"Không có hứng thú sao." Tiêu Cảng thấy bộ dáng cô không có hứng thú chút nào, có chút vô vị.

Niềm vui của tin đồn là gì

Đó là buôn chuyện.

Nếu không anh ta nói một mình thì có ý nghĩa gì nữa.

Tiêu Cảng ngồi xuống bên cạnh cô, giống như một bà thím lắm miệng: "Người ghi điểm cô cũng biết chứ, chính là La Bảo Quân kia, đừng nhìn bộ dạng chính trực của hắn, kỳ thật lại có lui tới với quả phụ Trần trong đội, hai người thiếu chút nữa định cả đời, kết quả La gia căn bản không đồng ý.”

"Nhà họ Lưu ở phía nam đội, đứa con trai út căn bản không thể sinh, hết lần này tới lần khác vợ tiếp tục sinh ba đứa con, trong đội đều tò mò Lưu gia rốt cuộc tìm ai mượn giống."

"Trong đội còn có một hộ làm lính, mỗi tháng gửi hai mươi mấy đồng phụ cấp trở về, mẹ mình lại thiên vị con trai khác, con dâu của người lính kia bị đuổi đi nhà cũ ở, mỗi ngày đều đào rau dại."

"Cô có biết sau núi đại đội chúng ta không? Nghe nói nơi đó đào được xương người chết."

“Đúng rồi, còn có thanh niên tri thức Thái, cô ta và Vệ Đông lại là đối tượng.”

Nói xong hết bát quái lần này nghe được từ người khác.

Dung Hiểu Hiểu cũng không để ý đã bất tri bất giác nghiêng người về phía trước, hai mắt phát sáng nghe rất say sưa.

Ngày tháng mơ ước của cô không phải cũng giống như Tiêu Cảng hiện tại, không thiếu tiền, không thiếu ăn, công việc thoải mái còn có thể thỉnh thoảng cùng các bà mẹ chồng của đại đội nói chuyện phiếm

Ghen tị.

Thật sự rất hâm mộ.

Đáng tiếc tiến độ bôn ba vì cuộc sống tốt đẹp còn chưa tới một nửa, đồng chí Dung Hiểu Hiểu, cô còn phải tiếp tục cố lên ah.

“Mau mau, bên kia không phải có đánh nhau chứ.”

"Đại đội trưởng đâu, mau gọi hắn lên."

“Các người chờ tôi với, sao lại chạy nhanh như vậy chứ!”

Lúc hai người một người nói một nghe, đột nhiên có mấy người đi ngang qua bên này, vội vàng chạy về một hướng nào đó.

Tiêu Cảng quen biết một bà thím trong đó, cất cao giọng hô: "Bà nội Trụ Tử, mọi người làm cái gì vậy?"

Bà thím bị gọi quay đầu lại: "Thanh niên tri thức Thái bên kia đánh nhau, chúng tôi đi khuyên can.”

Tiêu Cảng sửng sốt: "Thanh niên tri thức Thái còn có thể cùng người khác đánh nhau."

Trong ấn tượng của hắn, thanh niên tri thức Thái là một người rất yên tĩnh, hơn nữa hoàn toàn không biết tức giận.

Ở nhà thanh niên tri thức, thanh niên tri thức Dương thỉnh thoảng lại chửi bới vài câu, hắn nghe cũng cảm thấy có chút quá phận, kết quả thanh niên tri thức Thái lại không tức giận, ngoại trừ cúi đầu thì là vào phòng trốn.

Vừa mới dâng lên một chút lòng hiếu kỳ, Dung Hiểu Hiểu bên cạnh dẫn đầu đứng dậy: "Thanh niên tri thức Thái nói như thế nào cũng là một đồng chí nữ, anh đi can ngăn cũng không tiện, anh nhìn chúng nó, tôi đi qua một chuyến.”

Nói xong, không đợi Tiêu Cảng đáp lại đã cất bước chạy.

"Này." Tiêu Cảng trợn tròn mắt.

Nhìn bóng lưng nhanh chóng chạy đi, trong nháy mắt tức giận muốn chết.

Hắn không muốn ở lại trông heo, hắn cũng muốn đi xem náo nhiệt.

Dung Hiểu Hiểu tìm được một lý do trước bước chân cực nhanh, đi theo người phía trước không bao lâu sau đã đến đầu kia của đại đội.

Bên này dân cư nhiều, nhà cửa phần lớn được xây dựng từ nhà này sang nhà khác.

Vừa vặn ở hai hướng với nhà cô hai.

Dung Hiểu Hiểu ban đầu muốn tìm hiểu vị trí địa lý của đại đội nên đã qua bên này, phòng ốc nhiều người cũng nhiều, náo nhiệt cũng rất nhiều.

