Mua thịt, tự nhiên là muốn nấu một bữa lớn.
Kết quả là, về nhà lại nhận ra không ai biết làm.
Dung Hiểu Hiểu đối với trù nghệ của mình rất biết rõ, nếu thật sự muốn tự mình xuống bếp tuyệt đối là lãng phí thịt tốt như vậy.
Cô hai biết làm nhưng mắt không nhìn được, về phần Sửu Ngưu.
Thằng bé từ khi trở về từ thị trấn đến bây giờ vẫn luôn không mở miệng.
Bởi vì từ sau khi hắn nhìn thấy cô họ mua thịt, sợ mở miệng nước miếng sẽ rơi xuống, dọc theo đường đi không dám nói chuyện chỉ lo hít nước miếng.
Nó sắp quên mất mùi thịt rồi.
Nhiều năm chưa từng ăn qua, chứ đừng nói là làm thịt.
Tuy rằng ngày thường đều là nó nấu cơm, nhưng phần lớn đều là trực tiếp rót một chén nước nấu ăn, cái này căn bản cũng không tính là trù nghệ, sợ là ngay cả Dung Hiểu Hiểu cũng không bằng.
"Để cô hai làm." Bà Dung đứng ra: "Đừng nhìn cô mù mắt, nhưng cũng không phải là chưa từng xuống bếp, sáng nay cháu ăn bánh ngô không phải là cô làm sao."
Dung Hiểu Hiểu không muốn bà ấy vất vả.
Lúc trước không lưu ý, nghe mọi người đều gọi cô hai là bà bà, trong nhà còn có một đứa cháu trai tám tuổi, nghĩ chắc tuổi của bà ấy cũng không nhỏ.
Nhưng bà ấy lại chỉ lớn hơn ba có mấy tuổi.
Ba nhìn vẫn là một người đàn ông trung niên cường tráng, cô hai lại giống như bà lão chậm chạp.
Cô suy nghĩ một chút: "Cháu tìm thím Trần tới hỗ trợ, lúc trước thím ấy đã giúp cháu không ít, vừa vặn mời thím ấy tới đây ăn một bữa cơm.”
Bà Dung cũng không cự tuyệt.
Hiểu Hiểu là cháu của bà, chỉ là đứa nhỏ đã lớn như vậy, bà cũng không cần mọi chuyện đều nhúng tay vào.
Lúc này trời sắp tối, thím Trần đã ăn cơm tối xong, nhưng khi bị gọi ra một chút oán giận cũng không có, không ngừng nói: "Vậy xem như cháu tìm đúng người rồi, thím làm thịt kho tàu phải gọi là tuyệt đỉnh, đợi lát nữa thím làm thì học một chút, về sau cũng có thể tự mình làm.”
Mặc kệ gọi bà đến ăn thịt vì nguyên nhân gì, dù sao cũng cho bà dính chút ánh sáng.
Tất nhiên phải trả lại một chút.
Tay nghề làm thịt kho tàu gia truyền này chính là hồi báo.
Trước khi nấu ăn, thím Trần đã trở về một chuyến.
Lấy một ít nấm khô trong nhà, ngâm lên để hầm trong thịt kho.
Trong lúc đó Dung Hiểu Hiểu kéo Sửu Ngưu đứng bên cạnh quan sát.
Hai người học là tốt nhất, cô lười không muốn động đậy nên để cho cháu trai động thủ.
Đột nhiên, cô cảm thấy có cháu họ thật hạnh phúc.
Trời đã tối, ăn cơm còn phải thắp đèn dầu.
Dứt khoát chuyển bàn đến hậu viện, có ánh trăng còn có thể thấy rõ hơn một chút.
"Bà chị già, trước kia không phát hiện cảnh sắc bên này thật sự tốt." Thím Trần nhìn về phía trước, bởi vì địa thế tương đối cao, trước mắt không có bất kỳ vật gì che chắn.
Có thể nhìn thấy rõ ràng dòng sông và cảnh quan bên kia sông.
"Năm đó cha tôi đã nhìn trúng bên này mới quyết định xây nền móng." Bà Dung nhớ lại, đột nhiên nở nụ cười: "Mẹ tôi còn cùng ông ấy tranh cãi hồi lâu, nói là bên này gần sông, sợ nước dâng sẽ ngập, lại sợ không trông chừng đứa nhỏ sẽ rơi xuống, vậy nên, cha tôi vì để cho mẹ tôi yên tâm, đã lấp bên này cao hơn một chút, còn dựng lan can.”
