.”
“Vì sao?”
“……”
Cô liên tục cười, “Anh thích tôi?”
“…… Ừm.”
“A, thừa nhận a…” Trong đêm tối, nữ nhân thở dài, “Thích tôi vì cái gì? Trông đẹp? Dáng người đẹp?”.
“…… Không biết.”
Không biết vì sao lại thích, chỉ biết là lúc nhìn em thì lại có loại xúc động muốn ôm em.
Anh là cảnh sát, làm việc đều theo logic, nói có bằng chứng, không bao giờ sử dụng cảm tính. Nhưng giờ phút này, không biết vì cái gì, lần đầu tiên nhìn thấy cô, trực giác mãnh liệt nói cho anh biết, nữ nhân này là của anh, ai cũng không thể cướp đoạt.
“A……. Đêm nay tôi gặp một người đàn ông, anh ta theo đuổi tôi rất lâu, tôi hỏi hắn thích tôi vì cái gì, anh ta nói rất nhiều ưu điểm.” Nữ nhân cười, “Tôi cũng không biết mình tốt như vậy.”
Cổ họng Cố Từ Uyên lại ngứa ngáy, ho nhẹ một tiếng, “Là…… Người tặng hoa?”
“Đúng.”
Cố Từ Uyên cảm thấy trên ngực mình có một cỗ khí tức sắp nổ tung, huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng, khó chịu đến mức làm cho hắn theo bản năng muốn lấy súng ra, bắn mấy phát vào mục tiêu huấn luyện mới thoải mái.
“Nhưng mà, tôi tuyệt giao với hắn, tôi chán ghét anh ta khen tôi, như đáp án của anh vậy.”
Cô đưa lưng về phía đèn đường đứng trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh.
Cố Từ Uyên hơi cúi đầu, thấy rõ khóe miệng cô lộ ra ý cười nồng đậm. Mỗi một biểu tình của nàng, đối với hắn mà nói, luôn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Trong khi anh vẫn đang cố gắng làm rõ liệu cô có giấu thâm ý trong lời nói của mình hay không, người phụ nữ đột nhiên túm cổ áo anh và kéo anh xuống.
Sau đó, một vết cắn vào môi dưới của mình.
Từ từ liếm liếm, vuốt ve nhiều lần.
Anh gần như đồng thời giữ chặt eo nhỏ của cô, dùng sức ôm người vào trong ngực, nâng gáy cô, hung hăng hôn xuống.
Đường Thời Ngữ cũng ôm lấy cổ người đàn ông, động tình phối hợp.
Động tác của hai người đều mượt mà và uyển chuyển, dường như đã thuần thục làm vô số lần.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Giống như bản năng hấp dẫn với cô.
Sự yên tĩnh của đêm khuya khiến cho tiếng hít thở của hai người càng thêm rõ ràng, hỗn loạn mà dồn dập.
Một lúc lâu sau, anh buông cô ra.
Vị trí của hai người không biết từ lúc nào đã thay đổi.
Anh đặt cô bên cạnh cột và từ từ bình tĩnh lại.
Đường Thời Ngữ nhìn anh, cười.
Nụ cười kia quá chói mắt, Cố Từ Uyên nghe theo bản năng, lại hôn xuống.
Từ nụ hôn nồng nhiệt như gió bão táp, đến trấn an dịu dàng của chuồn chuồn, hai trái tim dây dưa chặt chẽ với nhau, không ai muốn rời đi trước.
Nhưng những gì nên nói vẫn phải nói.
“Ngày mai, tôi sẽ đi.”
“Trở về thành phố A sao?”
“Ừm.”
“…… A, vậy, thuận buồm xuôi gió?”
Cố Từ Uyên khổ sở nhắm mắt lại, lại mở ra, chậm rãi lùi về phía sau, đứng ở ngoài ba bước, yên lặng nhìn cô.
Nữ nhân cũng cúi đầu, một lúc lâu, vẫn chậm rãi nở nụ cười, “Sĩ quan Cố, cuộc đời này gặp được anh, thật sự là một chuyện rất vui vẻ, chúc anh mọi việc thuận lợi.”
