1 Góc nhìn của A Uyên.

Vào đầu mùa đông năm Khanh Phong thứ mười lăm, ta 22 tuổi, và A Ngữ đã mang thai hài tử của ta.

Ta không thích hài tử, ta không thích bất cứ ai cướp A Ngữ với ta.

Nhưng ta yêu nàng.

Trong những năm qua, tâm tư u ám đã có thể kiềm chế rất tốt, huống chi, A Ngữ hứa với ta, ta sẽ luôn luôn là người quan trọng nhất trong trái tim nàng.

Ta tin điều đó.

Vì vậy, ta đã học cách chấp nhận, học cách mong đợi những gì nàng mong đợi, yêu những gì nàng yêu, và sẽ bảo vệ tất cả mọi thứ nàng quan tâm, đó là lời hứa của ta với nàng.

Vào cuối mùa hè năm sau, nàng đã sinh ra hài tử cho ta.

Khi A Ngữ sinh con, ta ở bên cạnh, có ta ở đây, nàng sẽ không sao. Ta biết nàng tin ta, vì vậy ta không bối rối, ngay cả khi ta thực sự sợ một tai nạn ngoài ý muốn.

Ta liếc nhìn đứa trẻ được sinh ra, nó rất xấu xí, ta không muốn thừa nhận đó là hài tử của ta, càng không muốn ôm nó. Nhưng khi A Ngữ nhìn ta với một nụ cười, ta cảm thấy nàng nhìn thấu suy nghĩ của ta, sợ nàng tức giận, vì vậy ta sợ hãi.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Đứa bé ôm vào lòng, ta không có cảm giác gì, nhưng ta nhìn A Ngữ nở nụ cười hài lòng, ta cũng cười.

Nàng hạnh phúc, miễn là nàng hạnh phúc, ta sẽ làm bất cứ điều gì.

A Ngữ sau khi sinh xong liền vào mùa thu, thời tiết chuyển lạnh, một thời gian rất dài thân thể của nàng không tốt lắm, chuyện ta sợ nhất vẫn xảy ra.

Ta mất năm năm công sức, rốt cuộc điều chỉnh cơ thể nàng đến trạng thái tốt nhất, một khi sinh con, suýt nữa tiêu hao hết tất cả nguyên khí của nàng.

Ta ghét đứa trẻ đó, nếu không phải hắn, A Ngữ không cần phải chịu đựng. Ta ghét bản thân mình nhiều hơn, là ta đã làm cho nàng mang thai hài tử đó, ta cũng đáng chết.

Nửa đêm, ta nhìn khuôn mặt tiều tụy của A Ngữ, lại một lần nữa đặt chủy thủ lên người đứa bé.

Hắn vô tri vô giác, ta cũng rất bình tĩnh.

Giết nhiều người như vậy, cũng không quan tâm thêm một người nữa, mặc dù nó là nhi tử của ta.

Mũi đao áp sát đứa bé đang ngủ say, mơ hồ, ta giống như nghe được A Ngữ đang nói mơ.

Ta vội vàng lui về phía sau, giống như giấc mộng mới tỉnh, kinh ngạc nhìn đứa bé đang ngủ say, tiếng kêu gọi bên tai phá vỡ bức tường, xông vào lỗ tai ta.

“A Uyên…”.

Khi nói chuyện, con dao găm rơi xuống đất.

Nàng đang gọi cho ta, nàng đang bảo ta.

Ta không quan tâm đến hài tử nữa, ta chạy về phía nàng, người đã gọi ta trong giấc ngủ tiến vào vòng tay của mình.

Nàng đang cười và gọi tên ta.

Ta cũng cười.

Không biết A Ngữ mơ thấy cái gì mà vui vẻ như vậy, vui vẻ đến mức muốn gọi tên ta.

Thôi, đã từng đều chịu đựng được những điều tồi tệ hơn, hôm nay lại một lần nữa thì ta không sợ, ta có thể chiếu cố A Ngữ rất tốt.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Hài tử kia, cứ giữ lại đi, đó là nàng vất vả sinh ra, ta nên che chở thật tốt, nếu không thì nàng sẽ oán ta.

*

Ta hối hận.

Ta nhìn bộ dạng A Ngữ ôm đứa nhỏ nhẹ giọng dỗ dành, như A Ngữ đã từng nói chỉ yêu ta, bây giờ chia đi hơn phân nửa tinh lực của nàng cho hài tử đó, ban đêm quấn lấy nàng hồ nháo, bọn ta đều trở nên làm có lệ rất nhiều.

