Hắn cất giọng, hai hộ vệ đi trước dẫn đường, uy nghi bước tới, khí thế bức người khiến đám Tần Sơn sợ đến mức run rẩy, không thể không rụt lui về phía sau.
Nghe lời quản sự, ba người đi cùng Tần Sơn đều tỏ vẻ căng thẳng. Thân phận của họ vốn không thể phơi bày ra ánh sáng. Chưa kể, hiện giờ địa vị họ chỉ là những kẻ dân thường áo vải, nếu chẳng may bị bắt vào ngục, sống hay chết còn phải do người khác định đoạt.
“Giả Sơn, hay là chúng ta mau rời khỏi đây đi.” Một nam nhân run rẩy, kéo ống tay áo của Tần Sơn, giọng nói lộ vẻ sợ hãi.
Tần Sơn cũng kinh hãi, nhưng trong lòng lại không cam tâm khi chưa thu được thứ gì đã phải rời đi như thế. Hắn cố lấy hết can đảm, bước lên một bước, định nói điều gì đó, nhưng ánh mắt hung hãn của quản sự liếc tới khiến hắn sợ hãi, giọng cũng khẽ run.
“Ngươi còn có việc gì nữa?”
“Không… không có.” Bị ánh mắt đó dọa cho mất hết dũng khí, Tần Sơn chỉ còn biết ủ rũ theo đồng bọn mà rời đi, vẻ mặt thất bại.
Nhìn bóng dáng hoảng loạn của đám người rời đi, quản sự châm biếm nói: “Đại gia nói đúng, toàn là lũ không đáng nhắc tới.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT