Nơi đây được gọi là “chốn ma quỷ trú ngụ”, biển cây rậm rạp, thú dữ hoành hành, nhiệt độ cao quanh năm, mây mù giăng khắp, không thấy mặt trời.

Mùa mưa ở đây bắt đầu từ cuối tháng 5 đến giữa tháng 10 hằng năm. Trong rừng, đỉa và muỗi sinh sôi. Sốt hồi quy, sốt rét, uốn ván, nhiễm trùng máu đều là những căn bệnh hiếm gặp ở khu vực hoà bình nhưng lại là thứ thường gặp ở chốn này, lúc đi đường chỉ cần bị thương một chút thôi cũng có thể mất mạng như chơi.

Nơi đây là núi Dã Nhân, rừng nguyên sinh Bắc Myanmar.

Lúc này, một anh lính đặc chủng trẻ tuổi đang vật vã lê bước trong rừng. Nếu từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được bóng dáng anh, vậy cũng sẽ nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng — Trong mười mét chu vi xung quanh anh, đủ các loài muỗi đỉa đang vây chặt lấy anh trong một vùng nhỏ hẹp; trong phạm vi trăm mét, cách anh sáu mươi mét hướng phía trên chếch sang phải là một con gấu Malaysia đang dạo bước; chưa đầy ba mươi bước chân chếch sang bên trái là hai con báo gấm đang đánh chén; rắn độc đủ màu sắc giăng khắp những tán cây cao và giăng trên những sợi dây leo trên đỉnh đầu anh đang nhìn chòng chọc kẻ xâm nhập.

Mưa to đã rơi liên tục ba ngày hai đêm, trong rừng sương mù dày đặc che phủ, năm mét ngoài kia trắng xóa một vùng, không thấy lối đi, không rõ địa điểm.

Nước đọng đục ngầu đã ngập đến eo, mà trên bề mặt nước đọng là một lớp côn trùng lít nhít đang trôi nổi, chúng nó đã theo anh cả một đường như hình với bóng. Còn trong nước, trên cây, trong những lùm cây bị vạch ra là đủ các chủng loại đỉa chi chít. Những sinh vật khiến da đầu người ta tê rần nếu nhìn thấy những lúc bình thường lại sinh sôi nảy nở ở đây.

Mà trạng thái của anh lính đặc chủng trẻ tuổi cũng rất tệ, gương mặt bôi thuốc màu đã trắng bệch tựa giấy, môi nứt nẻ rướm máu.

Hằng năm độ ẩm không khí ở đây đều duy trì ở mức 80% – 99% và nhiệt độ lên đến 30 độ C, bên cạnh đó cây cối rậm rạp cản trở không khí lưu thông đã khiến mỗi bước đi của anh như đang bước trong lồng hấp, mồ hôi túa ra khắp cơ thể không bay hơi được.

Đồng phục chiến đấu thấm nước mưa và mồ hôi nên dính chặt vào cơ thể, bước chân của anh trĩu nặng, gần như đang tiến về trước một cách máy móc. Anh đã tốn gần nửa tiếng đồng hồ để đi vỏn vẹn mười bước chân.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy mắt anh đã mất tiêu cự, hoàn toàn chống chọi tiến về phía trước theo bản năng, mê man không biết mình đã mất phương hướng. Có lẽ anh biết, nhưng thật lòng anh không tìm thấy lối ra.

Trong khu rừng nguyên sinh rộng lớn, bóng dáng anh nhỏ bé như con sâu cái kiến. Anh rề rà di chuyển bằng tốc độ gần như không có tiến triển gì, chính anh cũng biết mình không còn khả năng sống tiếp.

Cả người Nguỵ Vũ Sâm nóng ran, vì môi trường ở rừng mưa quá khắc nghiệt nên vết thương trên vai anh đã nhiễm trùng thối rữa, chính anh có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình. Triệu chứng nhiễm trùng máu đã hiển hiện, chẳng biết suốt dọc đường những con muỗi khó lòng đề phòng đã chích cơ thể anh bao nhiêu lần. Chúng nó mang theo những con virus nổi tiếng hoặc vô danh, rất nhiều loại mà với trình độ y học hiện tại khó có thể cứu chữa hoặc có thể gây tử vong, cho dù bây giờ anh thoát khỏi rừng rậm thì cũng không thể sống tiếp.

Nhưng nếu anh không thoát được, ai sẽ mang tin tức ra ngoài?