Nhưng nếu thật sự ở xung quanh đây, sẽ đủ ầm ĩ rồi.

Lúc không có việc gì chạy tới đây chơi đùa nghe ngóng thì tốt, ở thì thôi.

Bên ngoài sân phía trước đã chật ních một đám người, bên trong còn có thể nghe được tiếng mắng chửi cuồng loạn, Dung Hiểu Hiểu tìm đúng vị trí chui vào, chờ thấy rõ một màn trước mắt, lông mày hơi nhíu chặt lại.

Sân nhà mở rộng, có thể thấy rõ ràng hết thảy bên trong.

Lúc này Thái Thiếu Anh ngã ngồi ở một chỗ cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc trên mặt cô.

Tóc bị kéo lộn xộn, quần áo ngay cả tay áo cũng bị kéo ra.

Vừa nhìn đã biết lúc trước thật sự đánh nhau, sợ còn là bên chịu thiệt.

Mà ở bên kia sân, nếu như không phải có mấy người ngăn cản, bà thím thấp gầy kia đã trực tiếp xông tới đạp hai cước, ngoài miệng còn không ngừng mắng chửi.

“Cô ta là đồ dâm đãng, tôi biết cô ta còn từng làm đối tượng với một thanh niên tri thức khác, tôi làm sao có thể đồng ý để một cái giày rách gả vào cửa nhà tôi, ai thích thì rước về đi.”

"Mẹ, mẹ đừng nói khó nghe như vậy." Bên cạnh có một người đàn ông ủ rũ, nhíu mày, hiển nhiên hắn chính là đối tượng hiện tại của thanh niên tri thức Thái.

Nhưng Dung Hiểu Hiểu nhìn, người này chẳng những không ra mặt vì thanh niên tri thức Thái, mà thỉnh thoảng còn liếc về phía ngoài cửa lớn, hiển nhiên là vì cảm thấy lời nói của mẹ mình làm cho hắn mất mặt.

"Mẹ nói sai rồi" Cát Quế nói với hắn: "Cô ta chính là một con hồ ly tinh, lúc ấy con còn đang xem mắt rồi, mắt thấy sắp định ra hôn sự, cô ta ngược lại tốt, không biết xấu hổ chạy tới quyến rũ con, thật sự làm hỏng nhân duyên tốt đẹp của con."

Trò khôi hài này, tất cả đều là lời Cát Quế mắng.

"Cô cũng đừng tin hết lời của Cát Quế."

Dung Hiểu Hiểu nhìn về phía người bên cạnh nói chuyện, là một thím nhìn quen mắt nhưng chưa từng tiếp xúc.

Người này cười cười với cô: "Tôi là Tiền Xuân Phượng, sau này cô cứ gọi tôi thím Tiền là tốt rồi, chúng ta trước kia cùng nhau nhổ cỏ, chỉ đáng tiếc không được phân vào một tổ.”

"Chào thím Tiền ạ."

"Được rồi." Tiền Xuân Phượng híp mắt cười cười, nhỏ giọng nói với cô: "Đừng nhìn Cát Quế cứ một câu lại dâm đãng, một câu lại hồ ly tinh, lúc trước con trai bà ta và thanh niên tri thức Thái làm đối tượng thì kiêu ngạo vô cùng, gặp người sẽ nói con trai mình tìm được một cô gái trong thành, sau này nói không chừng có thể đi thành phố làm công nhân.”

Có lẽ thanh niên tri thức Thái tâm cũng bất chính, nhìn thấy Dương Ngân sắp bàn chuyện hôn nhân còn muốn xen vào.

Nhưng khi đó Cát Quế chắc chắn chỉ biết, đó là một cô gái thanh niên tri thức nhà ở trong thành phố, bà ta chỉ nhìn thấy tài lực nhà người ta, làm sao có thể mắng người ta là hồ ly tinh, là hận không thể nhanh chóng nghênh đón người vào cửa.

Trong khoảng thời gian này còn thỉnh thoảng mời thanh niên tri thức Thái đến nhà ăn cơm, đối xử với thanh niên tri thức Thái như con gái của mình vậy.

Dung Hiểu Hiểu nhỏ giọng hỏi: "Vậy sao bây giờ lại náo loạn?"

"Còn có thể vì sao, tất nhiên không lấy được chỗ tốt gì rồi." Bà thím ở một bên bĩu môi.

Sau khi nói xong, bà nhìn túi áo Dung Hiểu Hiểu một cái, sau đó hỏi: "Sao thanh niên tri thức Tiêu lại không tới?"

So với thanh niên tri thức Dung xinh đẹp trước mặt, bà càng thích nói chuyện phiếm với thanh niên tri thức Tiêu hơn.

