Ngay cả cô ta cũng nghĩ như vậy, thậm chí cảm thấy mình có một người bạn đời như vậy là chuyện hạnh phúc nhất.

Trong nhà rối loạn, rõ ràng có cơ hội xuất ngoại lại cam tâm tình nguyện cùng Thịnh Tả Nguyên xuống nông thôn, nghĩ cho dù đường về nông thôn rất gian nan cũng không sao, chỉ cần có thể cùng Thịnh Tả Nguyên ở cùng một chỗ là có thể vượt qua hết thảy khó khăn.

Nhưng sự thật không phải như thế.

Kiếp trước sống thuận lợi, kết quả tất cả nghiệt báo đều ở trên người Thịnh Tả Nguyên, tra tấn cô ta sống không bằng chết, còn hại người nhà cùng cô ta chịu tội.

Tưởng rằng là ân ái cả đời, đầu bạc răng long, kỳ thật lại là người đâm vô số đao trên người cô ta, hôm nay sống lại, đối với Thịnh Tả Nguyên chỉ có hận ý.

Cô ta không muốn nhớ lại quá khứ của kiếp trước.

So với trả thù Thịnh Tả Nguyên, cô ta còn có việc quan trọng nhất phải làm.

Sở dĩ giống như kiếp trước đi theo đến nông thôn, cũng không phải muốn ở chỗ này trả thù Thịnh Tả Nguyên, mà là ở đại đội Hồng Sơn có người cô ta để ý nhất.

Sự cứu rỗi duy nhất của cô ta.

Bạch Mạn cố nén hận ý đối với Thịnh Tả Nguyên, thật sự rất chán ghét sự tiếp xúc của hắn: "Tôi nói lại một lần nữa, gọi tôi là Bạch Mạn.”

Thịnh Tả Nguyên vừa định mở miệng, La Vượng phía trước đã không kiên nhẫn mở miệng: "Còn sững sờ làm cái gì, lại đây kéo xe.”

Hô một tiếng không có phản ứng, trực tiếp điểm danh: "Người mặc quần áo kẻ sọc xanh quân đội kia, gọi anh sao không phản ứng, mau tới kéo xe.”

Thịnh Tả Nguyên đang lo lắng Bạch Mạn thay đổi thái độ với mình, nghe một tiếng gọi, ngược lại chỉ mình: "Tôi?”

"Không phải anh thì là ai, anh mở miệng để đồng chí nữ ngồi xe ba gác, chẳng lẽ muốn tôi kéo xe?" La Vượng bĩu môi: "Anh nghĩ thật tốt, ngoài miệng nhẹ nhàng nói một câu còn việc lại để người khác làm, anh giỏi thì tự mình làm đi.”

Thịnh Tả Nguyên chưa từng chịu qua loại âm dương quái khí này, căng mặt nói: "Tôi kéo thì kéo.”

Hai chân mang giày da giẫm lên bùn loãng, đi tới trước xe ba gác chuẩn bị tốt để kéo xe, thoáng thử rất là phí sức, nhưng nhiều người nhìn chằm chằm sao có thể lộ ra vẻ sợ hãi?

Quay đầu lại, để Bạch Mạn ngồi lên.

Nghĩ nếu Bạch Mạn không ngồi, có lẽ hắn có thể từ bỏ công việc kéo xe.

Kết quả vừa quay đầu, đã thấy Bạch Mạn không biết từ ngồi lên từ lúc nào, còn nhẹ nhàng mở miệng: "Còn không mau đi? Cứ tiếp tục dây dưa nữa cũng đến tối.”

"..." Thịnh Tả Nguyên đột nhiên cảm thấy rất khó thở.

“Vị thanh niên tri thức này nói đúng, mau lên đường đi, với tốc độ này của các người không biết hai tiếng đồng hồ có thể đến đại đội hay không.”

“Xa như vậy?”

“Sao còn phải đi lâu như vậy.”