Ta bảo nhũ nương ôm đứa nhỏ đi, hết sức nghiêm túc nói chuyện với A Ngữ.

“Nàng đã nói vĩnh viễn đều sẽ đặt ta ở vị trí đầu tiên.”

Nàng cư nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, còn sờ sờ đầu ta.

Ta đầy bụng ủy khuất trong nháy mắt tan thành mây khói.

Ta rất muốn nghiêm mặt, giả vờ “Ta rất tức giận, nàng phải cho ta một lời giải thích”, rất tiếc, ta đã thất bại.

Ta thật hận chính mình dễ dỗ dành như thế, không chịu thua kém như thế, nàng chỉ cần lộ ra vẻ mặt tươi cười với ta thì cảm xúc xấu gì cũng không còn.

A Ngữ nghe xong khiếu nại của ta, rất nghiêm túc suy nghĩ lại, cuối cùng áy náy ôm lấy ta, “Bảo bối rất giống chàng, nhìn thấy con, thiếp sẽ nhịn không được nghĩ đến chàng khi còn bé, nhịn không được đối với con tốt hơn một chút.”

Nàng thực sự dỗ dành ta.

Ta biết, những kinh nghiệm hồi nhỏ một mình kiếm sống kia vẫn luôn làm cho nàng canh cánh trong lòng, nàng thương ta, cho nên mới đối tốt với tiểu tử thúi kia.

Nghĩ thông suốt những điều này, ta cảm thấy thoải mái trong khoảnh khắc.

Nhưng những nhu tình kia cuối cùng cũng không phải phóng thích với ta.

Ta thừa thắng xông lên truy kích, thừa dịp A Ngữ vì lạnh nhạt ta mà sinh ra áy náy, mềm lòng, quyết đoán đè người ở dưới thân đòi lấy.

Ta cần ta cứ lấy, thật là hạnh phúc.

Trong ham muốn. Khi biển khát vọng thăng trầm, ta không kiêng nể gì mà phát tiết bất mãn và tủi thân của mình.

“Nàng tốt với hắn bao nhiêu, nhất định phải trả lại cho ta gấp bội mới được, bằng không ta liền ném hắn đến chỗ mẫu thân.”

A Ngữ bị ta giày vò đến mắt ngậm xuân sắc, nghe vậy siết chặt thân thể, thanh âm mềm nhũn: “Chàng uy hiếp ta?”

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Ta thiếu chút nữa đầu hàng, chỉ đành cầu xin tha thứ, “Ta sai rồi, không tiễn đi, nhưng đứa nhỏ có nhũ mẫu, ta cũng chỉ có nàng, nàng cũng nên thương ta nhiều mới đúng…”

Có lẽ là biểu tình của ta quá đáng thương nên nàng thả lỏng cơ thể, ôm lấy đầu ta, tùy ý để ta tiếp tục ung dung rơi vào sung sướng.

Đêm đó lăn qua lăn lại đến khuya, nàng cũng không ngăn lại. Ta có thể thấy rằng nàng rất hạnh phúc, vì vậy ta đã làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng để làm cho nàng nhớ những cảm xúc tuyệt vời tại thời điểm này, để nàng quên tất cả ngoại trừ ta.

Trong thực cốt tiêu hồn*, ta buộc nàng nói không ít lời mà ta thích nghe.

*thực cốt tiêu hồn: có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái

Nàng biết ta có tô giấm chua rất lớn, cũng biết ta tâm nhãn nhỏ bé, vì thế theo tâm ý của ta dỗ dành ta phục tùng dễ bảo.

A Ngữ luôn có thể gây khó dễ cho ta nhất, ta cũng cam nguyện thần phục dưới chân nàng, vĩnh viễn cúi đầu với nàng.

Một đêm lao động vất vả quả nhiên là có hiệu quả, sau đêm đó, A Ngữ của ta lại đem lực chú ý đặt ở trên người một mình ta, mặc dù nàng vẫn sẽ ôm  tiểu tử thúi kia vào trong ngực dỗ dành, ta cũng không thèm để ý, bởi vì thời gian A Ngữ yêu ta ngày càng nhiều.

Sau đó, ta thay thế nàng và đảm nhận công việc nuôi dạy con cái.

A Ngữ khen ta hiểu chuyện, nhưng nàng không rõ suy nghĩ thật sự của ta.