Thanh niên tri thức Tiêu rất tốt.

Trong hai túi luôn nhồi đầy đậu phộng và hạt dưa, người cũng không hẹp hòi, thấy ai cũng nhét một nắm, làm cho hai ngày nay bà không tìm đám chị em nói chuyện phiếm, ngược lại thường xuyên chạy đến chuồng heo.

"Hắn đang chăm heo." Dung Hiểu Hiểu trả lời qua loa, lại hỏi: "Bà ấy muốn chỗ tốt gì của thanh niên tri thức Thái?"

"Của hồi môn." Tiền Xuân Phượng nhỏ giọng trào phúng: "Bà ta không ít lần khoe khoang trước mặt chúng tôi, nói thanh niên tri thức Thái săn sóc bọn họ, biết điều kiện nhà bọn họ không tốt, mở miệng chỉ cần mười đồng tiền sính lễ, còn nói cái gì mà cô gái trong thành lập gia đình, thế nào cũng phải mang theo xe đạp, máy may tới, thật sự cười chết người, bỏ ra mười đồng bà ta lại muốn mang về một chiếc xe đạp, một cái máy may.”

"Ngày hôm qua không phải đã định ngày sao, trong lòng tràn đầy chờ mong hỏi thanh niên tri thức Thái nhà bọn họ chuẩn bị cái gì." Thím phía sau xòe tay ra: "Kết quả, cái gì cũng không có, ngoại trừ hành lý hiện tại của cô ấy, trong nhà một chút đồ cưới cũng không chuẩn bị cho cô ấy, đêm qua nhà bọn họ đã náo loạn, không nghĩ tới hôm nay lại náo loạn dữ dội như vậy nữa.”

Tiền Xuân Phượng che miệng: "Cũng không biết là ai đem chuyện thanh niên tri thức Thái và thanh niên tri thức Vệ làm đối tượng truyền cho mọi người biết, Cát Quế là người quan tâm đến thể diện như vậy làm sao chịu được!"

"Thím, thím đừng tức giận như vậy, cẩn thận làm hỏng thân thể."

Trong sân, một cô gái tết bím tóc dài ngang eo nói chuyện, nhìn như đang trấn an, kỳ thật là đổ thêm dầu vào lửa: "Cháu và anh Dương Ngân không có duyên phận, nói như thế nào đối tượng hiện tại của anh ấy là thanh niên tri thức Thái, thím cũng đừng kéo cháu cùng một chỗ với anh ấy, đỡ phải phá hỏng tình cảm của bọn họ.”

"Liên Hoa, thím biết cháu tốt." Cát Quế cầm tay cô ta, vừa vặn nhìn thấy trên cổ tay cô ta đeo một chiếc đồng hồ đeo tay, trong lòng lại nhịn không được đau đớn.

Nếu con trai bà ta không hủy hôn, chiếc đồng hồ này sẽ là của gia đình họ.

Nhưng ai có thể nghĩ đến một người trong thành lại nghèo muốn chết, ngược lại một con nhóc trong thôn lại được người nhà sủng ái.

Sớm biết như vậy, cho dù đánh chết bà ta cũng sẽ không cho Thái Thiếu Anh bước vào cửa nhà bọn họ: "Liên Hoa à, thật ra thím vẫn luôn đặc biệt thích cháu, anh Dương Ngân của cháu cũng thường xuyên nhớ thương cháu, cháu nhìn xem!"

"Thím, thím nói gì trước mặt nhiều người như vậy." Thái Liên Hoa vẻ mặt thẹn thùng, còn nhịn không được dậm chân.

Nhưng thật ra, trong mắt lại nhìn Thái Thiếu Anh đang ngồi trên đất vẻ mặt thống khổ kia, trong mắt lộ ra vẻ cười lạnh.

Phần thống khổ này trước kia cô ta cũng đã thể nghiệm qua.

Cô ta cũng không hài lòng với Dương Ngân, đối với mẹ chồng tương lai là Cát Quế ngay từ đầu thập phần chán ghét.

Nhưng cho dù đối với hôn sự này không hài lòng.

Cô ta cũng không thể chịu đựng được nỗi đau của việc bị từ hôn.

Tiếng than thở của người nhà, lời nói lạnh nhạt của người ngoài, thế giới của cô ta bị sự trào phúng bao vây, cảm thấy tất cả mọi người đang xem trò cười của cô ta, cảm thấy cô ta là người thê thảm và đáng buồn nhất trên thế giới.

Thái Liên Hoa hận chết Dương Ngân và Thái Thiếu Anh.

Cô ta sẽ trả lại hết thảy cho hai kẻ tiện nhân này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play