Tốn không ít tâm tư.
Nghĩ đến sẽ ở cả đời, sẽ ở mấy thế hệ, dùng nguyên liệu cũng là loại tốt nhất, cũng hao phí rất nhiều tâm tư, đáng tiếc cha mẹ ngay cả nửa đời người cũng không ở được.
"Nào nào, ăn thịt ăn thịt." Thím Trần thấy trên mặt bà hiện ra vẻ mặt bi thương, thân là khách nhân ngược lại chào hỏi trước, đều là hàng xóm cũ hai ba mươi năm, cũng không cần chú ý như vậy: "Hôm nay chính là ngày vui, không thể nói chuyện khổ sở.”
Bà Dung gật đầu: "Đúng đúng, bà nói đúng.”
Đầu nghiêng sang một bên khác: "Hiểu Hiểu, cháu ăn nhiều một chút.”
Dung Hiểu Hiểu liên tục gật đầu, miệng dùng vào việc ăn thật sự không có thời gian nói chuyện.
Sửu Ngưu cũng vậy, đầu sắp chôn vào trong bát rồi.
Thật đừng nói, thím Trần làm cho nồi thịt kho tàu này thật sự rất ngon, vào miệng mềm mại liền tan, quả thực vô cùng tuyệt vời, nhất là nấm hương hầm ở bên trong, cũng cực kỳ nhập vị.
Không thua đại sư phụ của tiệm cơm quốc doanh.
Thím Trần kiềm chế ăn mấy miếng, rồi tò mò hỏi: "Các người gọi điện thoại rồi sao."
"Gọi rồi, trong nhà em trai đều rất tốt" Người lớn tuổi, nói chuyện sẽ nhịn không được lặp đi lặp lại, Bà Dung gần như kể lại toàn bộ đối thoại của vợ chồng em trai và bà.
Chờ bà cùng thím Trần nói xong, hai người bên cạnh chuyên chú ăn đã no đến căng bụng.
Bà Dung cuối cùng kết thúc một câu: "Tôi cùng em trai đã hẹn, sau này thư qua lại.”
Sửu Ngưu ăn xong nhịn không được mở miệng: "Cháu cũng nói chuyện điện thoại với ông cậu, ông ấy nói lần sau gửi ảnh chụp về cho cháu, là lúc còn trẻ của nhà ông cậu.”
Dung Hiểu Hiểu vỗ nhẹ đầu cậu nhóc: "Mấy ngày nữa cô họ cũng dẫn hai người đi chụp ảnh, để nhà ông cậu nhìn bộ dạng của cháu.”
Nhắc tới thư, thím Trần tò mò: "Đúng rồi, chuyện thư từ đã điều tra được chưa?"
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu: "Đại đội trưởng dẫn chúng cháu đến bưu điện, muốn điều tra rõ ràng quá khó khăn, nhưng cũng may ba cháu thời gian trước gửi một phong thư, bưu điện sẽ đặc biệt chú ý lá thư này có thể chuyển đến chỗ bọn họ hay không, như vậy có thể làm mọi chuyện trở nên đơn giản hơn một chút.”
Nếu lá thư ở bưu điện, phong bì bị mất có liên quan đến những người bên trong bưu điện.
Nếu lá thư không được gửi đến bưu điện trong thị trấn, phong bì sẽ bị mất trên đường đến.
Thím Trần nghe không hiểu lắm: "Sao lại phức tạp như vậy?"
Dung Hiểu Hiểu cũng không có biện pháp, cô khẽ thở dài: "Cũng chỉ có thể chờ, đại đội trưởng nói sẽ nhìn chằm chằm, chờ có tin tức sẽ nói cho chúng ta biết.”
"Vậy là tốt rồi." Thím Trần thở dài theo: "Cháu không biết, cha Dung Tam ngày hôm qua khóc một đêm, buổi sáng lúc mọi người phát hiện đã đứng không nổi, phải điều dưỡng mấy ngày mới được.”
Tại sao khóc?
Còn không phải vì người nhà thất lạc sao.
Nhiều năm như vậy, phần lớn mọi người đều không ôm hy vọng nữa, chỉ nghĩ người không có tin tức nhất định là đã không còn, nhưng ai có thể nghĩ đến, bởi vì thư từ không thông mà ngăn cản bọn họ cùng thân nhân thất lạc hai mươi mấy năm gặp lại nhau.
Ai có thể chịu được đả kích này.
