Mộ Lâm đang đứng ở phía bên kia gọi tên cô. Mộ Sương quay người lại, liền thấy người đàn ông đã đứng trước mặt cô.

Ánh mắt của Tạ Minh Lãng dán chặt vào Tạ Dịch Thần phía sau cô, cố tình đặt tay lên vai Mộ Sương, kéo cô ra ngoài.

Ánh mắt của Tạ Dịch Thần vẫn theo dõi hai người, tay anh từ từ siết chặt, ánh mắt trở nên tối tăm không rõ ràng.

Bên này, Mộ Sương nhíu mày hất tay Tạ Minh Lãng ra khỏi vai cô, giữ khoảng cách với cậu: “Tránh xa tôi ra, toàn mùi thuốc lá.”

Đó là mùi khói thuốc nhẹ còn sót lại từ lúc cậu chờ cô ở cửa, nhưng vì hai người đứng khá gần nhau và Mộ Sương lại nhạy cảm với mùi hương nên cô dễ dàng nhận ra.

Tạ Minh Lãng biết vị hôn thê của mình không thích cậu hút thuốc, nhưng cô chưa bao giờ can thiệp hay yêu cầu cậu cai thuốc.

Trước đây, có một cô bạn gái nhỏ từng hỏi cậu có thể cai thuốc được không.

Khi đó cậu trả lời thế nào nhỉ, cậu nhớ mình đã nói: “Vị hôn thê của tôi còn chưa bao giờ quản tôi như thế.”

Cô bạn gái nhỏ đó nói: “Chắc chắn cô ấy không yêu anh nhiều như em, nếu cô ấy thực sự yêu anh, cô ấy sẽ hy vọng anh cai thuốc. Phụ nữ đều nghĩ rằng đàn ông hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”

“Còn nếu anh yêu em, anh cũng sẽ vì em mà cai thuốc.”

Sau đó, Tạ Minh Lãng không cai thuốc và cũng chia tay với cô gái đó.

Chỉ là một mối tình thoáng qua, cậu cũng không để tâm, chỉ là đột nhiên nhớ lại.

Tạ Minh Lãng nhìn Mộ Sương trước mặt, đưa tay chạm nhẹ vào đầu cô, hành động tự nhiên và thân mật.

Mộ Sương đang chỉnh dây đeo mũ bảo hiểm, khi gần xong thì đầu cô nghiêng sang một bên, tay cô vô tình đập vào cằm mình.

Cô tức giận đánh cậu, giọng nói mang theo sự bực bội: “Tạ Minh Lãng, tay anh sao mà nghịch ngợm thế!”

Tạ Minh Lãng né sang một bên, tránh để cô đánh trúng.

Mộ Sương lại đuổi theo, lần này thì cô đuổi kịp và nhất định phải kiễng chân lên để chạm vào đầu cậu. Tạ Minh Lãng không chống cự, thậm chí còn cúi người xuống, để cho cô làm rối tóc mình.

Cuộc cãi vã của hai người bị đám bạn của Tạ Minh Lãng nhìn thấy.

Người tinh mắt có thể dễ dàng nhận ra Tạ Minh Lãng đang trêu chọc vị hôn thê của mình.

Hành động rõ ràng như vậy cũng là để cho ai đó nhìn thấy.

Họ liếc nhìn người đàn ông đứng bên cột trụ.

Có người vô tình mở miệng: “Nhìn hai người này đi, thật xứng đôi.”

Những người bạn khác liền phụ họa.

“Đúng vậy, lại môn đăng hộ đối, quả là một cặp trời sinh.”

“Một số người nên tự biết thân phận của mình.”

“Và các cậu nhìn xem, rõ ràng cậu Tạ có thể không để Mộ Sương đuổi kịp mình mà.”

“Vị hôn thê của mình nên tất nhiên phải cưng chiều chứ.”

Giọng nói của họ không nhỏ, thậm chí còn có ý cố tình nói lớn hơn, ai ở trong đình cũng nghe thấy rõ ràng.

Tạ Dịch Thần biết, họ cố ý nói cho anh nghe.

Khuôn mặt anh không thay đổi, cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn cặp đôi nam nữ trên sân cưỡi ngựa.

Mây đen bắt đầu tan, mặt trời chói chang hiện ra, treo lơ lửng trên bầu trời, rực rỡ như lửa.

Hôm nay là cuối tuần, có khá nhiều người đến cưỡi ngựa, mỗi sân cưỡi ngựa đều có người chiếm chỗ. Tạ Minh Lãng ban đầu định bao toàn bộ sân nhưng bị Mộ Sương ngăn lại. Cô nghĩ sân cưỡi ngựa đủ lớn, khi cưỡi ngựa chỉ cần giữ khoảng cách là được, không cần phải chiếm cả sân.

