Đường Thời Ngữ bị chấn động tại chỗ.

Đại ca vừa nói chuyện gì? Đại ca nói gì?

Nàng nhìn chằm chằm, há miệng thở dốc, khó có thể tin lặp lại lời nói: “… Cái gì?”

Cố Từ Uyên thấy nàng giật mình, mở to đôi mắt xinh đẹp, còn giương miệng, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu.

Quay đầu, ho nhẹ một tiếng, che đi ý cười.

Đường Kỳ Nguyên một tay chắp sau lưng, hơi cúi đầu, cực kỳ kiên nhẫn lặp lại: “Tứ công chúa.”

Nàng đờ đẫn gật đầu, “Ừm, Tứ công chúa. Có chuyện gì sao?”

Mặt Đường Kỳ Nguyên không đổi sắc, ánh mắt thản nhiên, thanh âm như ngọc thạch chậm rãi chảy xuôi, “Có chuyện ngoài ý muốn phát sinh không?”

Đường Thời Ngữ trầm mặc.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm mặt Đường Kỳ Nguyên, giống như muốn nhìn ra đóa hoa.

Hết lần này tới lần khác Đường Kỳ Nguyên trấn định tự nhiên, gương mặt không hề bận tâm kia vẫn lạnh nhạt như trước, không né tránh, thoải mái mặc cho nàng nhìn.

Mặc kệ hắn nói cái gì, luôn là bộ dáng trấn định tự nhiên này, khiến người ra không khỏi tức giận khi nhìn thấy.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Cuối cùng, Đường Thời Ngữ bại trận.

Nàng có dự cảm, nếu đại ca không nhận được đáp lại thì hắn có thể đứng ở đây nhìn ngươi, nhìn thấy thiên hoang địa lão.

Nếu kiên nhẫn với Đường Kỳ Nguyên, e rằng không ai có thể vượt qua hắn.

“Hôm qua mưa to, gió bẻ gãy một cây, cành cây và thân cây đều bị thổi đến bốn phía Tứ công chúa, nhưng may mắn là nàng không hề bị gì.”

Ngay cả nửa điểm kinh hách cũng không có, trong lòng Đường Thời Ngữ yên lặng bổ sung.

Đường Kỳ Nguyên còn nhìn chằm chằm nàng, dường như là cho rằng nàng có điều giấu diếm.

“……”

Đường Thời Ngữ bất đắc dĩ nói: “Về sau gặp phải một tình huống tương đối nguy hiểm, may mà một vị cô nương có võ công cao cường kịp thời xuất hiện, hóa hiểm thành an.”

Bốn mắt nhìn nhau.

“Khụ khụ.” Cố Từ Uyên chịu không nổi nàng vẫn nhìn người khác, lên tiếng cắt đứt sự xấu hổ đang quanh quẩn xung quanh hai người hắn vào lúc này.

Đường Thời Ngữ dở khóc dở cười, “… Không, thật đấy.”

Đường Kỳ Nguyên rũ con ngươi xuống, thản nhiên “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ hơi gật đầu, xoay người rời đi.

Bóng lưng cũng không chút hoang mang, phong độ nhẹ nhàng như vậy.

Đối với đại ca nhà mình, Đường Thời Ngữ nhìn không thấu, nghĩ không ra, thế gian sao có thể có người cổ quái không thú vị như vậy, năng lực thưởng thức của Tứ công chúa quả thực đáng lo.

Nàng quay đầu nhìn A Uyên, càng nhìn càng thích.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Khi đem ra so sánh thì A Uyên càng ngày càng đáng yêu hơn.

Hai người sóng vai trở về phòng, Cố Từ Uyên chẩn mạch cho nàng, sau khi xác định tất cả vẫn ổn, ôm người lên giường.

Hắn đắp chăn mỏng cho nàng, cầm lấy một quyển sách y, tựa vào đầu giường, “Ngủ một chút đi.”

Đường Thời Ngữ lại nhìn chằm chằm vào màn giường, hai mắt vô thần, “A Uyên, chàng nói đại ca có tâm tư gì?”

Thiếu niên vùi đầu đọc sách, không để ý tới vấn đề của nàng.

“Huynh ấy thật khác thường, vô cớ quan tâm Tứ công chúa, tâm của huynh ấy khẳng định đang rối!”

Cố Từ Uyên lật một trang sách, giương mắt, “Nàng nhìn ra rồi?”

“Ta đoán thôi, khuôn mặt không chút thay đổi kia của huynh ấy thì ta có thể nhìn ra cái gì?”

“Ừm, ngủ đi.”

“……”

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thỉnh thoảng lật sách.

Một lúc lâu sau——

“A Uyên, chàng xem chúng ta trở về, huynh ấy không quan tâm, huynh chỉ hỏi Tứ công chúa a!” Đường Thời Ngữ đột nhiên hưng phấn.

