Cổ họng Đường Thời Ngữ giống như bị bóp chặt, một chữ nói không nên lời, nhất là ánh mắt sắc bén thờ ơ của nam nhân, càng suýt nữa quên lễ nghi.

Nàng vội vã nhìn, và vội vàng cúi đầu để bồi tội.

Thái tử cùng Yến vương đều không để ở trong lòng, chỉ coi nàng ngượng ngùng, nhưng chỉ có Đường Thời Ngữ tự mình biết được, nàng có bao nhiêu sợ hãi.

Yến vương.

Đây là Yến Vương.

Đường Thời Ngữ vốn tưởng rằng Yến vương điện hạ dũng mãnh thiện chiến sẽ là một nam nhân khôi ngô mạnh mẽ, cao lớn uy mãnh, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, vị Thường Thắng tướng quân này đúng là cũng có một khuôn mặt đẹp, hơn nữa nhìn qua rất nhã nhặn, một chút cũng không giống người từng chém giết trên chiến trường.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao A Uyên của nàng cũng đẹp như vậy.

“Đường cô nương, Cố công tử, đa tạ các ngươi tiến cung bồi Xu nhi.”

Đường Thời Ngữ không dám ngẩng đầu, mắt nhìn mặt đất, cung kính gật đầu, “Thái tử điện hạ chớ có giễu cợt thần nữ, có thể vào cung làm bạn với công chúa, là may mắn của thần nữ.”

Nàng không cần ngẩng đầu cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình của Thái tử, nhất định lộ ra nụ cười như gió xuân, nho nhã lễ độ với nàng, hoàn toàn không có dáng vẻ của Thái tử. Nhưng nàng cũng biết, vị Thái tử này là một người cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không vô hại như hắn biểu hiện.

Nàng cần phải cẩn thận gấp bội, không thể mảy may mắc phải sai lầm.

Tiêu Mặc Trầm nghe chán lời nịnh hót này, thấy nàng khách sáo như thế, trong nháy mắt không còn hứng thú nói chuyện.

Quay đầu lại nói chính sự với Yến vương.

Tiêu Mạn Xu bĩu môi, vừa nghe Thái tử nói chuyện liền đau đầu, nàng chào hỏi qua loa, lôi kéo Đường Thời Ngữ đi sang một bên Đài quan sát.

Cố Từ Uyên bắt tay Thái tử và Yến Vương, sau đó tự nhiên đuổi theo.

Hắn đã cư xử hoàn hảo.

Nhưng mà Yến vương vẫn nhìn mặt hắn, nhất thời thất thần.

Thiếu niên này giống như thê của hắn.

Tiêu Mặc Trầm nói hồi lâu, thấy Yến vương còn đang kinh ngạc xuất thần, lông mày nhíu lại, “Hoàng thúc?”

Yến vương hoàn hồn, rũ mắt xuống, thu lại nỗi buồn trong mắt, nhẹ giọng đáp, “Ừ, ta đang nghe.”

“Thôi thôi, không nên cùng Hoàng thúc lãng phí đêm tuyệt vời này.” Thái tử khoát tay áo, không nói nữa.

Bên kia, Đường Thời Ngữ vẫn luôn không yên lòng.

Tiêu Mạn Xu không để ý đến điều này, nàng đã sớm quen lẩm bẩm ầm ĩ.

Toàn bộ Đài quan sát đều có thể nghe được thanh âm hưng phấn của nàng.

Cố Từ Uyên lặng lẽ đến gần, cầm tay Đường Thời Ngữ, chậm rãi siết chặt.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Hắn thì thầm, “Không có chuyện gì, đừng sợ, ta ở đây.” 

“Ừm.” Nàng cũng nắm lại.

Sự tương tác của hai người đều rơi vào trong mắt Yến vương Tiêu Bằng.

Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Vị cô nương đó là người phương nào?” 

Tâm tư Thái tử vốn không ở đây, chợt nghe Yến vương hỏi, khó có được phản ứng một lúc, kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Vị kia là hài tử của cô mẫu Tĩnh Ninh cùng Thế tử Xương Ninh Hầu, Đại cô nương Đường gia.”

“Ừm.” Tiêu Bằng vuốt ve ngọc bội trong tay, như có điều suy nghĩ.

Xương Ninh Hầu phủ, không quen.

Thái tử thấy thế đột nhiên hứng thú.

Phải biết rằng bên người Tiêu Bằng không thê thiếp, không nữ nhân, ngay cả hồng nhan tri kỷ cũng không có, đây là lần đầu tiên nghe hắn hỏi cô nương nhà nào.