Mộ Sương nhanh chóng trèo lên lưng ngựa, bộ đồ cưỡi ngựa bó sát làm nổi bật thân hình tuyệt đẹp của cô, màu đen càng làm cho khuôn mặt trắng như sứ của cô trở nên rực rỡ và sống động hơn, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tự tin và rạng rỡ trên gương mặt cô.

Con ngựa dưới thân Mộ Sương đang chạy mạnh mẽ về phía trước, mái tóc đen của cô bay ngược lại, tạo nên một đường cong đẹp mắt.

Tạ Dịch Thần đứng yên nhìn cô, ngẩng đầu lên, qua kẽ tay anh có thể thấy được mặt trời vàng rực rỡ trên bầu trời.

Anh cảm thấy nụ cười của cô sáng chói như ánh mặt trời ấy.

Đột nhiên, Tạ Dịch Thần nghe thấy một tiếng hí lớn từ phía trường ngựa——

Con ngựa mà Mộ Sương đang cưỡi đột ngột tăng tốc, mất kiểm soát mà chạy thẳng về phía trước.

Đồng tử của Tạ Dịch Thần mở rộng, không kịp suy nghĩ gì đã chạy nhanh về phía đó.

Mộ Sương nhận ra sự bất thường trong tâm trạng của con ngựa, nhanh chóng bình tĩnh lại, hạ thấp trọng tâm cơ thể, một tay vươn thẳng về phía trước đặt lên cổ ngựa, vuốt ve bờm nó để trấn an. Tay còn lại kéo dây cương về một bên, làm cho đầu ngựa bị bẻ cong, không nhìn thấy rõ đường đi, và tốc độ dần chậm lại.

Mộ Sương thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang băng qua hàng rào bên ngoài và chạy về phía mình, tim cô lại nhảy lên.

Cô hét lớn: “Tạ Dịch Thần, tránh ra!”

Tạ Dịch Thần né sang một bên, cảm giác được một luồng gió vút qua bên tai, vó ngựa dừng lại cách anh chưa đầy một mét, tạo nên bụi đất bay lên không trung, một lúc sau cát vàng phủ khắp nơi.

Anh quay đầu lại, dùng cánh tay che chắn bụi đất bay tới.

Mộ Sương nhanh chóng nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới, giọng nói lo lắng, “Anh có sao không?”

Tạ Dịch Thần nắm lấy vai cô, kiểm tra từ trên xuống dưới, ngược lại hỏi cô, “Cô có sao không, có bị thương không?”

Giọng nói của Mộ Sương trở nên gấp gáp, “Tôi không sao, tại sao anh lại đột ngột xông vào, anh có biết như vậy rất nguy hiểm không!”

Tạ Dịch Thần mở miệng, nhưng không thể nói ra lời phản bác.

Anh biết, anh biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng khi thấy cô gặp nguy hiểm, anh không còn nghĩ đến điều gì khác.

Mộ Sương để ý thấy anh chớp mắt liên tục, như thể có điều gì khó chịu.

“Có chuyện gì vậy, có phải cát vào mắt không?”

Tạ Dịch Thần nhíu mày, giọng trầm xuống, “Hình như có chút.”

Mộ Sương nói: “Anh cúi xuống một chút, để tôi thổi giúp anh.”

Tạ Dịch Thần nghe lời cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, khuôn mặt hoàn hảo không tìm thấy khuyết điểm nào tiến gần lại cô.

Khi anh nhắm mắt lại, nét sắc sảo trên đôi mày cũng dịu đi, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, làm tim người ta xao xuyến.

Khi Mộ Sương giơ tay lên, vô tình chạm nhẹ qua sống mũi cao của anh, cô dừng lại một chút, sau đó đầu ngón tay của cô chạm vào mí mắt anh, nhẹ nhàng nâng lên.

Cô lại gần hơn một chút, môi đỏ khẽ mở, nhẹ nhàng thổi khí.

Tạ Dịch Thần nhắm mắt, trong mũi anh ngập tràn hương hoa hồng nhẹ nhàng, cùng với hơi thở nhẹ nhàng của cô, từng đợt từng đợt, làm yết hầu anh khẽ chuyển động.

Tay anh cũng vô thức nắm chặt lấy vải quần ở đầu gối, các ngón tay dài với những gân xanh nhạt hiện rõ.

Sau khi thổi một lúc, Mộ Sương lùi lại khoảng cách giữa hai người, hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Tạ Dịch Thần chớp mắt vài lần, đã có thể mở mắt hoàn toàn, đôi mắt đen sâu thẳm, chạm vào ánh mắt đẹp đẽ của cô.