Tiêu Cảng vừa nghe đã cảm thấy hai chân nhũn ra, đi hai vòng quanh xe ba gác, đáng thương nói: "Bạch Mạn, tôi có thể chen chúc một chỗ không, tôi thật sự không đi được.”

Một nam thanh niên lại làm như muốn khóc, nhìn đặc biệt buồn cười.

Tiêu Cảng cũng không thèm để ý mất mặt hay không.

Mất mặt còn tốt hơn gãy chân, hai tay chắp lại, khổ sở cầu xin: "Làm ơn, một vị trí nhỏ là tốt rồi.”

Bạch Mạn không nói gì, nhích sang bên cạnh, cách một cái túi nhỏ cho hắn vị trí to bằng bàn tay.

Dù sao người kéo xe cũng không phải cô ta, chỉ cần có thể nhìn thấy Thịnh Tả Nguyên mệt chết, trong lòng cô ta liền thoải mái.

Đáng tiếc là hành lý trên xe ba gác quá nhiều, có chen chúc cũng không chen được vị trí, bằng không còn có thể để cho mấy người khác đi lên.

Thịnh Tả Nguyên sống nhiều năm như vậy, chưa từng kéo xe ba gác giẫm trong bùn loãng.

Vừa rồi nhìn La Vượng kéo thoải mái, mình vừa thử mới biết được có bao nhiêu khó khăn, dùng khí lực toàn thân mới kéo nổi, huyệt thái dương đã bạo ra gân xanh.

Nhưng mà hắn là một người muốn mặt mũi, không ai cho hắn một bậc thang, cho dù có mệt mỏi hơn nữa hắn cũng sẽ nhịn.

Trong lòng rất kỳ vọng nghe được Bạch Mạn nói hắn nghỉ ngơi.

Nhưng hắn không biết chính là, lực chú ý của Bạch Mạn lúc này đang đặt ở chỗ những thanh niên tri thức khác.

Đánh giá một đám, Bạch Mạn nhớ lại, kiếp trước cô ta cũng cùng những người này về nông thôn.

Chẳng qua lúc ấy lực chú ý của cô ta đều đặt ở trên người Thịnh Tả Nguyên, hơn nữa thanh niên tri thức bên đại đội vẫn luôn gây sự, nên đã sớm chuyển ra khỏi phòng của nhóm thanh niên tri thức, cũng không ở chung với đám người này.

Cao Liêu, người này rất thông minh, đến nhà thanh niên tri thức không bao lâu đã tạo quan hệ tốt với nhóm người cũ, thanh danh trong đại đội rất tốt.

Trần Thụ Danh này rất năng hoạt động, ai cũng có thể quan hệ tốt, chỉ là không có tâm nhãn gì, sau đó bị một nhà ở đại đội tính kế, cưới con gái nhà kia.

Tiêu Cảng đừng nhìn người cao lớn, cũng không phải là một người có thể chịu khổ, cả ngày đều có thể nghe được tiếng kêu rên của hắn.

Mà Dung Hiểu Hiểu…

Bạch Mạn đột nhiên nhíu mày.

Ngước mắt đánh giá bóng lưng phía trước.

Con đường nhỏ ở nông thôn không dễ đi, những người khác đều cố gắng đi lên chỗ dễ đặt chân, hết lần này tới lần khác nữ đồng chí này lại bất đồng, đi thẳng tắp, cũng không để ý bùn loãng đầy chân.

Nhìn động tác của cô, luôn cảm thấy có vài phần nhảy nhót tung tăng như chim sẻ.

Cô ta nhớ lại một hồi, thật sự không nhớ nổi quá nhiều ký ức về Dung Hiểu Hiểu.

Có lẽ kiếp trước không có giao tình gì, cũng không có ấn tượng.

Nhưng đời này cô ta ngược lại nguyện ý cùng người như vậy lui tới, ở trong trí nhớ của cô ta, chỉ có ấn tượng khắc sâu với phần lớn những cực phẩm khó chơi, cùng những người này lui tới sẽ tức chết.