“Vậy thiếu niên bên cạnh nàng đâu?” Lúc Tiêu Bằng hỏi thì ngay cả chính mình cũng không chú ý, trong lòng có bao nhiêu khẩn trương.

Thái tử híp mắt, cẩn thận đánh giá biểu tình của Yến vương, “Nghe nói là cô nhi, xem như ân nhân cứu mạng đi, lúc nhỏ theo Đường Đại cô nương cùng nhau hồi phủ.”

Tiêu Bằng không nói, trầm mặc nhìn lên bầu trời, nhìn ngôi sao lẻ loi trên đỉnh đầu hắn.

Im lặng.

Tiêu Mặc Trầm đột nhiên cười cười, nhìn về phía ba người bên kia đầy ẩn ý, thấp giọng nói: “Hình như vị Cố công tử này là một đôi với Đường cô nương.”

“Cố công tử…” Tiêu Bằng lẩm bẩm ba chữ này, gương mặt xinh đẹp trong trí nhớ dần dần trùng hợp với khuôn mặt của thiếu niên.

Họ Cố, là trùng hợp sao?

Thiếu niên này, là con của nàng sao?

Là sau khi chạy trốn khỏi hắn, cùng người khác sinh ra hài tử sao…

Tiêu Bằng cảm thấy trái tim mình sắp bị xé nát.

Rõ ràng mấy năm nay, tâm đã sớm chia năm xẻ bảy, không còn hình dạng, lại nhớ tới chuyện có liên quan đến nàng, vậy mà còn có thể đau thấu lòng.

Thái tử tiến đến bên tai hắn, hạ thấp thanh âm, “Nếu Hoàng thúc coi trọng Đường cô nương, cô có thể hỗ trợ, thiếu niên kia không đáng sợ…”

Tiêu Bằng cắt ngang hắn, “Ta vẫn chưa có tâm tư như vậy.”

Thái tử híp mắt, không tin, “… A, Hoàng thúc chớ ủy khuất chính mình.”

Hai chữ ủy khuất làm nổi bật giọng điệu.

Dù sao Tiêu Bằng vì Đại Phụng mà trả giá quá nhiều, chịu ủy khuất cũng đủ nhiều.

Tiêu Bằng nuốt chua xót xuống, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, không sợ hắn thăm dò, thẳng thắn nói: “Xác thực không có ý này.”

Tiêu Mặc Trầm thất vọng gật gật đầu.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Không có nhiều chuyện có thể làm cho hắn hứng thú nhắc tới, nhưng những người này ai nấy đều quá mất hứng, Đường cô nương, Hoàng thúc cũng vậy.

Đột nhiên cảm thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm cũng không còn tư vị gì nữa.

Tiêu Bằng quay đầu lại, xuất thần lên bầu trời.

Hắn nhớ tới nữ nhân bạc tình bạc nghĩa kia. Cũng không biết mấy năm nay nàng có sống tốt hay không.

Tay Tiêu Bằng khẽ run rẩy.

Mấy năm nay hắn không khỏe lắm. Mỗi ngày đều ảo tưởng, nếu Cố Vân dám trở về, hắn nhất định sẽ lại nhốt nàng lại, cùng mình khóa cùng một chỗ, xem nàng còn trốn như thế nào.

Nhưng nếu nàng thật sự trở về, hắn lại không dám làm như vậy nữa, ngộ nhỡ người lại chạy thì làm sao bây giờ…

Nàng thuộc về thế giới rộng lớn, thuộc về giang hồ không câu nệ, nhưng không thuộc về hắn.

Bóng đêm tối dần, Tiêu Mạn Xu không chịu nổi buồn ngủ, rời đi sớm.

Đường Thời Ngữ thở phào nhẹ nhõm.

Tứ công chúa đi rồi, bọn họ càng không cần phải ở lại chỗ này.

Nói lời tạm biệt với Thái tử, hai tỷ đệ nắm tay nhau đi xuống bậc thang.

Tiêu Bằng không nhìn Cố Từ Uyên nữa, chỉ là kinh ngạc nhìn bầu trời.

Thái tử buồn chán ôm vai, quay đầu đánh giá sườn mặt của Hoàng thúc.

Nam nhân gần tuổi tứ tuần, nhưng không lộ vẻ già nua. Nhìn qua cũng chỉ là bộ dáng đứng vững cùng năm tháng.

Tiêu Mặc Trầm suy nghĩ lung tung, cho nên bí tịch dưỡng sinh của Hoàng thúc là cái gì, không gần nữ sắc sao?