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Tạ Dịch Thần hỏi cô: “Con ngựa của cô có chuyện gì vậy?”

Sao lại đột ngột hoảng sợ.

Mộ Sương nhớ lại chuyện vừa xảy ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Có người từ phía sau đi lên, dùng roi quất vào con ngựa của tôi.”

“Tôi sẽ đi tìm người tính sổ.” Cô xoay người đi về phía trước, khí thế hùng hổ.

Ở bên kia, Tạ Minh Lãng đã tìm ra thủ phạm, thân hình cao lớn chặn đứng người phụ nữ trước mặt, gương mặt lạnh lùng.

Đó chính là người phụ nữ đã không thành công trong việc bắt chuyện với Tạ Dịch Thần lúc trước.

Khi nãy cô ta mặc đồ cưỡi ngựa và đội mũ bảo hiểm, Tạ Minh Lãng không nhìn kỹ, bây giờ thấy rõ gương mặt, cậu mới biết cô ta là ai.

Con gái út của nhà họ Tô ở Nam Thành, Tô Ấu Tình, từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều, vì thế hình thành tính cách kiêu ngạo, muốn gì được nấy.

Mộ Sương bước tới, đẩy Tạ Minh Lãng ra, đứng trước mặt người phụ nữ kia.

Tạ Minh Lãng nói với cô về thân phận của người phụ nữ đó.

Mộ Sương: “Vậy đây không phải là người tình mà anh nuôi bên ngoài à? Tôi còn tưởng mình bị ai đó cố tình trả thù đấy.”

Lúc trước khi vụt qua, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ.

Mộ Sương: “Xin lỗi.”

Tô Ấu Tình miễn cưỡng mở miệng: “Xin lỗi nhé.”

Mộ Sương: “Không thể nói đàng hoàng sao? Tại sao lại phải thêm chữ ‘nhé’ ở cuối.”

Tô Ấu Tình nghiến răng, dưới ánh mắt gợi ý của bạn bè, nói lại lần nữa: “Xin lỗi.”

Tô Ấu Tình vừa mới biết được thân phận của Mộ Sương lúc nãy, trước đó cô vẫn đang du lịch ở nước ngoài, mới trở về gần đây.

Chỉ nghe bạn bè trong giới nhắc đến, nói rằng cô chủ nhà họ Mộ gần đây đã trở về nước, nhưng cô ta chưa gặp mặt.

Lúc nãy cô ta vừa để ý Tạ Dịch Thần, hỏi thăm xung quanh, không ai biết tên anh.

Tô Ấu Tình thấy anh đẹp trai, khí chất bất phàm, lại có thể xuất hiện trong câu lạc bộ này, nghĩ rằng chắc anh có thân phận không tầm thường, có thể là một người mới nổi ở Nam Thành, chỉ là chưa nổi tiếng lắm.

Khi đi đến bắt chuyện thì không thành, bạn bè cô ta nói rằng chắc anh đã có người yêu, sau đó lại thấy Mộ Sương xuất hiện bên cạnh anh, cô ta tưởng họ là một đôi.

Nhưng sau đó, cô ta lại thấy Mộ Sương và Tạ Minh Lãng ở cùng nhau, hai người còn khá thân mật.

Cô liền nghĩ rằng Mộ Sương là bạn gái mới của Tạ Minh Lãng.

Còn Tạ Dịch Thần, người mà không ai biết tên, có thể chỉ là người muốn bắt mối với nhà họ Tạ, đi cùng họ chơi mà thôi.

Điều quan trọng là khi Mộ Sương cưỡi ngựa đã khiến mọi người xung quanh vỗ tay hoan hô, thu hút mọi ánh nhìn.

Tô Ấu Tình vốn kiêu ngạo, lúc nãy bắt chuyện không thành, lại bị người khác giành mất ánh đèn sân khấu, tay cầm roi ngựa không kìm được mà vung một cái sang bên cạnh.

“Chị——” có tiếng gọi đến, là Mộ Lâm.

Cậu không biết cưỡi ngựa, một mình cùng huấn luyện viên đi tập ở một sân khác một lúc, lại nghĩ không thể để Mộ Sương và Tạ Minh Lãng ở riêng với nhau, liền nói không tập nữa, muốn quay lại xem.

“Chuyện gì vậy? Mọi người đang làm gì thế?” 

“Không có gì đâu, đi thôi.”

Mộ Sương không định nói cho Mộ Lâm biết chuyện, dù sao cô cũng không bị thương, lại nhận được lời xin lỗi từ Tô Ấu Tình rồi nên không muốn làm lớn chuyện. 