Cây cổ thụ ngàn năm muôn đời độc thân của đại ca đã khai thông?!

Cố Từ Uyên đau đầu buông sách xuống, lấy thân ức hiếp người.

Hung tợn cắn môi nàng, “Câm miệng.”

Đến giờ Thìn mà không nghỉ ngơi, chờ sau này khó chịu thì người đau lòng vẫn là hắn.

Một trận dùng vũ lực trấn áp, lúc tách ra nữ hài thở hồng hộc, thể lực gần như tiêu hao.

Lúc buồn ngủ, Đường Thời Ngữ mơ hồ nghe được thiếu niên oán giận.

“Vì sao không thể chỉ chú ý đến ta…”

“Thân nhân của A Ngữ, hết lần này tới lần khác ta lại không thể làm gì được…”

Nếu người nhà của A Ngữ đối với nàng kém một chút, như vậy hắn còn có thể…

Thật không thể, bọn họ yêu nàng, nàng cũng yêu bọn họ.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Cố Từ Uyên nhẫn nhịn sự ghen tị cùng chua xót, liều mạng đè nén ý niệm bạo ngược tàn nhẫn trong đầu.

Mãnh thú muốn đem mọi người đạp ở lòng bàn chân nghiền nát.

Thiếu niên lạnh nhạt bình tĩnh nhìn chăm chú vào mãnh thú đang phát cuồng, trong tay nắm một sợi xích sắt, đột nhiên hai tay dùng sức, bóp chặt cổ họng mãnh thú sắp mất khống chế, gắt gao trói buộc lần nữa lần nữa.

Hắn nằm thẳng người, vùi đầu vào trong ngực nữ hài.

Hít một hơi thật sâu, hương thơm nhàn nhạt quen thuộc chui vào khoang mũi, chậm rãi trấn an linh hồn xao động của hắn.

“Chỉ cần bọn họ không hại nàng, vậy ta liền…… Liền rộng lượng hơn một chút, cho phép nàng thỉnh thoảng chú ý đến người khác.”

Hô hấp của thiếu niên trở nên nặng nề, không cam lòng lấp đầy lồng ngực, hai tay nắm chặt, biểu tình thống khổ.

Tình cảm nồng đậm bị hắn gian nan khắc chế, cố gắng  lọc sạch sẽ những ý niệm bệnh hoạn cùng dục vọng giết chóc kia, chỉ còn lại tình yêu thuần khiết nhất.

“A Uyên…”

Cố Từ Uyên đột nhiên mở mắt ra, huyết sắc nơi đáy mắt dần dần tan đi, ánh mắt lại lần nữa trong sáng, trong suốt.

Cơn ác mộng của nữ hài, tựa như tiếng trời.

Nàng là thần linh của hắn, luôn có thể kéo hắn ra khỏi chỗ sâu trong địa ngục.

Cố Từ Uyên chậm rãi nở nụ cười, cúi mình vào trong ngực thần linh, cùng nhau ngủ thiếp đi với nàng.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Trong cung, tẩm cung của Hoàng hậu, trong Phượng Loan cung.

Trong chủ điện, Tiêu Mạn Xu ngồi ở vị trí đầu tiên, thật cẩn thận nâng chén trà, ánh mắt bất an chuyển động.

Thái tử ngồi đối diện nàng, tư thái nhàn nhã, cười như không cười híp mắt nhìn muội muội không thành thật như mình.

“Dứt lời, rốt cuộc đi làm gì.” Hoàng hậu nửa nằm trên giường, thu liễm nửa đôi mắt đẹp, mệt mỏi mở miệng.

Tiêu Mạn Xu như chim nhỏ mổ nước trà, tức giận nói: “Đều, đều nói rồi, gặp Tĩnh Ninh Quận chúa, rồi đi Xương Ninh Hầu phủ ở một ngày.”

Hoàng hậu cười lạnh, giơ tay vẫy lui cung nhân đang xoa vai, ngồi thẳng người.

“Con nghĩ ta ngu ngốc như con sao? Khoảng cách giữa Xương Ninh Hầu phủ và hoàng cung, đi bộ chỉ cần một nén nhang thời gian, con thuận tiện đi Đường gia, không tiện đi thêm vài bước hồi cung?”

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tiêu Mạn Xu đuối lý cúi đầu, không dám lên tiếng.

Mắt phượng của Tiêu Mặc Trầm khẽ nhíu, không dấu vết liếc mắt nhìn lá thư bên tay viết sự thật, tay sờ sờ cằm, không có ý tốt nói: “Khi Kỳ Nguyên đưa tin cho huynh, còn nói muội ở nhà hắn. Muội làm cái gì, để cho hắn luôn luôn lỗi lạc cùng Tĩnh Ninh cô mẫu nói dối giúp muội?”

