Lựa Chọn Ăn Dưa Ở Thập Niên 70

Chương 15


3 ngày

trướctiếp

Tiểu đội trưởng làm sao không nhìn ra tâm tư nhỏ bé của bà ta.

Nhìn thanh niên tri thức Dung ngây ngốc bên cạnh, hắn không khỏi nhắc nhở: "Bà đừng gây chuyện, bằng không tôi thật sự trừ công điểm của bà.”

Bà Chu chống lưng: "Con bê con kia, tôi đã làm chuyện gì nào?”

Tiểu đội trưởng cái gì cũng không nói, cầm bút định viết cái gì.

Bà Chu nóng nảy: "Ôi chao, anh muốn cái mạng già này của tôi sao, tôi hảo tâm hảo ý mang theo thanh niên tri thức mới tới làm việc, anh không cảm tạ tôi coi như xong, còn muốn trừ công điểm của tôi?”

Tiểu đội trưởng cầm bút không viết xuống, nghiêm mặt nói: "Không đi làm nữa, tôi thật sự trừ công điểm của bà.”

Bà Chu chọc chân chạy xuống đất, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Thằng nhóc tôi, không phải chỉ là một tiểu đội trưởng sao, thật coi mình là quan...”

Lẩm bẩm một lúc lâu, xoay người về phía ai đó gọi: “Cô, cô đó, còn sửng sốt làm gì, mau đến làm việc.”

Người bà ta gọi tất nhiên là Dung Hiểu Hiểu đại lực sĩ trong lòng nàng lại dễ bắt nạt.

Cao Liêu cau mày, nhẹ giọng nói: "Nếu không hay là để tôi đi?”

Vừa nhìn đã biết bà thím này không dễ nói chuyện, nghĩ thế nào cũng là cùng nhau về nông thôn, có thể giúp được thì giúp.

Dung Hiểu Hiểu không thèm để ý chút nào: "Không có việc gì, có bác gái đi theo cũng rất tốt, vậy tôi đi qua trước.”

Nói xong, bước đi theo bà Chu, bộ dạng nhìn cũng rất cao hứng.

Cao Liêu thấy vậy có chút lo lắng.

Vừa nhìn đã biết là người không có tâm cơ gì, sẽ không thật sự chịu thiệt chứ?

Tiêu Cảng hai tay đặt trên đỉnh đầu: "Có gì phải lo lắng? Nơi này nhiều người như vậy chẳng lẽ các người còn sợ bà lão ăn cô ấy sao? Nếu dám ăn, không phải vẫn có chúng ta ở đây sao?”

Ngẫm lại cũng đúng, mọi người đều làm việc cùng một mảnh, thật sự phát sinh chuyện gì còn sợ không biết?

"Mạn Mạn, tôi cùng một tổ với cô." Thịnh Tả Nguyên vẻ mặt đau lòng: "Công việc trên đất rất bẩn, tôi giúp cô.”

Tiêu Cảng mặt dày đi tới: "Anh Thịnh, đều đến từ một nơi, nếu không anh cũng giúp tôi?”

Thịnh Tả Nguyên cho hắn một ánh mắt: "Né sang một bên.”

Tiêu Cảng nhe răng trợn mắt, định lần sau sẽ gửi điện tín về cáo trạng.

Lúc đến nói rất tốt, rõ ràng nói là chiếu cố lẫn nhau, sao chỉ biết chiếu cố Bạch Mạn?

Hừ, quá đáng!

Thịnh Tả Nguyên lười phản ứng với hắn, vừa định nói chuyện với Mạn Mạn lại phát hiện cô ấy đã đi đến bên cạnh một bà thím khác, hắn nhấc chân muốn tiến lại gần.

Hắn lúc này trong lòng rất không hiểu.

Kể từ khi về nước, thái độ của Mạn Mạn đối với mình đã trở nên kỳ lạ.

Ánh mắt nhìn hắn không còn tình yêu ban đầu, ngược lại làm cho hắn cảm thấy ớn lạnh.