Điều này có chút khó khăn a.

Tiêu Mặc Trầm níu mày, tựa như đang tự hỏi quốc quân đại sự gì. Chính hắn cũng không phải là người coi trọng dục vọng, nhưng hắn nhất định phải vì hoàng gia mà khai chi tán diệp, bên người không thể không có nữ nhân.

Cũng may mấy trắc phi và Thái tử phi của hắn đều là cô nương do hắn tự mình chọn lựa, tính cách mỗi người dịu ngoan, tri thư đạt lý, Đông Cung cũng coi như an bình, không cần hắn quan tâm gì.

Nói như vậy, hắn cũng chưa từng tốn quá nhiều công sức trên người nữ nhân, hẳn là cũng không khác gì không gần nữ sắc.

“Hoàng thúc.”

“Ừ?”

“Ngài thích ai chưa?”

Vấn đề này, hắn từng hỏi Tề Hú, nhận được câu trả lời không quá thú vị. Có lẽ tối nay quá nhàm chán, cũng không muốn suy nghĩ về quốc sự, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát. Vì vậy, hắn hỏi câu hỏi cũ một lần nữa, mong đợi một câu trả lời làm cho người trước mắt sáng ngời.

“Có.”

Tiêu Mặc Trầm lại gần hứng thú, truy vấn: “Cảm giác như thế nào?”

Tiêu Bằng không lập tức trả lời, vẻ mặt hắn hoảng hốt, giống như lâm vào một đoạn hồi ức.

Tiêu Mặc Trầm cũng không nóng nảy, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.

Qua một lúc lâu, Tiêu Bằng mới từ từ mở miệng.

“Thích đến mức muốn vĩnh viễn trói nàng vào người, đi đến đâu mang đến đó. Thích đến nỗi muốn nhốt nàng lại, chỉ một mình ta xem. Thích đến mức mặc dù nàng phản kháng, khóc lóc, ta cũng thờ ơ, chỉ cần có thể đem nàng vây trong lồng sắt, nàng liền dùng đao đâm ta, ta cũng vui vẻ.”

Hắn đã làm điều đó.

Cố Vân náo loạn vô số lần, không muốn làm vương phi của hắn, nhưng làm sao Tiêu Bằng có thể tiếp nhận điều này?

Hắn yêu nàng và muốn giữ nàng lại, vì vậy hắn đã sử dụng cách cực đoan nhất.

Sau đó, nàng bỏ chạy, trong thời gian hắn bận rộn chuẩn bị cho hôn sự của họ.

Khi đẩy cửa phòng ra, để lại cho hắn chỉ có một sợi xích sắt đã vỡ thành từng sợi từng đoạn.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Khi đó Tiêu Bằng mới biết, với năng lực của nàng, muốn chạy trốn quả thực dễ như trở bàn tay.

Nàng và hắn hao tổn lâu như vậy, đại khái chính là muốn chờ hắn thỏa hiệp, thuận theo ý nàng, hủy bỏ hôn sự rồi thả nàng đi, hoặc là theo nàng cùng nhau đắt tay giang hồ.

Nhưng cuối cùng nàng đã đi.

Vừa đi là mười mấy năm.

Thanh âm Tiêu Bằng khàn đến cực điểm, trong lời nói mang theo kiềm chế rất mạnh, thanh âm run rẩy, trong giọng nói ngoại trừ bi thương, bàng hoàng, còn có hối hận cùng tự mình chán ghét.

Trên mặt hắn vẫn lãnh đạm trước sau như một, nhưng Thái tử biết tâm tình Yến vương rất kích động, bởi vì hắn đã lâu không nói nhiều như vậy.

Yến Vương nói xong lời này lại lâm vào trầm mặc.

Tiêu Mặc Trầm không quá hài lòng với câu trả lời này, đây có lẽ chính là loại hắn cảm thấy không thú vị nhất, chiếm hữu cùng cướp đoạt, nhàm chán đến cực điểm, cũng thô lỗ đến cực điểm, hắn không thích.

Ngay cả khi cố gắng chiếm hữu mãnh liệt, dường như Tiêu Bằng đã trả giá đắt hơn nhiều so với người khác.

Hắn vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của việc làm như vậy là ở đâu. Không hợp thì liền tán hai cái, cho dù là thứ hắn thích, đối với hắn mà nói, nếu không phải thật lòng quy thuận, cho dù nắm trong tay cũng vô dụng, không bằng vứt bỏ.

Hắn càng không thể hiểu rằng người hoàng gia cướp đoạt mà lại thất bại, cũng bởi vậy hắn trở nên tò mò về nữ tử trong lòng Yến vương.