Ký ức đối với Dung Hiểu Hiểu không sâu, ít nhất có thể đại biểu một chút, tính cách của người này hẳn là không tệ.

Thân là thanh niên tri thức, không gây chuyện cũng không gây rắc rối, nghĩ chắc năng lực làm việc cũng không tệ, cho nên bình thường mới giống như người vô hình.

Không có sự chú ý, nhưng cũng không khó ứng phó.

Những người như vậy, đáng để qua lại.

Mà, trong lòng Bạch Mạn quan trọng nhất vẫn là người đàn ông kia.

Người đàn ông duy nhất cô ta phụ lòng.

Dung Hiểu Hiểu không biết nữ chủ đang đánh giá cô.

Lúc này cô đang tò mò nhìn xung quanh.

Đây sẽ là nơi cô sống trong vài năm tới, tất nhiên cô muốn biết nhiều hơn về nó.

"Anh La Vượng, anh có thể giới thiệu đại đội Hồng Sơn cho mọi người không?" Trần Thụ Danh theo sát La Vượng, muốn hỏi thăm tin tức: "Đại đội chúng ta bây giờ có bao nhiêu thanh niên tri thức? Chúng tôi phải làm những gì?”

"Vấn đề của cậu cũng không ít." La Vượng thấy hắn đưa cho mình một điếu thuốc, lập tức hiện lên ý cười: "Ồ, hồng tháp sơn, thuốc lá tốt nha.”

“Anh thích là tốt rồi, anh La Vượng lại thêm một điếu nữa.”

La Vượng không lấy điếu thứ hai, cầm điếu thuốc ngửi ngửi, liền nói: "Các cậu cứ yên tâm đi, đại đội trưởng chúng ta rất công bằng, chỉ cần các cậu làm việc kiếm được công điểm, hàng năm cũng được phân không ít lương thực, không thể nói là ăn no, nhưng sẽ không mỗi ngày đói bụng.”

“Vậy thì tốt rồi!” Trần Thụ Danh hỏi theo: "Vậy công điểm được tính thế nào?”

“Tính công điểm, làm nhiều tính nhiều, nhà thanh niên tri thức bên kia có một người họ Hạ làm việc đặc biệt cần cù, cầm công việc cao nhất, sau khi thu hoạch phân chia lương thực đủ để tự mình ăn no, còn có thể tiết kiệm một ít gửi về nhà.”

Vừa nói ra, Trần Thụ Danh cùng Cao Liêu đều có chút ý động.

Điều kiện trong nhà bọn họ không tính là tốt, nếu có thể báo đáp một ít cho nhà tất nhiên tốt hơn.

Dung Hiểu Hiểu ở một bên nghe rất nghiêm túc.

Chuyện làm việc chăm chỉ này không liên quan gì đến cô, lấy điểm công cao nhất cũng đừng nghĩ, chỉ là không biết điểm công thấp nhất là bao nhiêu, cô miễn cưỡng lấy một hai phần là được.

Đang bước qua một vũng nước, Dung Hiểu Hiểu tinh mắt, nhìn thấy bên cạnh hình như có cái gì đó: "Đồng chí La Vượng, bên kia là sông sao?”

Sao cảm thấy trên sông có một cái mụn đen, lắc lư trên mặt sông.

“Đúng, con sông nhỏ kia cách đại đội chúng ta không xa, nơi đó...”

Nói xong, sắc mặt La Vượng đại biến, nhanh chóng chạy về phía bên kia, vừa chạy vừa hô to: "Sửu Ngưu! Cháu bò lên đây cho chú, cháu không muốn sống nữa sao? Cháu không biết hôm trước mưa lớn không thể xuống sông sao? Quay lại đây ngay!”

Dung Hiểu Hiểu hai tay đặt trên lông mày, nhìn về phía trước.

Hóa ra, mụn đen mà cô nhìn thấy là một cái đầu.