Ta thay đổi phương pháp giày vò tiểu tử thúi kia, để cho hắn sớm độc lập, sớm học được trưởng thành, tốt nhất có thể ở trước khi Tiêu Bằng hồi kinh một mình đảm đương một mặt. Hắn không còn thời gian và công sức để cướp A Ngữ với ta, A Ngữ cũng vì thông cảm cho ta mà dịu dàng với ta hơn.

Có một hài tử cũng rất tốt nhỉ.

2.

Góc nhìn của bảo bảo:

Ta là Tiêu Mộ Đường, năm nay bảy tuổi, là tiểu thế tôn của Yến Vương phủ.

Đừng cười, ta biết tên này rất quê mùa, ta cũng cảm thấy rất quê mùa. Cái tên vừa không hợp thời vừa thẳng thắn như vậy chỉ có thể là người cha thiên vị của ta.

Tần thúc thúc nói, phụ thân này gọi là “lão bà nô”, ngay cả đặt tên cũng phải ngán ngẩm.

Tiêu Ái Mộ Đường.

Ta từng hỏi phụ thân, ông họ Cố, vì sao ta họ Tiêu, ta hẳn phải gọi là Cố Mộ Đường.

Cha vẫn là bộ dạng không thèm để ý đến ai, giống như không có xương dựa vào người nương dịu dàng của ta, lười biếng nhấc mí mắt lên, bố thí đáp án cho ta.

“Họ Cố không dễ nghe.”

Trong lòng ta nói thầm, chẳng lẽ họ Tiêu dễ nghe sao?

Ông ôm mẫu thân ta chặt hơn một chút, lại nói: “Dù sao Vương phủ cũng phải có người thừa kế, đợi lão đầu kia từ Bắc cảnh trở về, ngươi cũng lớn lên, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận thay thế ta.”

Vâng, đây là người cha yêu não của ta, ông mãn tâm mãn nhãn đều là của nương ta, mỗi ngày nghĩ làm thế nào để thoát khỏi gánh nặng.

Phụ thân rất chán ghét cảm giác bị thân phận trói buộc, ta có thể nhìn ra được, nghe nói đây là tổ mẫu di truyền chưa từng gặp mặt.

Ông thực sự dính vào nương ta. Ngẫu nhiên trong cung có chuyện triệu phụ thân tiến cung, hắn đều tìm mọi cách không đi, mỗi lần như vậy, ông đều nhìn ta thật sâu.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Ta đã đọc được sự ghét bỏ của cha ta!

Thật không thể tin được, ông muốn một hài tử bé nhỏ gánh vác những điều này một mình!

Phụ thân muốn lướt qua mình, trực tiếp để ta làm người thừa kế của vương phủ, còn bản thân thí cùng mẫu thân như hình với bóng.

Giờ phút này, phụ thân lại muốn ra ngoài, ông lại dùng ánh mắt đó nhìn ta.

Ánh mắt kia giống như đang nói ——

Sao ngươi chưa lớn lên hả?

Ông mong đợi ta lớn lên mỗi ngày và không thể chờ đợi để ném gánh nặng trên vai của ta.

May mắn thay, ta đã quen với điều này.

Ngoại tổ mẫu thỉnh thoảng sẽ đón ta về Xương Ninh Hầu phủ ở một lát, đó là thời điểm ta thoải mái nhất, nhưng thường thường không đợi được mấy ngày, ta liền chủ động yêu cầu về nhà, bởi vì thật sự là quá nhàn rỗi.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Ta đã thích nghi với những ngày bị cha ép buộc, và sống một cuộc sống thoải mái, ta sẽ cảm thấy rằng điều đó là một sự lãng phí thời gian.

Cha ta nói rằng thời gian của mọi người đều bị hạn chế.

Ta nên dành một thời gian hạn chế cho những điều có ý nghĩa hơn.

Ta rất sùng bái phụ thân một thân bản lĩnh, van xin ông dạy ta võ nghệ, dạy ta y thuật, ông đều đồng ý. Nhưng ông luôn luôn dạy ta khi ông thức dậy vào sáng sớm và sau buổi trưa, tuy ta buồn ngủ, nhưng ta phải nghe lời.

Bởi vì ta biết, trong khoảng thời gian này nương ta vẫn chưa thức dậy, vì vậy cha ta mới có thời gian để nhớ đến ta.

Ta yêu mẫu thân, ông cũng vậy, mẫu thân ta là nữ nhân mà chúng ta phải cùng nhau bảo vệ, vì vậy ta có thể thỏa hiệp.