Trong lòng hắn cũng hết sức tò mò, tính tình Đường Kỳ Nguyên cứng nhắc kia sao lại nguyện ý nói dối.

Tiêu Mạn Xu vui mừng ngẩng đầu, “Đại công tử nói cái gì vậy?”

“Khụ khụ.” Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu.

Tâm tư nữ nhi nhà mình sáng ngời đều viết trên mặt, rõ ràng như vạch trần.

Tiêu Mạn Xu mắt điếc tai ngơ, hai con mắt sáng lấp lánh phát ra ánh sáng.

Thái tử ý vị thâm trường nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác liệt, “Muội đoán xem.”

“…… Hoàng huynh huynh lại khi dễ muội.” Tiêu Mạn Xu bĩu môi, không muốn để ý tới hắn, nhưng lại rất muốn biết Đường Kỳ Nguyên nói gì.

Tiêu Mặc Trầm nhìn bộ dáng nàng gãi tim, tâm tình cực tốt.

Hắn đứng dậy, cố ý đi tới trước mặt Tiêu Mạn Xu, lắc lắc tờ giấy trong tay trước mắt nàng.

Tiêu Mạn Xu cắn môi, nhào tới đoạt.

Thái tử nhanh tay lẹ mắt nâng bức thư lên đỉnh đầu, nhếch khóe môi, cổ tay khẽ lay động, run đến tờ giấy vang lên ào ào.

Tiêu Mạn Xu gấp đến độ nhảy dựng nhưng không thể tiếp cận, thiếu chút nữa tức giận khóc.

Thái tử cười khẽ ra tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, hơi trấn an, thấy nàng giận dỗi né tránh đầu thì cũng không so đo.

Xoay người đi tới trước mặt Hoàng hậu, đưa thư trong tay qua.

Hắn cúi người đến bên tai Hoàng hậu, thì thầm vài câu.

Sắc mặt Hoàng hậu phức tạp nhìn hắn một cái, tiếp nhận thư nhìn.

Mặt mày dần dần giãn ra.

Đường gia ngược lại có tâm.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Để bảo vệ lòng tự trọng mong manh của công chúa nhỏ, lặng lẽ nói với họ sự thật theo cách này. Cuối cùng còn muốn nhấn mạnh một câu, Tứ công chúa quả thật ở Đường gia một đêm.

Thôi, tình này nàng thừa nhận.

Trong thư đã viết rõ, Tiêu Mạn Xu đi Hộ Quốc tự, như vậy nàng phái người đi chùa hỏi liền biết đã nói cái gì.

“Đường gia Đại cô nương có rất nhiều chiếu cố với Xu nhi, mẫu hậu nên thưởng mới đúng.” Tiêu Mặc Trầm hạ thấp thanh âm, vô cùng chính trực đề nghị.

Hoàng hậu chấp nhận, đem việc này để ở trong lòng.

Thái tử hôm nay tới chính là báo cáo kết quả công việc, làm xong chuyện, liền hồi cung xử lý chính vụ.

Trước khi đi, còn xoa đầu muội muội.

“Ngao! Tránh ra!”

Thành công làm người buồn bực.

Cửa điện mở ra, rồi lại bị đóng lại.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

“Mẫu hậu?” Tiêu Mạn Xu xách váy, chạy bước nhỏ đến trước mặt Hoàng hậu, kéo góc áo của bà, chớp chớp đôi mắt to, “Mẫu hậu…”

“Ừm.”

Trong mắt Tiêu Mạn Xu lóe lên ánh sáng, khẩn cấp đề nghị: “Con, con ở Đường gia một đêm, cùng Đường tỷ tỷ tính tình tương hợp, trò chuyện rất vui vẻ, có thể mời nàng ấy vào cung bồi con vài ngày hay không.”

“……”

Trong lời có dụng ý khác.

Chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn ra ý đồ của nàng.

Bà nhẹ giọng thở dài, “… Chắc chắn rồi.”

Đường Thời Ngữ một lúc lâu mới phản ứng lại.

“Tiến cung?”

Đường mẫu cầm kéo cắt vườn trong tay, cắt tỉa cắt tỉa về phía cây xanh yêu quý của bà, thản nhiên nói: “Ngày mai tiến cung, ở vài ngày, bồi Tứ công chúa giải sầu.”

“Phong Vân cung có rất nhiều tẩm điện, đều là chuẩn bị cho người tiến cung làm khách, đến lúc đó con liền ở nơi đó. Lần trước thi hội yến ẩm con đã đi qua, hẳn là coi như quen thuộc mọi thứ xung quanh.” Bà vừa nói, ngón tay vừa gảy hoa trong tay, “Ta sẽ không lặp lại quy củ lễ nghi, con có thể làm tốt.”