Tạ Dịch Thần đã theo sát cô từ trước, đứng ngay phía sau Mộ Sương. 

Tô Ấu Tình nhớ lại tin đồn trong giới mà cô ta từng nghe, rằng sau khi Mộ Sương về nước, bên cạnh cô xuất hiện một vệ sĩ mới, trông cũng rất bảnh trai. 

Giờ đây, khi biết người phụ nữ trước mặt chính là Mộ Sương, thì danh tính của người đàn ông kia cũng không khó đoán. 

Khi Tạ Dịch Thần quay đi, Tô Ấu Tình buông lời gây sốc: “Anh đẹp trai, cô Mộ trả anh bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi, từ giờ theo tôi nhé.”

Người đàn ông trước mặt này hoàn toàn trúng ngay gu thẩm mỹ của cô ta. 

Không biết Mộ Sương tìm được một người tuyệt vời như vậy ở đâu. 

Mộ Sương nghe vậy liền quay lại, “Không được.” 

Mộ Lâm lập tức chắn trước mặt Tạ Dịch Thần, giọng điệu bảo vệ: “Anh Thần của tôi bán nghệ chứ không bán thân.” 

Nói xong, cậu nhận ra mình nói sai chỗ nào, vội vàng sửa lại: “Phì, sai rồi, không bán nghệ cũng không bán thân!” 

Tô Ấu Tình xoay lọn tóc quanh ngón tay, mắt không rời khỏi Tạ Dịch Thần, ánh nhìn đầy mê hoặc. 

“Cô Mộ, tôi hỏi người này mà. Hơn nữa, mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình, cô cũng không thể cứ chiếm giữ mãi được.”

Mộ Sương nở nụ cười nhẹ, nhưng không chạm đến đáy mắt, “Tôi tất nhiên tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy.” 

Cô quay sang Tạ Dịch Thần, “Anh nói đi, anh muốn theo ai?”

Tô Ấu Tình nghe thế, cảm thấy mình có cơ hội liền nâng giá thêm, dùng giọng điệu như muốn anh làm “phu quân” của mình: “Anh đẹp trai, theo tôi, tôi đảm bảo anh sau này được ăn ngon uống tốt, muốn lương bao nhiêu cũng được.”

Câu nói sau cùng là điều mà nhiều người đi làm hiện nay khó có thể từ chối. 

Mộ Lâm tức giận mở miệng: “Cô thật quá đáng, sao lại dùng tiền để dụ dỗ thế chứ!” 

Tô Ấu Tình nhún vai, làm ra vẻ không ai làm gì được mình. 

Lúc này, nam chính bị hai người phụ nữ “tranh giành” ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên là hướng về phía Mộ Sương. 

Mộ Sương cũng nhìn anh. 

Chính xác hơn, là đang trừng mắt nhìn anh. 

Đôi mắt cô mở to hơn bình thường, dường như đang viết “Anh mà đi theo cô ta thì anh chết chắc.”

Tạ Dịch Thần bước gần hơn về phía Mộ Sương, đưa ra lựa chọn của mình. 

“Tôi chỉ theo cô ấy.” 

Cả đời này cũng vậy. 



Dù chỉ là một sự cố nhỏ, nhưng Mộ Sương cũng không còn hứng cưỡi ngựa nữa, liền nói với Tạ Minh Lãng rằng muốn về. 

Tạ Minh Lãng cũng không giữ lại, “Được, hôm khác hẹn lại.” 

“Ừm, đi thôi.” 

Mộ Sương đứng giữa hai người đàn ông, Mộ Lâm bên cạnh cứ thao thao bất tuyệt: “Mọi người có thấy lúc cô ta đi không, giống y như một con cá nóc vậy.” 

“Thật không ngờ lại muốn dùng tiền để mua chuộc anh Thần của em, anh ấy là người thích tiền hay gì?!”

Tạ Dịch Thần thẳng thắn đáp: “Nói thật thì tôi khá thích tiền.” 

Anh không phủ nhận điều đó, trước đây anh làm nhiều công việc chỉ để kiếm thêm tiền. 

Mộ Lâm: “!!!” 

Lòng người đàn ông sao mà thay đổi nhanh thế chứ. 

Nghe câu đó, Mộ Sương ngước nhìn anh, nhướng mày, “Ồ? Vậy bây giờ anh hối hận rồi à?” 

Tạ Dịch Thần nhìn cô, cười nhẹ: “Không hối hận.” 

Vì so với tiền, bây giờ tôi thích em hơn.

Chia sẻ:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play