"Haizz, đừng tụ tập, hai người các cậu đi bên kia nhổ cỏ." Tiểu đội trưởng gọi hắn lại, cất cao giọng: "Hai người cùng một mảnh đất, tự mình tìm đồng bạn, trước buổi trưa phải thu thập được một nửa.”

Người dân địa phương thấy nhưng không trách, có người trong tay động tác không ngừng, có người lề mà lề mề.

Nhóm thanh niên tri thức mới tới lần đầu tiên đi làm, còn chưa trải nghiệm được tư vị mệt mỏi, cũng cảm thấy loại chuyện nhổ cỏ này rất hiếm lạ, lúc đầu cũng không xảy ra chuyện gì, đều thành thành thật thật học những người khác ngồi xổm xuống nhổ cỏ dại trong cánh đồng này.

Bà Chu quay đầu lại nhìn Dung Hiểu Hiểu một cái, thấy bộ dạng cô ngồi xổm xuống, liền thúc giục: "Tay chân cô lưu loát một chút, chỉ có một mảnh đất này, làm xong sớm sẽ được nghỉ ngơi sớm một chút, cô cũng không muốn làm việc dưới ánh mặt trời chang chang này chứ?”

Dung Hiểu Hiểu nhu thuận gật đầu: "Bà Chu nói có lý.”

Bà Chu nhìn cô như vậy trong lòng đặc biệt hài lòng, may mắn mình xuống tay nhanh, biết tóm lấy người tay chân lưu loát, vậy không phải là bà ta có thể chậm lại vụng trộm lười biếng sao?

Thấy cô đưa tay, bà Chu cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm cô, mà là bắt đầu bận rộn trước mắt.

Lười biếng cũng phải vụng trộm, vẫn phải làm xong công việc phía trước mắt.

Cũng không thể để cho thanh niên tri thức bên kia bận rộn một mảng lớn, bên bà ta còn chưa bắt đầu?

Làm tới bốn năm mét, bà Chu mới nghỉ ngơi một hơi, quay đầu nhìn lại, mắt đậu xanh trong nháy mắt mở to: "Dung Hiểu Hiểu, sao cô còn chưa bắt đầu làm việc!”

Âm thanh đặc biệt bén nhọn chói tai: "Cô còn muốn lười biếng sao?”

Dung Hiểu Hiểu ngước mắt lên, vẻ mặt mờ mịt: "Cháu đang làm việc nha.”

Giơ lên bàn tay dính bùn đất, cỏ dại trước người cô đã bị đào ra một cái hố nhỏ, còn chưa nói, nhìn vẫn thấy bộ dạng đang làm việc.

Bà Chu hùng hổ vọt tới trước mặt cô: "Cô đào hố làm cái gì? Nhổ cỏ cũng không biết sao?”

Không chỉ nói, còn thay cô làm mẫu.

Trực tiếp nhổ cỏ dại ra: "Nhìn thấy chưa? Thế này mới gọi là nhổ cỏ, tôi phải cảnh cáo cô, nếu cô dám lười biếng, tôi sẽ đến chỗ đại đội trưởng báo cáo cô!”

Dung Hiểu Hiểu khẽ nhíu mày: "Cháu không lười biếng, cháu đang làm việc mà.”

Bà Chu bĩu môi hừ cười.

Cả đại đội, loại chuyện lười biếng này bà ta không nói là thứ nhất nhưng cũng là nhóm đầu, còn dám giả điên giả ngu trước mặt bà ta, quả thực buồn cười.

Đang muốn mở miệng trào phúng, Dung Hiểu Hiểu lại kéo bà ta ngồi xổm xuống: "Bà Chu, bà nghe cháu nói, hiện tại cần chú trọng làm ruộng có khoa học, nhổ cỏ này cũng phải nhổ có khoa học, muốn nhổ cỏ có hiệu quả, trước khi nhổ chúng ta làm đủ các bước, đầu tiên chúng ta phải hiểu rõ nó trước.”