Tiêu Mặc Trầm lại nghĩ đến bản thân, hắn dường như còn chưa từng cảm nhận được yêu hận tình cừu cắn vào tận xương tủy. Cho dù đó là tình yêu, hoặc bất cứ điều gì khác, hắn sẽ không bao giờ trì hoãn nó.

Cho dù là nữ tử hắn thích thì cũng có thể làm vật trao đổi, ở trong mắt hắn, không có chuyện gì quan trọng hơn là làm một Thái tử tốt.

Mà ở những chuyện không tầm thường đó, hắn có thể dung túng nữ nhân hồ nháo, miễn là không làm quá chuyện lên.

Loại này cũng có thể gọi là tình yêu sao?

Có lẽ hắn thật sự chỉ thích hợp làm một quân vương bình tĩnh biết tự kiềm chế, bạc tình bạc nghĩa, không thích hợp suy nghĩ chuyện quá mức phức tạp giữa nam và nữ.

Ánh mắt của hắn phiêu xa, rơi vào hai bóng người càng ngày càng nhỏ bé kia, đột nhiên có chút hâm mộ.

Ở sảnh phụ của Phong Vân cung, trong phòng ngủ của Đường Thời Ngủ, thiếu niên còn lưu luyến không đi.

Đêm nay ngẫu nhiên gặp phải sự bất ngờ không kịp đề phòng, Đường Thời Ngữ lo lắng tâm tình của hắn, liền không có ép đuổi hắn đi.

Điều Cố Từ Uyên muốn là một kết quả như vậy.

Kỳ thật sau khi hắn nhìn thấy nam nhân kia, tâm tình cũng không bị ảnh hưởng. Đây là lần đầu tiên hắn gặp người nọ, cho dù là mặt đối mặt, hắn cũng có thể giải quyết bình thản.

Nhưng ở trước mặt A Ngữ, hắn không thể biểu hiện không chút gợn sóng, bằng không nàng sẽ yên tâm về hắn, lập tức không chú ý đến hắn nữa.

Cố Từ Uyên muốn là A Ngữ thời thời khắc khắc để ý hắn, muốn nàng luôn nhớ hắn, tốt nhất trong lòng không còn vị trí nào cho người khác nữa.

Lông mi của thiếu niên rũ xuống, cả người tràn đầy bi thương, giọng điệu không che giấu được vẻ mất mát.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

“Tỷ tỷ, ta nhìn thấy hắn.”

Trái tim Đường Thời Ngữ bất ngờ đau đớn, vội vàng ôm người vào trong ngực.

Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, đầu thiếu niên chui vào trong ngực nàng, tham luyến* hít một hơi thật sâu, hấp thu năng lượng từ trên người nàng.

*tham luyến: tham lam + lưu luyến

Khóe miệng không kiềm chế được, rất khó che lấp, sợ bị nàng phát hiện, thiếu niên không thể không vùi đầu xuống một chút.

Đường Thời Ngữ nhìn hắn không ngừng chui vào trong ngực, cánh tay eo hắn vô cùng chặt chẽ, còn tưởng rằng trong lòng hắn khổ sở.

Trái tim nàng giống như bị người túm lên, nổi lên từng đợt đau đớn, cả người cực kỳ khó chịu.

“A Uyên ngoan, tỷ tỷ bồi chàng.”

Thiếu niên cười đến híp mắt, vô cùng hưởng thụ sự thương tiếc cùng nhu tình của nàng.

Hài tử biết khóc thì có đường ăn, mặc dù là bao nhiêu tuổi thì thủ thuật này vẫn luôn được thử nhiều lần mà lần này cũng trúng.

“A Uyên, chàng cảm thấy Yến vương ông….. Ông ta có nhận ra chàng không?”

Cố Từ Uyên không để ý lắm, thuận miệng nói: “Có lẽ nhận ra, có lẽ không, không quan trọng.”

“Làm sao lại không quan trọng …”

Thiếu niên từ trong ngực nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, “Hắn không gặp được Cố Vân, liền không cách nào xác minh thân phận của ta, ta chỉ cần thẳng thừng phủ nhận là được.”

“Ta vẫn luôn là cô nhi.”

“Vậy nếu ông ta nhìn thấy mẹ đẻ của chàng…”

Cố Từ Uyên hơi nhíu mày, do dự một lúc lâu, thấy nàng thật sự lo lắng, mới không tình nguyện trả lời: “Hắn không bắt được Cố Vân.”