Đầu trôi dạt trên sông.

Không bao lâu sau, La Vượng đưa một bé trai sáu bảy tuổi đi về, vừa đi vừa mắng: "Không phải đại đội trưởng đã dặn dò không thể xuống sông sao? Lá gan của cháu còn rất lớn nha, lại dám chạy ra ngoài đại đội mò xuống sông, nếu chết đuối dưới sông, không phải bà cháu sẽ khóc chết?”

Bé trai gầy gò da bọc xương bĩu môi: "Cháu chết đói, bà cháu cũng sẽ khóc chết.”

“...... Nói nhảm nhí gì đó!”

Bé trai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đổi cách nói khác: "Vậy bà cháu đói chết, cháu cũng sẽ khóc chết.”

Cho nên đều là chết, chi bằng mạo hiểm đi bắt cá, no bụng nói không chừng là có thể cùng bà mình sống sót.

La Vượng tức giận: "... Đi, nếu nhìn thấy cháu xuống sông một lần nữa, chú sẽ thay bà cháu dạy cho cháu một bài học!”

Vừa buông tay, bé trai nhìn thoáng qua dòng sông nhỏ phía trước, tròng mắt tròn trịa tràn đầy tiếc nuối, vừa nhìn đã biết không quá muốn trở về.

"Mau trở về đi, không chừng bà cháu đã đến đại đội tìm cháu." La Vượng khẽ đạp mông đứa nhỏ, bảo nó trở về, lại nói: "Buổi tối chú đến nhà cháu một chuyến.”

Nhà nào cũng không có nhiều lương thực, nhưng cứu trợ mấy củ khoai lang vẫn có thể.

Bé trai mím môi, ngẩng đầu nhìn La Vượng một cái, sau đó nhanh chóng vọt tới phía trước.

La Vượng nhìn chằm chằm hắn vào cửa thôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Dung Hiểu Hiểu: "May mà cô nhìn thấy, con sông nhỏ của đại đội chúng ta không có bao nhiêu cá, sông còn đặc biệt chảy xiết, ngay cả người lớn xuống nước cũng rất dễ xảy ra chuyện chứ đừng nói bọn nhỏ, năm ngoái thiếu chút nữa dìm chết một đứa nhỏ, cũng may được Dung Chính Chí cứu lên.”

“Dung Chính Chí?!" Bạch Mạn trên xe ba gác căng thẳng.

Chỉ nghe cái tên này đã làm cho cô ta run rẩy, hận không thể lập tức chạy đến trong đại đội, vọt tới trước mặt người nọ, hung hăng ôm lấy hắn.

Dung Hiểu Hiểu cũng ngẩn ra theo.

Cô biết Dung Chính Chí là quan phối, nhưng lúc này mới đột nhiên nhớ tới, quan phối họ 'Dung' này có phải là thân thích xa phòng của nhà bọn họ không?

"Nguy hiểm như vậy, tại sao đứa nhỏ kia còn muốn xuống nước?" Tiêu Cảng cảm thấy đây là một đứa trẻ nghịch ngợm, không nghe lời đánh vài bữa là tốt rồi.

Cha của hắn chính là như vậy.

Mỗi lần hắn phạm sai lầm, ba hắn sẽ xách cành cây đuổi theo đánh, đánh hắn khóc cha gọi mẹ, sau đó... Sau đó, hắn tiếp tục phạm lỗi, sau đó lại bị đánh, hắn cứ phạm lỗi và bị đánh.

Có vẻ như là một vòng luẩn quẩn.

“Cậu cho rằng Sửu Ngưu không biết?” La Vượng thở dài: "Không phải không biết, mà là cuộc sống bức bách, nhà hắn chỉ có một người bà mù mắt, căn bản không kiếm được công điểm, sinh hoạt toàn bộ đều dựa vào đại đội cứu tế, nhưng đại đội có thể cứu tế bao nhiêu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play