Nói xong, chỉ vào một gốc cỏ dại nào đó: "Ví dụ như gốc cỏ dại này, chúng ta phải hiểu rõ hoàn cảnh sinh trưởng, tập tính sinh thái của nó, phát triển rễ thế nào, có thể kết hạt hay không, hạt giống có thời gian ngủ đông hay không vân vân.”

Bà Chu choáng váng, đứng dậy hai tay chống lưng lại bắt đầu mắng: "Nói nhảm, không phải là nhổ cỏ sao? Tại sao bà già tôi phải biết nó phát triển như thế nào?”

Dung Hiểu Hiểu vẻ mặt không đồng ý: "Nhìn xem, bà chưa giác ngộ được điểm này.”

Nói xong, lại kéo bà ta xuống.

Bà Chu bị đại lực lôi kéo không thể không ngồi xổm xuống: “...”

Dung Hiểu Hiểu dốc lòng dạy dỗ: "Bà nghe cháu nói, cỏ dại này diệt trừ không hết, nhổ cây này không bao lâu có phải đã mọc trở lại đúng không? Công việc cứ lặp đi lặp lại, đó không phải là lãng phí sức lao động của bà một cách vô ích?”

Bà Chu nghe không quá hiểu: "Nhổ cỏ không phải đều là như vậy sao?”

Bà ta nhổ cỏ cả đời, chẳng lẽ còn nhổ nhầm?

"Có phải như vậy hay không." Dung Hiểu Hiểu bộ dạng rất là kiên nhẫn: “Bà nghe cháu chậm rãi nói, nhân loại phải ăn cơm, cỏ dại phải sinh tồn, cho nên chúng ta muốn khống chế cỏ dại sinh trưởng, cũng không phải là một chuyện đơn giản, giống như lúc trước cháu nói, đầu tiên chúng ta phải hiểu rõ chúng nó...”

Làm sao cô biết?

Bà Chu bị cưỡng chế ngồi xổm xuống nghe thanh niên tri thức Dung miệng nhỏ nhắn vẫn balabara.

Rõ ràng mỗi chữ đều biết, nhưng sao lại cảm giác nghe không hiểu gì?

Bà ta làm ruộng cả đời, chẳng lẽ còn có thể không hiểu những hoa dại cỏ dại này?

Nói như thế nào cũng mạnh hơn thanh niên tri thức trong thành chứ?

Tuy nhiên…

Bà ta đã sai.

“Bà nghe cháu nói, sau khi hiểu rõ đặc tính của cỏ dại, lại có kế hoạch nhắm vào đó, ví dụ như chúng ta có thể thiết lập một vùng đệm, để ngăn cản cỏ dại sinh trưởng và sinh sôi nảy nở.”

“...... Ngăn chặn sự sinh sôi?”

“Bà nghe cháu nói, loại cỏ dại rễ cọc như bồ công anh sau khi trưởng thành rất khó diệt trừ, một phát mười mười phát trăm, cho nên trước khi trưởng thành nhất định phải không chút lưu tình nhổ đi.”

“...... Cỏ dại rễ cọc?”

“Ồ, đây là thứ tốt a, bà nghe cháu nói, cây hòe chính là cây trồng cố định nitơ, bà có biết cây cố định nitơ là gì không?”

“...... Cây trồng nào bị cố định?”

Bà Chu đã sớm choáng váng.

Nhổ cỏ mà thôi, làm lại cảm giác như mình đang ở trong lớp?

Càng nghe càng hồ đồ, bà ta không khỏi hoài nghi mấy chục năm nay đều đã làm việc vô ích.

“Bà Chu, bà lại lười biếng!” Tiểu đội trưởng đứng ở trên sườn núi hô to: "Mau làm việc, thanh niên tri thức Dung cô cũng làm việc đi, bằng không tôi sẽ tính 0 công điểm cho các người.”