Đại đội trưởng bên này cũng rất phát sầu.
Ngay cả cơm cũng không thèm ăn, trước tiên đi gọi Bí thư La lên, cùng hắn đi đến nhà kế toán Viên.
Bí thư La lớn tuổi không thức đêm được, lúc đại đội trưởng gọi hắn đã nằm lên giường, kết quả không có bất kỳ oán giận nào mà mặc quần áo đi theo ra ngoài.
Ba người cùng nhau quản lý đại đội Hồng Sơn.
Cả hai đều biết tính tình của nhau, nếu như không phải chuyện lớn đại đội trưởng sẽ không gọi người vào đêm muộn như vậy.
Ba người ngồi xuống trong sân Viên gia.
Mỗi người một tẩu thuốc, đốt lên bằng đèn dầu.
Bí thư La mở miệng trước: "Nhìn bộ dạng ông nhíu mày, lần này đi trấn chắc không thuận lợi."
Đại đội trưởng còn chưa mở miệng, kế toán Viên đã nói: "Trước khi ông đi tôi đã đoán được, chuyện này khẳng định không dễ điều tra.”
"Đâu chỉ không dễ điều tra, càng thêm khó khăn ah." La Kiến Lâm thở dài: "Lần theo thời gian gửi thư của ba thanh niên tri thức Dung, đã tập trung điều ra biên bản ghi chép thời gian đó, mấy người cùng nhau điều tra, cũng không phát hiện thư của Dung Thủy Căn.”
“Tra không ra chuyện này làm như thế nào tiếp?”
"Tiếp tục điều tra." La Kiến Lâm hít một hơi tẩu thuốc: "Nếu bưu điện trên trấn thật sự không tra được hồ sơ nhận thư, phải kiểm tra đến bưu điện trước đó, từ chỗ Dung Thủy Căn đến trấn chúng ta tổng cộng sẽ đi qua bảy tám bưu điện, điểm bưu điện trước đó tra không được thì phải đi lên điểm bưu điện tiếp theo."
Phạm vi như vậy thật sự quá lớn.
Bưu điện trong thị trấn họ rất dễ tiếp cận, nhưng bưu điện ở các thành phố khác phải làm gì đây.
Gọi một cuộc điện thoại đến, và sau đó chỉ có thể chờ đợi.
Cũng không biết khi nào mới được đáp lại.
“Vậy cứ chờ đi.”
"Chỉ có thể chờ." La Kiến Lâm nói xong: "Lần này tôi về trễ như vậy, cũng là đến xã mở một cuộc họp, phía trên lên tiếng, nói việc này sẽ được coi trọng, sẽ an bài người chuyên môn đến điều tra.”
"Vậy là tốt rồi, có công xã ra tay, sẽ nhanh hơn chúng ta tự mình điều tra." Bí thư La nói xong, đột nhiên bị dọa giật mình, lúc hắn nói chuyện đột nhiên truyền đến một tiếng gào khóc bén nhọn, hơn nửa đêm nghe được trong lòng sẽ sợ hãi.
Ông nhìn: "Có chuyện gì vậy?"
Kế toán Viên ngượng ngùng cười: "Tiểu Hinh ở nhà náo loạn, mẹ nó đang mắng, chắc là chịu không nổi mới khóc.”
Bí thư La kỳ quái: "Không phải nhà các ông xem con gái như bảo bối sao? Hôm nay làm sao nỡ mắng?"
Ai không biết Viên gia sau khi sinh mấy đứa con trai cuối cùng cũng sinh được một cô con gái.
Từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Kế toán Viên tức giận trực tiếp cởi giày đánh con trai, nhưng dù có tức giận đến đâu cũng không nỡ động đến một sợi tóc của con gái.
Kế toán Viên vẻ mặt sầu não: "Tôi cũng không sợ các ông cười, con bé này không biết làm sao lại coi trọng thanh niên tri thức Thịnh, hô ầm ĩ muốn ở cùng một chỗ với hắn.”
Ông cũng không sợ nói chuyện này, dù sao hiện tại người sáng suốt trong đại đội đều nhìn ra.
Viên Hinh nhà bọn họ từ trước đến nay không xuống đất, mấy ngày nay mỗi ngày đều chạy xuống đất, còn loanh quanh bên cạnh thanh niên tri thức Thịnh, chủ động làm việc giúp hắn.
Chỉ cần không mù mắt, đều có thể nhìn ra tâm tư của thiếu nữ trong khuê phòng.