Ta luôn cảm thấy cha ta rất ngây thơ, ông luôn coi ta là kẻ thù giả định. Đừng nhìn ta nhỏ, ta có thể cảm thấy nó.

Mỗi khi ta tiến đến trước mặt mẫu thân, ông đều như lâm đại địch thủ, ở một bên như hổ rình mồi, sợ ta không trả lại mẫu thân cho ông.

Nhìn bộ dáng lo lắng sợ hãi của ông, ta lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Ông đen mặt, ta theo bản năng sợ hãi, không biết là vì sao, ta luôn có thể nhận ra đáy mắt ông có sát ý áp lực. Rõ ràng ta là con ruột của ông, hổ độc còn chưa ăn thịt con, lúc ông nhìn ta như vậy, ta rất sợ hãi.

Ta thường xuyên đi làm nũng với mẫu thân, sắc mặt phụ thân càng thêm âm trầm, nhưng mẫu thân ở đây, ông không thể làm gì ta.

Ông thực sự ngây thơ.

Khi ta lớn hơn, ta dần dần biết nhiều hơn.

Ta biết nội tâm của cha ta thực sự rất mong manh, ta không còn cố ý tức giận với ông nữa hay bắt nạt ông. Mẫu thân ta nhìn thấy, và nàng khen ngợi ta và thưởng cho ta một nụ hôn.

Sau đó, bị nhìn thấy bởi cha mình.

Nhờ nụ hôn này mà ta đã phải tập luyện nhiều hơn gấp ba lần so với ngày xưa.

Ông thực sự ngây thơ.

Võ nghệ và y thuật của cha là xuất sắc, nhưng văn học của ông không thể so sánh với cữu cữu của ta.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Ta đã sớm nghe qua tài danh của đại cữu cữu, vì thế rất hiểu chuyện đi nói với phụ thân, ta muốn học cùng đại cữu cữu.

Phụ thân nghe vậy không lập tức đồng ý, sắc mặt của ông phức tạp nhìn ta nửa ngày, “Đại cữu cữu rất nghiêm khắc, chỉ sợ ngươi không chịu nổi.”

Mẫu thân có mặt, làm sao mà ta có thể chấp nhận thất bại được? Ta lúc này vỗ vỗ ngực, không phục nói: “Con có thể!”

Ta muốn trở thành văn võ toàn tài, vượt qua phụ thân!

Phụ thân muốn nói nhưng lại dừng lại nhìn mẫu thân, thấy nàng gật đầu, mới buông lỏng đồng ý.

Ta nghĩ rằng cha ta sợ ta so sánh ông nên mới do dự không quyết định. Đêm đó nằm trên giường, ta thậm chí còn tưởng tượng vô số hình ảnh tốt hơn cha ta, trong khi ta đang mơ về thắng lợi, cha ta nhẹ nhàng gọi ta dậy.

Thái độ của ông có thể nói là ấm áp, dịu dàng như khi ông đối mặt với mẫu thân.

Ta đã bị đánh thức bởi sự sợ hãi.

Ta trải qua một buổi sáng trong sự hoảng sợ, cuối cùng được Cảnh gia gia đưa đến phủ công chúa, bắt đầu ngày đầu tiên đi học.

Khi ta trở về nhà một lần nữa với sự kiệt sức, ta thấy cha ta chào đón ở cửa.

Tiếng dạy dỗ của đại cữu cữu vẫn lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai, quanh quẩn thật lâu…

Mặc dù tai ta sử dụng không tốt lắm, nhưng mí mắt vẫn chưa mù.

Ta rõ ràng nhìn thấy nụ cười đắc ý trên miệng của phụ thân còn chưa kịp thu lại.

Đợi tiếng vọng tản đi, ta nghe được thanh âm mang theo ý cười của ông vang lên. “Cữu cữu ngươi rất hài lòng về ngươi, mấy tháng sau ngươi liền theo đại cữu cữu ngươi học tập đi.”

Ta hiểu ra tất cả.

Ông cố ý do dự, cố ý khơi dậy ý chí chiến đấu của ta.

Ông đem phiền toái nhỏ bé này của ta ném ra ngoài để kiềm chế đại cữu cữu kia. Phiền toái, sẽ không có người đến quấy rầy sự thanh tịnh của hắn và mẫu thân.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Ta nhìn khuôn mặt đắc ý của phụ thân, nghiến răng kịch liệt.

A, thật sự là ông.

Thật sự là một nam nhân ngây thơ đến tột cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play