Thoát khỏi bờ vực tử thần ở bang Shan, cả một đội lính đặc chủng chiến đấu chỉ còn lại mình anh, một mình anh chạy trốn vào núi Dã Nhân dưới sự yểm trợ liều mình của đồng đội. Anh nghĩ rằng băng qua núi Dã Nhân là có thể nhập cảnh từ Vân Bắc, nhưng anh đã đánh giá quá cao bản thân, cũng xem thường rừng nguyên sinh Bắc Myanmar.

Anh đã đi quá lâu, chẳng còn sức đi tiếp.

Và rồi anh dừng chân, tựa vào thân cây cổ thụ thẳng tắp chọc trời. Thậm chí khi cận kề cái chết, anh cũng chẳng hay biết đâu là phương hướng quê nhà.

Trong tầm mắt chỉ có sương mù trắng xoá cùng với hai con báo gấm đang nhìn chòng chọc và bước đến chỗ anh, thậm chí anh chẳng còn hơi sức để lấy súng.

Khoảnh khắc anh suy sụp ngã xuống, dường như anh nghe thấy một tiếng “Ơ?” rất đỗi ngạc nhiên.

Giữa cơn mê, anh như quay về ngày vừa nhập ngũ, tuyên thệ trước Quốc kỳ trang nghiêm: Tôi tự nguyện gia nhập đội đặc chủng quân đội Trung Hoa. Với tư cách là một thành viên đội đặc chủng quang vinh, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân nghiêm chỉnh chấp hành kỷ luật, tuân theo mệnh lệnh…

“Dũng cảm kiên cường, quyết tâm…”

“Trời ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh!”

Giọng nói truyền vào tai trong veo rạng rỡ, đượm vẻ mừng vui thấy rõ, nghe chừng tuổi tác không lớn.

Nguỵ Vũ Sâm vẫn chưa đọc xong lời thề, cuối cùng anh cũng vùng vẫy thoát khỏi biển ý thức. Đập vào mắt anh là một gương mặt tinh xảo xinh đẹp, đó là một cậu bé trông chưa đến hai mươi.

Xuất phát từ bản năng của một người lính đặc chủng, anh nhanh chóng xác nhận tình hình khu vực hiện tại. Đây là một hang động, bên cạnh anh là một đống lửa đang cháy, trước mặt anh là một cậu bé xinh đẹp chừng như chẳng hề có tính công kích, tiếng gầm gừ của động vật từ phía xa xa loáng thoáng vọng về. Xem ra anh vẫn chưa rời khỏi rừng nguyên sinh Bắc Myanmar, nhưng ít nhất có vẻ bây giờ anh vẫn an toàn.

Anh há miệng, cổ họng khô khốc chẳng thể nói nên lời. Cậu bé hiểu ý, lập tức bưng một chiếc lá tới, trong lá có chứa nước sạch. Cả người anh mất sức, chỉ có thể há miệng nhờ cậu bé đút nước cho mình.

Vẻ mặt của anh vẫn điềm nhiên, nhưng thực chất anh đang quan sát kỹ càng cậu bé bỗng dưng xuất hiện. Cậu sở hữu mọi đặc trưng khớp với nền văn minh hiện đại, mặc quần áo leo núi chống thấm nước màu xanh lam, không giống tay buôn thuốc phiện hay người của bộ lạc nguyên thuỷ sinh sống trong rừng mưa.

Điều kỳ lạ hơn nữa là trong rừng mưa cực kỳ ẩm ướt, cậu vẫn có thể đốt lửa.

Cậu bé nâng chiếc lá, không đút nước cho anh ngay mà tự uống trước một ngụm. Nguỵ Vũ Sâm còn chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã cúi người xuống kề sát môi anh một cách rất đỗi tự nhiên. Dòng nước mát lạnh xuôi theo kẽ môi thấm ướt cổ họng khô rát, anh trợn tròn mắt, vô thức nuốt xuống, suýt nữa bị sặc.

Nguỵ Vũ Sâm: “…”

Tình huống gì đây?

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì cậu bé đã vội tách khỏi môi anh. Cậu ngượng ngùng gãi đầu, không dám nhìn anh, hồi lâu sau mới đỏ mặt ngoảnh lại nhìn anh: “Ờ em… em quên mất, lúc hôn mê anh không uống nước được, bữa giờ em luôn đút anh uống nước theo cách này nên em theo thói quen…”

Nguỵ Vũ Sâm trầm tư, cố sức nói thành lời hai chữ: “Cảm ơn.”

Cậu bé cũng xấu hổ hồi lâu rồi nhanh chóng trở về dáng vẻ bình thường, cậu nhìn anh từ trên xuống dưới, giọng chứa đầy sự quan tâm: “Anh còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Bấy giờ Nguỵ Vũ Sâm mới nhận ra vết thương trên cơ thể mình không còn đau nữa, ngoại trừ cơ thể mất sức thì anh không thấy có vấn đề gì nghiêm trọng.