Bà Chu giật mình, lập tức phục hồi tinh thần: "Tôi không lười biếng! Tôi đang dạy cô ấy nhổ... Không không, là cô ta dạy tôi nhổ cỏ, dựa vào cái gì tính tôi 0 công điểm.”

Tiểu đội trưởng nổi giận mắng bà ta một câu: "Nói dối cũng không biết nói cho tử tế, bà nhổ cỏ dại nhiều năm như vậy, còn cần người khác dạy bà?”

Bà Chu nghe vậy rất ủy khuất.

Không phải vậy sao!

Lão bà tử bà nói như thế nào cũng là người nhà nông chính thống, làm sao còn cần người khác dạy?

Nhưng tri thức Dung cứ balabara, bà ta nghe có vài phần đạo lý nhưng lại cái gì cũng không hiểu, khiến cho bà ta hiện tại rất hồ đồ, còn bị mắng một hồi.

"Còn cô nữa, thanh niên tri thức Dung, tôi thấy cô là người thành thật, cũng đừng học cách trộm giở trò." Tiểu đội trưởng dặn dò: "Phân công điểm này sẽ đại biểu cho các cô sang năm có thể lấy bao nhiêu lương thực, muốn ăn no còn phải lao động nhiều hơn.”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu: "Tiểu đội trưởng, anh nói đúng.”

Tiểu đội trưởng rất hài lòng với thái độ của cô.

Nhìn đi, một người chỉ biết tìm cớ, một người ngoan ngoãn nhận sai.

Lại nhịn không được trừng mắt nhìn bà Chu không biết hối cải một cái.

Bà Chu càng ủy khuất: "Là cô ta chậm trễ tôi, nói cái gì mà phải hiểu cỏ dại, nói tôi không đủ giác ngộ, còn nói cái gì mà cọc cái gì mà cố định, bà già tôi căn bản không hiểu.”

Tiểu đội trưởng nhíu mày, nói lộn xộn cái gì vậy?

"Bà Chu lớn tuổi, trí nhớ suy giảm." Dung Hiểu Hiểu đi về phía trước một bước, cách tiểu đội trưởng càng gần: “Nhưng không sao, tôi còn có thể nói lại một lần nữa, tiểu đội trưởng à, anh nghe tôi nói...”

Bà Chu vừa nghe đến bốn chữ 'Anh nghe tôi nói', thì sợ tới mức cả người run rẩy.

Nghĩ cũng không nghĩ đã xoay người bỏ chạy, bà ta tình nguyện đi làm còn hơn nghe những lời khó hiểu của cô.

Nghe không hiểu không nói, còn đặc biệt đả kích người.

Chạy trốn ra xa rồi quay đầu lại nhìn.

Không còn nghe thấy cái gì, chính là nhìn thấy tri thức Dung nói không ngừng... Nói tiểu đội trưởng cũng từ nhíu mày trở nên mờ mịt.

Bà ta thở dài một hơi, nguy hiểm phải chạy nhanh.

Dung Hiểu Hiểu nói cái gì?

Tất nhiên là làm thế nào để nhổ cỏ khoa học.

Điều đó không hợp lý sao?

Thật đúng là có vài phần đạo lý, bằng không tiểu đội trưởng cũng sẽ không ở trong trạng thái mờ mịt trong thời gian dài, mà không trực tiếp mở miệng cắt ngang cô.

Keng keng, tiếng chiêng trống vang lên.

Dung Hiểu Hiểu dừng lại, nở nụ cười: "Ồ, xuống công rồi, chờ buổi chiều tôi lại nói cho anh nghe.”

Nghe vậy, tiểu đội trong sương mù thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, cái này, cái này, tan tầm rồi hả?

Một buổi sáng đã làm gì?

Giống như cái gì cũng không làm, chỉ nghe thanh niên tri thức Dung nói...

--------------------

Hiểu Hiểu: Anh nghe tôi ...

Bà Chu/ Tiểu đội trưởng trong nháy mắt bịt tai chạy trốn: Sợ rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp