Bà Mộ là người thứ hai bị cuốn theo, bà nhìn sang Mộ Sương, nắm chặt tay cô đầy hân hoan, “Sương Sương, con có rồi thật à?”

Mộ Sương chớp mắt, chính cô còn không hiểu vì sao mọi người lại đột nhiên kết luận như vậy.

Người đầu tiên phản ứng lại là Tạ Dịch Thần: “Không phải.”

Hai từ ngắn gọn này đã phá tan giấc mộng được bồng cháu của các cụ, đưa họ về với thực tại.

Bà Thẩm quay sang nhìn Thẩm Ký Vọng, “thủ phạm” gây ra hiểu lầm, ánh mắt bà lập tức trở nên sắc bén, đuổi theo cậu để đánh: “Thằng nhóc này!”

Nếu không phải tại câu nói của cậu, bà đã chẳng làm ra chuyện lầm lẫn thế này.

Thẩm Ký Vọng chỉ biết câm nín: “…”

Đúng là miệng hại thân.

Cậu đành chịu đựng “sự yêu thương” mà bà dành cho mình.

Mộ Lâm hiếm khi thấy Thẩm Ký Vọng trong tình cảnh này, dù ngồi trên xe lăn nhưng vẫn không quên lấy điện thoại ra chụp lại, rồi đăng vào nhóm bạn chung để mọi người cùng thưởng thức.

[Lâm]: Chào mừng đến với livestream cảnh Mười Sáu của nhà họ Thẩm bị đánh.

[Lâm]: Mọi người phát lì xì sẽ được xem thêm video.

[Lâm]: Cả nhà ơi, đây là cơ hội khó kiếm được đấy! Tôi vất vả kiiém phúc lợi cho mọi người đây!

Các người bạn trong nhóm chẳng nói chẳng rằng lập tức gửi mấy bao lì xì, bảo Mộ Lâm quay thêm mà gửi.

Vừa xem họ vừa bình luận.

[Cẩn thận đấy, đừng chắn màn hình chứ!]

[Bà Thẩm vẫn chưa đủ mạnh tay, chỗ nào cũng đánh nhưng chừa lại khuôn mặt của Mười Sáu.]

[Mười Sáu nhà ta còn kiếm cơm bằng mặt mũi đấy, không như cậu.]

[Có mà như nhau, nói cứ như cậu đẹp lắm.]

Cả nhóm tiếp tục đọ ảnh meme, màn hình liên tục được làm mới.

Mộ Lâm nhìn mà hoa mắt, đành thoát ra.

Bên kia, Tạ Dịch Thần hỏi ông Thẩm: “Ông ngoại, cảm của cô ấy có nặng không?”

Ông Thẩm: “Chỉ cảm nhẹ thôi, không cần uống thuốc.”

Mộ Sương chỉ bị cảm nhẹ, nhưng vì đang đến kỳ sinh lý nên cơ thể yếu hơn bình thường.

Cổ họng khàn là do âm dương mất cân bằng, nội hỏa thịnh, có thể do mấy hôm nay ăn nhiều đồ cay nóng.

Ông Thẩm dặn dò: “Gần đây ăn uống thanh đạm chút.”

Tạ Dịch Thần: “Vâng.”

Đúng lúc đó, mẹ của Tạ Minh Lãng, Lục Hân từ bếp đi ra, mang cho Mộ Sương một bát nước gừng đường đỏ, nụ cười dịu dàng: “Vừa ấm, con uống bây giờ là hợp đấy.”

Nghe Tạ Dịch Thần nói về việc Mộ Sương đến kỳ sinh lý, bà đã bảo người chuẩn bị sẵn.

Mộ Sương nhận lấy, cười nhẹ cảm ơn bà.

Khi đưa bát, Lục Hân chạm vào tay cô, “Sao tay con lạnh thế này? Chờ chút, dì đi lấy túi sưởi cho con.”

Mộ Sương: “Không cần đâu dì Lục…”

Tạ Minh Lãng cầm một quả táo từ bàn trà lên cắn, nhìn thấy cảnh đó liền nói: “Cứ để mẹ đi đi, mẹ em tính hay lo thế đấy.”

Không lâu sau, Lục Hân quay lại với túi sưởi cho Mộ Sương, còn mang thêm vài miếng dán giữ ấm để cô dùng cho đỡ lạnh.

“Phụ nữ mà trong kỳ sinh lý không thể để bị lạnh, cần gì cứ bảo dì nhé.”

Mộ Sương: “Cảm ơn dì Lục.”

Lục Hân xoa đầu cô, giọng dịu dàng: “Người nhà không cần cảm ơn.”



Đến hơn bảy giờ tối, mọi người mới bắt đầu ăn cơm tất niên.

Bàn ăn nhà họ Tạ là hình chữ nhật, đủ lớn để cả ba gia đình ngồi quây quần mà vẫn còn dư chỗ, lần đầu tiên đông đủ như vậy.

Tạ Thành đã đặc biệt nhờ người cải tạo lại bàn ăn cho buổi tối tất niên hôm nay. Phần giữa của bàn cao hơn hai bên, theo kiểu bàn lẩu xoay, quay theo chiều kim đồng hồ, giúp mọi người dễ dàng với tay lấy món ăn.

Người giúp việc rót rượu vang vào ly cho mọi người.

Tạ Thành nâng ly rượu trong tay lên, “Hiếm khi đông đủ thế này, chúng ta cùng nâng ly nào.”

Những người cùng nâng ly đều là đàn ông, ngoại trừ Mộ Lâm đang dưỡng thương.

Các bà cụ và Lục Hân đều không uống rượu.

Mộ Sương có thể uống rượu, nhưng do đang đến kỳ nên không uống. Cô quay sang nhìn Tạ Dịch Thần ngồi bên cạnh cũng đang giơ ly rượu lên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đừng uống nhiều quá.”

Cô biết tửu lượng của anh không tốt, uống vào là dễ nôn.

Tạ Dịch Thần khẽ đáp “ừ”, cúi gần tai cô thì thầm: “Nghe lời cục cưng.”

Giờ anh đã quen với việc gọi cô là “cục cưng”, biết rằng cô rất thích.

Mộ Lâm ngồi đối diện nhìn cảnh hai người tình tứ, bất giác cảm thấy mình bị cho ăn cơm chó.

Trong buổi tiệc toàn là các cặp đôi, Mộ Lâm định quay sang ngồi cạnh Thẩm Ký Vọng để tìm sự an ủi, nhưng nhớ ra cậu cũng đã có bạn gái, ánh mắt của Mộ Lâm không khỏi trở nên u sầu.

Tiếng thở dài của cậu bị Thẩm Ký Vọng nghe thấy. Cậu ấy quay đầu nhìn Mộ Lâm, “Cậu nhìn tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy tình anh em của chúng ta có chút thay đổi.”

Thẩm Ký Vọng nhướng mày đầy phong cách, “Tôi có làm gì không phải với cậu đâu?”

Mộ Lâm: “???”

“Bạn gái cậu có biết cậu lả lướt thế này không?”

Thẩm Ký Vọng dừng tay khi đang gắp đồ ăn, ánh mắt đen láy lóe lên một chút, rồi cậu cầm ly rượu uống cạn, sau đó mới trả lời: “Chia tay rồi.”

Mộ Lâm đọc được nhiều cảm xúc từ giọng điệu lạnh lùng của cậu, đoán mò: “Chia tay? Không phải cậu… bị đá đấy chứ?”

“Ừ.” Thẩm Ký Vọng thừa nhận ngay. Cậu lại tự rót rượu, đôi mắt cụp xuống, hàng mi đen dày tạo bóng mờ, che đi cảm xúc không rõ ràng. “Tôi bị đá.”

Khoé miệng cậu nhếch lên đầy tự giễu, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt xinh xắn của cô gái, dịu dàng nhưng lời nói lại lạnh lùng.

— “Thẩm Ký Vọng, khi tôi cần anh, anh không có ở đó. Bây giờ thì tôi không cần anh nữa.”

Mộ Lâm chưa bao giờ thấy vẻ mặt thất vọng như vậy trên Thẩm Ký Vọng, lòng cảm thấy thương cảm, cất lời an ủi: “Không sao đâu, chỉ là thất tình thôi mà. Người đi thì để họ đi, người sau sẽ tốt hơn.”

Thẩm Ký Vọng đột nhiên cười nhẹ, “Cậu biết gì mà nói, hoàng tử độc thân ngàn năm.”

Mộ Lâm: “…?”

“Thẩm Mười Sáu, cậu vô tâm thậtt đấy! Tôi tốt bụng an ủi mà cậu còn tấn công cá nhân!”

Thẩm Ký Vọng nhìn cậu, nhắc nhở: “Đừng cử động lung tung, nếu vết thương của cậu bung ra thì lúc đó tôi phải chịu trách nhiệm đấy.”

Mộ Lâm nhăn nhó, “Cậu nói thế giờ tôi thấy đau thật rồi.”

Thẩm Ký Vọng thấy Mộ Lâm ôm bụng, trông có vẻ khó chịu, lo lắng: “Cậu không sao chứ? Để tôi xem.”

Cậu vừa nói vừa định kéo áo Mộ Lâm lên để xem vết thương, nhưng vừa nhấc áo lên một chút thì Mộ Sương ngồi đối diện nhìn thấy: “Hai đứa… đang làm gì vậy?”

Câu nói của Mộ Sương khiến mọi người quay sang nhìn, đều thấy hành động lạ lùng của hai chàng trai.

Không muốn làm các cụ lo lắng, Mộ Lâm nhanh trí nói với bà nội: “Bà ơi, Thẩm Ký Vọng đang quấy rối con!”

Thẩm Ký Vọng trợn mắt: “Cái gì, Mộ Lâm cậu…”

Chưa kịp nói hết, cậu đã bị bà Thẩm đứng dậy gõ đầu: “Bình thường con hay trêu mấy cô gái đã đành, giờ Mộ Lâm là anh em của con mà con cũng không tha à?”

Thế là Thẩm Ký Vọng lại bị bà đánh lần thứ hai trong buổi tối.



Bữa cơm tất niên trôi qua trong tiếng cười nói vui vẻ.

Người giúp việc nhà họ Tạ thu dọn bát đũa, còn hai người khác bưng đĩa hoa quả ra phòng khách.

Trước cửa sổ lớn, ba gia đình ngồi trên ghế sofa, vừa trò chuyện vừa nhìn ra ngoài sân, nơi mấy người trẻ đang vui chơi.

Cây cối xung quanh sân được treo đầy đèn LED hình ngôi sao, nối từ trên cao sang đầu bên kia, khi bật lên thì sáng lung linh rất đẹp.

Tạ Minh Lãng không biết lấy từ đâu ra một số pháo hoa nhỏ, cùng Tạ Dịch Thần đốt pháo rồi nhanh chóng chạy ra xa.

Loại pháo hoa nhỏ này không bay cao lắm, chỉ lên rồi nhanh chóng hạ xuống, nhưng do sân rộng nên vẫn có thể chơi thoải mái.

Người đàn ông dáng người cao lớn, chạy ngược chiều gió, ánh lửa chiếu rọi bóng dáng anh. Mái tóc bạc lấp lánh tung bay trong gió, để lộ trán, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt trong màn đêm lấp lánh như những vì sao, càng rực rỡ khi anh cười.

Trong khoảnh khắc, Mộ Sương như thấy lại chàng trai trẻ từng tung hoành trên sân trường, nhiệt huyết như mùa hè rực rỡ.

Mộ Sương nhìn Tạ Dịch Thần chạy đến, mở rộng vòng tay ôm anh một cái thật chặt, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào hiện rõ trên khuôn mặt.

Thẩm Ký Vọng đẩy Mộ Lâm ngồi xe lăn, khéo léo tránh ra xa để tạo không gian cho hai người.

Tạ Dịch Thần dùng một tay ôm eo thon của cô, tay còn lại lấy ra một hộp pháo sáng như trò ảo thuật, “Em chơi cái này đi.”

Mộ Sương vô cùng ngạc nhiên, khó ai có thể từ chối sự hấp dẫn của pháo sáng.

Vừa nãy, khi thấy mọi người chơi pháo hoa, cô đã muốn tham gia nhưng lại không dám đến gần.

Cô rút ra hai cây pháo, chia cho Tạ Dịch Thần một cây, nhờ anh đốt, rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Hai bàn tay của một đôi nam nữ, mỗi người cầm một cây pháo sáng hình trái tim, giữa bầu trời đêm tối đen, pháo sáng rực rỡ trên bầu trời.

Vào thời khắc nửa đêm, từ xa vang lên tiếng pháo hoa, không biết ai đã bắn chúng. Những tia sáng bay lên bầu trời liên tiếp, rồi từ từ như thác sao rơi xuống——

Bầu trời như biến thành biển ánh sáng, rực rỡ với những màu sắc lung linh, đầy mê hoặc.

Những người bên dưới ngẩng đầu lên nhìn, cùng nhau chào đón năm mới.

Mộ Sương được Tạ Dịch Thần ôm trong lòng, lồng ngực ấm áp áp sát vào lưng cô. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng đến khó tin: “Cục cưng, chúc mừng năm mới.”

Cô xoay người, hôn lên môi anh, cười tươi, đôi mắt cong cong, đẹp rạng rỡ. Cô đặt đôi môi đỏ thắm của mình lên môi anh.

“Tạ Dịch Thần, chúc mừng năm mới.”

“Hy vọng mỗi năm anh đều sẽ hạnh phúc như thế này.”

Trước khi đi ngủ, Mộ Sương đăng bức ảnh cầm pháo hoa vừa chụp lên trang cá nhân, rồi lại đăng lên mạng xã hội.

——【Năm nay đón năm mới cùng anh, sau này cũng vậy.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play