Anh cúi đầu nhìn thử, trên người được đắp một tấm chăn mỏng, vẫn đang mặc quần áo ngụy trang của mình, quần áo vốn dính đầy bùn đất giờ đã sạch sẽ tinh tươm, rõ ràng đã được người ta thay cho.

Tiếng phổ thông của cậu bé này rất chuẩn, hẳn là người Trung Quốc, nhưng tại sao cậu xuất hiện trong rừng nguyên sinh Bắc Myanmar? Chỉ mình cậu ư? Sao cậu lại cứu anh?

Có quá nhiều câu hỏi, trong phút chốc anh không biết bắt đầu từ đâu, mà cho dù muốn hỏi thì anh cũng chẳng có sức để mở miệng, đầu anh nhói đau.

Cậu bé để ý biểu cảm đau đớn của anh, hiển nhiên đã hiểu nhầm nên lập tức tóm lấy cổ tay của anh để bắt mạch. Sau đó cậu thở phào một hơi, cẩn thận đỡ anh ngồi dậy, an ủi: “Cơ thể của anh không nguy hiểm nữa rồi, mất máu quá nhiều và đã lâu không ăn uống nên hơi yếu, qua hai ngày nữa là sẽ đứng lên được thôi.”

Nguỵ Vũ Sâm ngạc nhiên, anh rất rõ tình trạng cơ thể của mình lúc đó, cho dù có nhập viện cũng khó lòng giữ được mạng, có giữ được đi nữa thì ít nhất cũng mất một cánh tay, nhưng bây giờ…

Anh nhúc nhích cánh tay bị đạn bắn xuyên, tri giác bình thường, chưa phế.

Anh thở phào, nhìn cậu trai đang lục đồ trong balo.

Trong hang động tĩnh mịch, ánh lửa nhảy múa trên góc nghiêng tinh xảo của cậu bé, hàng mi tựa lông vũ đang rũ xuống. Trải qua một tháng chiến đấu và trốn chạy trong rừng rậm, sự xuất hiện của cậu bé xinh đẹp ấy tựa như một giấc mơ. Anh ngây ngẩn, trong thoáng chốc không thể phân rõ mình còn sống hay không.

Cuối cùng cậu bé cũng tìm được đồ mình muốn trong balo, cậu cẩn thận bẻ một miếng nhỏ thứ trong tay, nhét vào miệng Nguỵ Vũ Sâm.

Nguỵ Vũ Sâm dần hoàn hồn, miếng socola thơm mát dần tan chảy trong miệng, cuối cùng anh cũng có cảm giác chân thực rằng mình đang sống trong xã hội hiện đại. Anh nhìn miếng socola nhỏ xíu còn lại trong tay cậu bé, có lẽ vì được ăn nên đã tích được ít sức, anh nói bằng chất giọng yếu ớt: “Cậu ăn đi, đừng cho tôi.”

Hình như cậu bé rất ngạc nhiên, sau đó cậu bật cười và nói: “Không cần, em có thể đi săn, anh phải bổ sung lượng đường.”

Nguỵ Vũ Sâm rất tuấn tú, ở đơn vị Tây Nam, gương mặt và sức mạnh của anh có thể cùng chiếm cứ vị trí thứ nhất. Nhưng vì quanh năm sinh sống trong quân đội, gương mặt của anh nhiều thêm mấy phần sắc sảo bén nhọn, trông vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.

Nguỵ Vũ Sâm liếm môi, cậu bé lập tức kề chiếc lá nằm ở bên cạnh vào sát miệng anh. 

Nguỵ Vũ Sâm uống sạch nước trong tay cậu, cảm giác cơ thể đã khoẻ hơn một chút, có thể gắng gượng nói chuyện. Anh sắp xếp lại mạch suy nghĩ, quyết định bắt chuyện lại từ đầu: “Tôi tên Nguỵ Vũ Sâm.”

Cậu bé giúp anh kéo tấm chăn trên người lên, rồi trèo lên tảng đá mà anh đang nằm, khoanh chân ngồi xuống và nói: “Phù Việt.”

Nguỵ Vũ Sâm: “Họ Phù rất hiếm, cậu là người dân tộc thiểu số à?”

Mắt Phù Việt cong cong, cậu trả lời: “Dạ, người Miêu.”

Nguỵ Vũ Sâm mím môi, hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”

Phù Việt: “Ngày 11 tháng 6.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play