Trong phòng, Nhung Âm đã say rượu, nằm trong vòng tay Tông Chính Tiêu, vùng vẫy yếu ớt không chút sức lực. Đuôi cá của cau vung vẩy lung tung, đến nỗi ngay cả Tông Chính Tiêu dù mạnh đến đâu cũng suýt không ôm nổi mà để cậu trốn thoát.
May mắn thay, Tông Chính Tiêu vẫn thuận lợi bế được Nhung Âm tới giường. Hắn đặt người xuống, dùng cả tay lẫn chân khống chế để giữ Nhung Âm nằm yên, rồi bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi đúng là đồ vô lương tâm, nhất định phải giày vò ta đến kiệt sức mới chịu đúng không?”
Nằm trên giường, Nhung Âm dần dần ngoan ngoãn lại, đôi mắt lam nhạt trong veo đầy vẻ vô tội nhìn lên người đang đè trên mình.
“Ngươi là ai vậy?” Nhung Âm khẽ hỏi.
Tông Chính Tiêu hơi sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Nhung Âm nói chuyện. Mặc dù giọng nói giống hệt tiếng lòng mà Tông Chính Tiêu đã quen thuộc, hắn vẫn cảm thấy có gì đó mới mẻ và đặc biệt.
Giống như cảm giác khi ngắm một bức họa mỹ nhân, dù đã biết rõ từng đường nét, nhưng khi gặp mỹ nhân thật sự, người ta vẫn không khỏi ngỡ ngàng vì chân nhân còn đẹp hơn nhiều so với trong tranh.
Thấy Tông Chính Tiêu không trả lời, Nhung Âm tức giận chu môi, nói: “Vì sao không nói cho ta tên của ngươi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play