“…… Ừm.”
Trong khoảnh khắc đó, anh thực sự rất buồn.
Cố Từ Uyên đi rồi.
Đường Thời Ngữ cũng thành công bị nhiễm bệnh cảm mạo.
Cô bị bệnh trong khách sạn trong một tuần và rời khỏi thị trấn sau khi cô hết bệnh.
Mãi cho đến khi Tuần lễ Vàng tháng 11 trôi qua, cô mới trở lại thị trấn một lần nữa. Cô trở về căn phòng trên tầng ba của khách sạn và sắp xếp hành lý của mình.
Trên bàn làm việc, một hộp nhỏ tinh tế được đặt ở giữa.
Cô kéo vali đến bàn, cầm hộp nhỏ trong tay và mở nó ra.
Một cái cúc áo sơ mi màu đen lặng lẽ nằm trong đó. Cô đã vô tình bức nó ra khỏi người đàn ông.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ khẽ cười, đóng hộp lại, cho vào túi nhỏ, kéo vali và rời khỏi nơi này.
*
Thành phố A, mưa xối xả như trút nước.
Năm giờ chiều, Sở Công an thành phố sáng trưng.
Trình Duẫn cởi đồng phục cảnh sát và chuẩn bị rời khỏi nơi làm việc. Anh cầm ô lên, nhìn cơn gió dữ dội bên ngoài, tự nhiên thấy răng đau nhói.
“Tôi sẽ rút lui trước, chị gái chú đã yêu cầu tôi đi ăn tối dưới ánh nến với cô ấy vào buổi tối. Trong thời tiết khủng khiếp này, tốt hơn là nên về nhà và đi ngủ.”
Cố Từ Uyên cũng chăm chú nhìn tờ đơn trên tay–
Một ứng dụng chuyển nhượng.
Phòng luôn muốn cử những tinh hoa nòng cốt của đội cảnh sát hình sự về cơ sở để huấn luyện, và tên của thị trấn đó cũng nằm trong số đó.
Đây có thể là cơ hội cho anh, một cơ hội để gặp lại cô.
Nụ cười rạng rỡ của nữ nhân lóe lên trước mắt anh, anh cúi đầu, trịnh trọng ký tên vào tờ giấy.
“Này, đi thôi? Hôm qua chú không trực sao? Hôm nay về sớm nghỉ ngơi đi, tháng mười một cũng không nghỉ phép, gần đây cũng không bận roi65n. Ngày mai giải quyết xong một vài vụ việc là có thể nghỉ. Chú đã không nghỉ ngơi trong một tháng rồi.”
“Giữ lấy.”
Anh cầm bút và viết trên giấy.
“Chậc chậc, làm cùng tôi đi, một lát nữa mưa nhỏ lại thì chú nên về sớm đi, đừng lo lắng em trai.”
“Được.”
Trình Duẫn cầm ô rời đi, đợi anh ta bước nhanh tới cửa đồn cảnh sát đang đầy mưa gió ở ngoài, liền nhìn thấy một người đứng đó, hình như là một cô gái.
A, trời lạnh như vậy mà còn mặc váy, e rằng đầu óc có vấn đề không ổn.
Một cơn gió thổi qua, chiếc ô của nữ nhân hơi nghiêng một chút, hé lộ khuôn mặt.
“Má!”
Trình Duẫn quay người và đi về phía tòa nhà văn phòng.
“Cố Sir! Cố Từ Uyên! Cố Từ Uyên!”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cố Từ Uyên ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó cúi đầu, cất lá đơn vào ngăn kéo và khóa lại.
“Mẹ kiếp, chú còn tâm trạng ngồi đây à, tôi nhìn thấy cô gái đó!”
Anh vẫn cúi đầu, phân loại hồ sơ trên bàn, “Là ai?”
“Cô chủ trong thị trấn! Họ Đường!”
Cố Từ Uyên đột nhiên nhìn lên, “Cô ấy bị sao vậy?!”