“Lần này là Hoàng hậu nương nương chỉ danh con tiến cung, coi như là khách tầm thường là được, không cần quá mức khẩn trương.”

Thuở nhỏ Đường mẫu lớn lên trong cung, đều biết rõ như lòng bàn tay với tất cả mọi thứ trong cung.

Bà cũng có thể phỏng đoán một hai ý đồ của hoàng hậu và thái tử, nhưng bà không hiểu vì sao Tứ công chúa lại nhiệt tình với nữ nhi nhà mình như vậy.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Chắc cũng có liên lụy những người trong hoàng cung, con đường phía trước như thế nào còn chưa biết, cũng không biết là phúc hay họa.

Cố Từ Uyên ôm vai, đứng ở một bên, sắc mặt đen như đáy nồi.

“A Uyên.”

Thiếu niên ngước mắt lên.

Đường mẫu hình như không có cảm nhận được áp suất thấp trong người thiếu niên, mặt mày bình thản lạnh nhạt, không chút để ý nói: “Trở về chuẩn bị, ngươi đi cùng cùng Vân Hương.”

Cố Từ Uyên xoay người lập tức rời đi, bước chân vội vàng.

“……”

Đường mẫu nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nở nụ cười, giống như là tâm tình đột nhiên tốt lên của hắn chọc cười.

Nhẹ giọng cảm khái, “Đứa nhỏ này a…”

Nàng sửa một cành xong, đưa kéo cho nha hoàn, lắc lắc tay, đi vào trong phòng.

Đường Thời Ngữ đuổi theo.

“Con nói với A Uyên rồi?” Đường mẫu ngồi ở trên giường, tiếp nhận khăn tay trong tay nha hoàn, lau sạch vết bẩn trên tay, lại đưa khăn tay trở về, ánh mắt nhìn thấu nhìn về phía nàng.

Đường Thời Ngữ cũng không nhăn nhó, hào phóng gật đầu, nàng nói thật những lời của cao tăng nói.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Đường mẫu không có gì bất ngờ, vui mừng nở nụ cười.

Duyên phận và thiên mệnh, thực sự là tuyệt vời không thể tả, không ai có thể nói rõ ràng.

Không cần biết quá trình này có gập ghềnh như thế nào, miễn là kết quả là tốt, là tốt rồi.

Bà cũng không cầu xin gì, chỉ cần nữ nhi khỏe mạnh hạnh phúc là tốt rồi.

“Mẫu thân, còn có một chuyện…” Đường Thời Ngữ hiếm khi ấp a ấp úng nói.

Đường mẫu nhìn trên mặt nàng một tia đỏ ửng khả nghi, chuông báo trong lòng vang lên.

Bản năng của bà nói cho bà biết nên mở miệng ngăn nó lại.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Đường Thời Ngữ xấu hổ cắn môi, lấy hết dũng khí, hai mắt lấp lánh.

Lời nói ra kinh người.

“Hôn sự của con và A Uyên, còn muốn ngài làm chủ.”

“……”

Đường mẫu cảm thấy cuộc sống khó có được thanh tĩnh của mình vẫn là quá khứ.

Bà đối mặt với đôi mắt ngậm nước linh động của nữ nhi mình là một trận nhồi máu cơ tim.

Đường Thời Ngữ thẳng người, chính trực nói: “Mẫu thân, A Uyên còn nhỏ, mặc dù việc này không vội vàng, nhưng thời gian cũng không phải phong phú như vậy.”

“……”

Đường mẫu yên lặng che ngực lại.

Đường Thời Ngữ đỏ mặt, nhìn qua cực kỳ ngượng ngùng, nhưng lời nói trong miệng lại thao thao bất tuyệt, “A Uyên không có phụ mẫu, sau khi thành hôn nhất định là muốn ở Hầu phủ chúng ta Dựa theo phong tục nhập gia, có thể còn cần phiền mẫu thân tìm cho A Uyên một nhà cha nuôi trên danh nghĩa, đến lúc đó chúng ta đến đón người từ bên ngoài trở về.”

“Tất cả những thứ khác đều có thể giản lược, chính là phải chọn một người đáng tin cậy, dù sao cũng là thông gia trên danh nghĩa.”

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Trước mắt Đường mẫu phát ngất.

Nuốt cổ họng, thanh âm khó nhíu, “Ở rể… A Uyên không có ý kiến gì sao?”

Bà hỏi xong lời này, liền có dự cảm câu hỏi không nên hỏi.

Quả nhiên——

Đường Thời Ngữ ngại ngùng mang theo vài phần tức giận.

“Chàng nói… Cầu còn không được.”

“………… Ồ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play