Mặc dù hết sức không muốn thừa nhận, nhưng công bằng mà nói…

Cố Vân rất lợi hại trên mọi phương diện.

Nhiều năm như vậy Yến Vương không tìm ra nàng, như vậy trừ phi Cố Vân chủ động hiện thân, nếu không cả đời hắn cũng không bắt được nàng.

Đường Thời Ngữ không nói gì rất lâu, nàng đang suy nghĩ bọn họ còn có thể giấu được bao lâu.

Rất nhiều chuyện, chỉ cần muốn điều tra thì luôn có thể tra được dấu vết.

“A Uyên, nếu Yến vương muốn nhận chàng, chàng nguyện ý không?”

Cánh tay ôm nàng chậm rãi thu lại.

Nàng nhận thấy sự căng thẳng của hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.

“Tỷ tỷ.” Hắn run rẩy, “Nàng không cần ta sao?” 

Đường Thời Ngữ dở khóc dở cười, nhẹ giọng trách cứ, “Nói bậy cái gì, làm sao ta có thể rời khỏi chàng được.”

Nàng chỉ là chuẩn bị chu đáo, sớm suy nghĩ tất cả những gì có thể xảy ra, mặc dù không thể loại trừ tất cả tình huống ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ nhiều hơn một bước thì luôn luôn tốt.

Nàng nghĩ, nếu có thể giấu diếm thì bọn họ vẫn ở lại Đường phủ.

Nếu không thể, nếu Yến vương phát hiện, cố ý dẫn hắn trở về vương phủ, như vậy nàng gả cho hán cũng không sao.

Đường Thời Ngữ nghĩ rất nhiều, duy chỉ có không nghĩ tới mình sẽ bị vứt bỏ trong tình huống như này.

Sự tin tưởng và lo lắng này là do A Uyên mang đến cho nàng.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Cố Từ Uyên cuối cùng không tỏ thái độ, hắn dường như có tính toán mới. Rũ mắt xuống, tựa vào vai nàng rồi trầm tư.

Đường Thời Ngữ không hỏi nhiều, chỉ cần là A Uyên đưa ra quyết định thì nàng sẽ ủng hộ, bất luận quyết định đó là gì.

Không lâu sau, thiếu niên đột nhiên đứng thẳng dậy, quay đầu nghiêm túc nhìn nàng.

“A Ngữ.”

“Ừm.”

Đường Thời Ngữ cho rằng hắn đã quyết định tốt, ngưng thần chờ đợi.

Chỉ nghe hắn nói, “A Ngữ, nàng nên đi ngủ, đã khuya rồi.”

“……”

Uổng công nàng khẩn trương như thế, đúng là thúc giục nàng đi ngủ.

Nàng bất đắc dĩ khẽ thở dài, lại sờ sờ đầu hắn, “Chàng thật đúng là…”

Thật sự là bất luận lúc nào và bất cứ nơi nào đều có thể ghi nhớ chuyện của nàng trong lòng.

Đêm đã khuya, Đường Thời Ngữ ngồi trong căn phòng xa lạ. Chỉ có mùi hương trên người thiếu niên bên cạnh mới có thể làm cho nàng có cảm giác thân thuộc và cảm giác an toàn.

Nàng chọn giường, vì vậy hắn không có ý định rời đi tối nay.

Đường Thời Ngữ ngầm đồng ý làm bạn với thiếu niên, nàng không sợ người khác truyền lời đồn đại, không quan tâm ánh mắt người ngoài, chỉ cần bọn họ sống vui vẻ là tốt rồi.

Nàng vừa cởi áo choàng ra, còn chưa trèo lên giường thì đèn đã bị thiếu niên tắt.

“……”

Trong bóng tối, Đường Thời Ngữ vừa giơ tay lên, toàn bộ thân thể đã bị người ôm vào trong ngực.

“Chàng gấp cái gì?”

Chờ nàng nằm rồi tắt đèn không tốt sao? Nàng không có nhãn quan tốt như hắn mà.

Cố Từ Uyên cười cười, đi lại trong phòng không ánh sáng mà không hề đụng chướng ngại vật.

“Có ta mà, sợ gì.”

Hắn đặt người lên giường, nằm xuống bên ngoài, sau đó thuần thục ôm người vào trong ngực.

“Ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ừm.”

Cố Từ Uyên không tiếng động cười cười, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đã bị phát hiện.

Nếu bị nàng nhìn thấy dấu vết đêm qua lưu lại trên người nàng, sợ là lại tức giận.

May mắn thay, hắn thông minh.

Chắc nó sẽ biến mất vào ngày mai a…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play