Trình Duẫn hưng phấn hướng ra ngoài nói: “Người ta đang ở cửa đồn cảnh sát…”
Trước khi anh ta nói xong thì Cố Từ Uyên đã chạy ra ngoài.
“Này! Chú có mang ô chưa!”
…
Cố Từ Uyên bất chấp cơn mưa lớn lao về phía cổng đồn cảnh sát, tiếng tim đập bỗng trở nên dồn dập hơn, ồn ào hơn cả cơn mưa xối xả kia.
Anh chạy điên cuồng trong mưa, và cuối cùng chạy đến bên người con gái anh thích.
Đường Thời Ngữ tiến hai bước, nâng hai tay lên, để anh dưới ô, nhìn quần áo ướt đẫm của anh, hơi nhíu mày, “Sao anh không cầm ô…”
Anh ngắt lời cô: “Sao em lại ở đây?”
Trình Duẫn cũng đuổi kịp, cầm lấy áo khoác và ô của Cố Từ Uyên đi đến chỗ hai người, họ nhẹ một tiếng, “Khụ khụ, hai người, thứ lỗi cho tôi.”
Trình Duẫn bắt gặp ánh mắt cực kỳ áp bức của Cố Từ Uyên, nhét tất cả mọi thứ vào trong tay anh, “Tôi đã tắt máy tính giúp chú, còn mang theo mấy thứ này, khụ khụ, không cần quay lại, trước tiên chú tìm một chỗ….Được, tôi đi, tôi đi, tạm biệt cô Đường.”
“…”
“…”
“Tại sao em ở đây?”
“Đến gặp anh.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đôi mắt Cố Từ Uyên lóe sáng, giọng nói như chết lặng, “…tìm tôi, em bị làm sao vậy?”
Cô không nói gì, chỉ cười.
Đáp án đã rõ ràng.
“Phải.”
Cố Từ Uyên mím môi, choàng áo khoác qua vai cô.
Cô ngượng ngùng cười cười, “Không ngờ thành phố A lại lạnh như vậy.”
Cố Từ Uyên nắm tay cô và dẫn cô ra xe.
Anh ngồi vào ghế lái, cởi áo khoác đồng phục cảnh sát ướt sũng ra, sau đó chồm tới, đè gáy cô, bất giác hôn cô.
Chạm nhẹ, rồi rời đi.
Cố Từ Uyên cười khẽ, hỏi bằng một giọng ngớ ngẩn, “Đi đâu?”
Đường Thời Ngữ liếc mắt cười, “Không đi.”
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, lại hôn lên, nóng rực dâng trào, mưa như trút nước và gió gào thét cũng không có thể dập tắt nhiệt huyết của anh.
Anh không cam lòng nói ra lưu luyến của mình, và một bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ngực anh, bắt đầu đẩy anh ra.
Anh lùi lại, nữ nhân che miệng lại, quay đầu hắt hơi.
Sau đó lại hắt hơi lần nữa.
Cố Từ Uyên ngồi lại, khởi động xe.
“……Đi đâu thế?”
“Nhà của anh.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ nắm chặt vành tai nóng rực, “…..À.”
Người đàn ông nhìn lướt qua kính chiếu hậu, hỏi cô: “Có chỗ ở không?”
Đường Thời Ngữ chớp mắt, “Có thể ở khách sạn.”
Người đàn ông không nói gì, nhưng những gì Ngô Xảo đã nói bên tai anh vang lên: “Chị ấy không thích ở khách sạn, chị ấy không thích sống ở nơi xa lạ.”
Xe chạy một mạch đến ga ra dưới hầm, anh dẫn cô vào thang máy.
Mở cửa vào nhà, đóng cửa lại, đẩy cửa vào cửa.
“Sống ở đây.”
“Cái gì?”
“Em sẽ sống ở nhà của anh bây giờ.”
“…”
“Vâng.”
________________________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói: Tôi rất yêu thích tính cách của nam chính cảnh sát tử thần.
Dự đoán kiếp sau: Nam vệ sĩ lực lượng đặc biệt và Nữ chủ tịch độc đoán về hưu do chấn thương.
Vệ sĩ ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT