Giang Ninh chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Yến Thù, dùng EQ sở học cả đời ra, thậm chí còn tung cả tuyệt chiêu nụ cười thương mại chuyên nghiệp nhất, bình tĩnh chỉ Hoàng Yến bên cạnh: “Người vừa rồi nhắc đến chuyện này là cô ấy. Cô ấy rất hâm mộ anh.”

“Thật sao?” Lâm Yến Thù sau khi trưởng thành ngũ quan càng ngày càng góc cạnh, cứng rắn, là kiểu đàn ông đẹp trai sắc sảo. Đường quai hàm sắc nét, hàng mi rậm, ôm lấy đôi con ngươi đen huyền, thâm thúy, hút hồn, vừa mị hoặc, vừa bí ẩn, khi đôi mắt ấy chăm chú nhìn người khác dễ làm người đối diện có cảm giác áp bức, đến không chống cự nổi: “Không phải bác sĩ Giang à?”

“Đúng thế.” Hoàng Yến thẳng thắn thừa nhận, cản đảm đáp trả: “Lâm đội trưởng, anh có hứng thú tìm bạn gái làm trong môi trường y tế không, cụ thể là bệnh viện chúng tôi?”

Những y tá đứng xung quanh đều cúi đầu, cười thầm.

Lâm Yến Thù tựa hồ cũng cười, nụ cười của anh ta rất nhạt, khóe môi thoáng giương lên một đường nhỏ: “Có bác sĩ nào không, giới thiệu cho tôi.”

Đến lượt Hoàng Yến sửng sốt.

“Hôm nay cô rảnh quá đúng không?” Từ Miểu cầm tập văn kiện trong tay, gõ gõ đầu Hoàng Yến, lại quay đầu nhắc nhở y tá đi cùng Lâm Yến Thù: “Còn cô, đang làm gì đấy?”

“Tần chủ nhiệm nhắn em đưa Lâm đội trưởng đến phòng X quang, chụp chiếu lại.” Cô y tá trẻ nhanh mồm nhanh miệng giờ tập hồ sơ trên tay lên, “Giờ đi luôn đây ạ.”

“Khẩn trương đi đi, đừng đứng ở đây cười toe toét nữa. Ở đây còn có bệnh nhân đó.” Từ Miểu lên giọng: “Đang trong giờ làm yêu cầu các cô nghiêm túc lên.”

Ánh mắt Lâm Yến Thù lướt qua người Từ Miểu, đáy mắt lạnh nhạt, giơ chân bước ra khỏi thang máy, không nhìn Giang Ninh thêm cái nào nữa.

Từ Miểu giật mình, “Anh Lâm chú ý vết thương, biên độ động tác nhẹ nhàng chút, cẩn thận vết khâu bị nứt ra.”

Lâm Yến Thù và y tá cùng đồng thanh lên tiếng: “Đã biết, bác sĩ Từ.” Giang Ninh duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đi vào thang máy.

Nhưng… hai tai đã ù lên, da đầu tê rần.

Từ Miểu cũng nhanh chân bước theo sau, tiện tay đưa cho Giang Ninh một gói khẩu trang mới: “Càn quấy.”

Giang Ninh mở túi khẩu trang đeo lên, vứt túi bọc vào thùng rác.

Cô kéo mép kim loại của khẩu trang xuống dưới mắt, lùi lại phía sau tựa lên vách thang máy lạnh lẽo, nhưng lập tức nhận thức được thang máy bệnh viện bẩn thế nào, lại đứng thẳng dậy.

“Anh Từ, câu kia là ý gì?” Hoàng Yến bình tĩnh hỏi, “Muốn tìm bác sĩ ở bệnh viện chúng ta à?”

“Người ta đang uyển chuyển cự tuyệt cô chứ còn sao nữa.” Từ Miểu tức giận nói xong, mắt thoáng liếc nhìn Giang Ninh bên cạnh: “Nghe mà không hiểu à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Hoàng Yến quay trái, quay phải, nhìn quanh: “Vậy anh ta nhìn trúng ai rồi? Bác sĩ Giang ư?”

Tim Giang Ninh đột ngột hẫng một nhịp, lập tức giương mắt, đáp: “Nói đùa cái gì vậy?”

“Chắc không phải đâu.” Từ Miểu như có điều suy nghĩ, “Người ta chỉ lấy cớ từ chối cô thôi. Anh thấy cậu ta cũng tinh tế phết.Thường người ta hay lấy lý do kiểu vì cô cao, mà tôi chỉ muốn tìm người thấp hơn một chút, hoặc cô thấp quá, tôi muốn tìm người cao cơ. Kiểu mấy lý do cứng nhắc mà cô chắc chắn không bao giờ làm được. Lại nói hai ngày nay người đến tìm anh ta nhiều vô số kể, toàn các cô làm bên truyền thông chân dài, da trắng, nói chuyện có duyên, mỗi người mỗi vẻ, hơn nữa hiện giờ người ta đang là người đàn ông hot nhất mạng xã hội, nào có thể xem trọng cô?”

Lâm Yên Thù từ khi nào lại trở thành người đàn ông EQ cao, tinh tế, uyển chuyển vậy? Trước kia anh ta từ chối người khác thẳng thắn, trực tiếp hơn nhiều.

Chút ký ức ngày xưa đột nhiên ùa về trong tâm trí.

Trong thang máy chỉ còn lại Giang Ninh và Từ Miểu. Từ Miểu hắng giọng một cái, lùi ra sau một bước nhìn về phía Giang Ninh, “Gần đây tôi cảm thấy cực kỳ đau đầu, người nhà cứ thúc giục việc xem mắt, tôi không biết nên hay không nên đi gặp đối tượng được giới thiệu nữa. Bác sĩ Giang, với vấn đề phụ huynh ép đi xem mắt, cô xử lý thế nào?”

Giang Ninh lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười: “Muốn đi thì đi thôi. Lỡ đâu gặp được người thích hợp, cũng là một chuyện tốt.”

Thang máy dừng lại ở lầu 9, Giang Ninh chủ động bước ra trước: “Đi thôi.”

Tử Miểu nhìn theo bóng lưng cao gầy của Giang Ninh, thoáng thở dài một hơi.

Giang Ninh tới kiểm tra phòng của Lâm Yến Thù. Thật ra cũng chỉ là kiểm tra phòng ốc của bệnh nhân, Lâm Yến Thù không phải bệnh nhân do cô phụ trách vì thế cô và Lâm Yến Thù cũng không có cơ hội tiếp xúc.

Sau hai ngày làm việc theo giờ hành chính, cô sẽ có một ca đêm. Ca trực đêm bắt đầu từ 6 giờ tối hôm trước đến 12 giờ trưa hôm sau. Đêm qua Giang Ninh thức rất khuya, buổi chiều tỉnh lai hai mắt sưng vù lên trông thấy.

Cô lấy đá trong tủ lạnh ra vội vàng chườm lên để cứu vớt trình trạng khó coi hiện tại, nhưng hồi lâu mà vẫn chẳng thấy có tác dụng. Hơn nữa còn khiến hai mắt đỏ hồng lên, thoạt nhìn rất giống vừa khóc một trận.

Có thể là do bị dị ứng, Giang Ninh lập tức nhớ lại những thứ tối qua đã dùng. Đêm qua cô có đắp mặt nạ. Nhớ đến đó, cô nhanh chóng mở hộp mặt nạ ra kiểm tra thành phần đằng sau bao bì, quả nhiên có hoạt chất gây ra dị ứng.

Mặt nạ cô vừa mới mua không chú ý thành phần. Đúng là tức chết đi được.

Chườm đá lạnh vẫn vô dụng, Giang Ninh dự định đến bệnh viện luôn, tầm này đã vào giờ tan tầm, chỉ cần qua khoa Da Liễu xin chút thuốc bôi là được. Giang Ninh không thể đeo được kính sát tròng với tình trạng hiện tại, đành lấy kính cận đeo vào.

Cô cận 3 độ, lái xe nhất định phải có kính, không thì không thể nhìn rõ được đèn xanh đèn đỏ.

Giang Ninh vừa ngồi vào xe thì đối tượng xem mắt - Lưu Tân Phi gọi điện thoại đến, đây là người duy nhất xem mắt chủ động gọi điện thoại cho cô. Giang Ninh chần chờ một lát mới nhận điện: “Xin chào!”

“Hôm nay tôi có việc đến bệnh viện em. Giờ em có đang ở bệnh viện không?”

“Tôi vẫn chưa tới. Đang trên đường đi. Hôm nay tôi làm ca đêm.”

“Hay chúng ta gặp mặt chút đi?” Lưu Tân Phi nói thẳng: “Tôi sẽ ở bệnh viện chờ em.”

Giang Ninh nhíu mày, không thể lý giải nổi hành vi của đối tượng xem mắt: “Hôm nay tôi không tiện lắm.”

“Em không trang điểm à?” Lưu Tân Phi nói, “Tôi không để ý đâu. Nếu tương lai chúng ta thành đôi, sớm chiều ở bên nhau, tất nhiên sẽ thấy được những mặt mộc mạc đời thường của đối phương. Không có gì tốt hơn việc gặp nhau sau khi tan sở, khi ấy chúng ta đều là chính mình thường ngày.”

Trước đó khi nói chuyện Wechat với nhau, đại khái hai người nhắn tin không nhiều, cho nên Giang Ninh cảm thấy Lưu Tân Phi không có vấn đề gì.

Nhưng nghe xong mấy lời này, đột nhiên cô lại chẳng muốn đi gặp anh ta.

“Gặp sớm chút, được không? Nếu như cả hai đều thấy ổn tết Trung Thu lại sắp xếp cuộc hẹn. Hai ngày nay tôi cũng đã cân nhắc kỹ càng, cảm thấy tết Trung Thu gặp nhau không thích hợp lắm, chọn ngày không bằng gặp ngày. Cứ quyết hôm nay đi.”

Giang Ninh nhìn hai mắt sưng húp trong kính chiếu hậu bên trên, trầm mặc một lát, mới nói: “Ok. Ở đâu?”

“KFC ở cổng phía tây của bệnh viện.” “10 phút sau tôi sẽ đến.”

“Vậy tôi chờ em, tôi mặc áo khoác màu đen.”

Giang Ninh cúi đầu nhìn trang phục của mình, “Tôi mặc áo mau xanh lục.” “Thật sự rất mong đợi được gặp em.” Lưu Tân Phi nói, “Tôi chờ em.”

Giang Ninh cúp điện thoại, đặt tay lên vô lăng, đánh tay lái thẳng ra khỏi hầm để xe. Trên đường gió rất to, cô hạ cửa sổ xe xuống để gió tạt vào cặp mắt đang dị ứng.

Lưu Tân Phi cố tình đề cập đến tết Trung thu, điều này khiến Giang Ninh tương đối ngạc nhiên. Tự nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì? Người Tân Thành khá coi trọng tết Trung thu, khả năng lúc gặp mặt Lưu Tân Phi nhất định phải chuẩn bị chút quà Trung thu, tự nhiên thêm một khoản chi chưa chắc có lãi.

Đúng là không hợp thói thường.

Giang Ninh dừng xe trước cửa KFC cổng phía Tây, vừa liếc nhìn qua đã thấy một người đàn ông mặc áo đen ngồi cạnh cửa sổ, dù chưa từng nhìn ảnh chụp của anh ta nhưng vừa nhìn đã có cảm giác chính là đối tượng xem mắt của cô.

“Em là Giang Ninh?” Đối phương nhanh chóng đứng dậy, dáng người cao tầm 1m75, khuôn mặt già dặn đúng tuổi. Chiều cao không quá chênh lệch, tướng mạo chẳng có gì đặc biệt nhưng được một ưu điểm chính là tóc anh chàng kia tương đối rậm rạp.

Trên mặt bàn đặt một túi khoai tây chiên và hai ly đồ uống. Giang Ninh đi tới: “Xin chào, tôi là Giang Ninh.”

“Lưu Tân Phi.” Đối phương vươn tay đến được một nửa đường thì khẽ nhíu lông mày, “Mắt em sao thế?”

“Tôi bị dị ứng.”

“Có sao không?” Lưu Tân Phi vẫn chăm chú quan sát Giang Ninh.

Giang Ninh thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt anh ta, điềm tĩnh đáp: “Không sao. Chỉ là dị ứng thông thường thôi.”

“Tôi là bác sĩ khoa ngoại tim mạch.” Lưu Tân Phi ngồi xuống đối diện: “Em ngồi đi. Tôi mới gọi đồ uống, em muốn ăn gì?”

Mùi dầu chiên ngập tràn trong không khí, cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu, trước khi đến đây tôi đã ăn rồi.”

Tốt nhất vẫn cứ nên về phòng rồi order đồ ăn ngoài thì hơn.

“Em có thể tháo khẩu trang xuống được không?” Lưu Tân Phi nói, “Em là bác sĩ Khoa Chỉnh hình?”

“Vâng, Tôi làm bên phẫu thuật chỉnh hình.” Giang Ninh tôn trọng tháo khẩu trang xuống, nhưng cũng không chạm vào đồ uống trên bàn.

Lưu Tân nghiêm túc nhìn Giang Ninh, làn da rất trắng, trừ đôi mắt đang sưng đỏ, tất cả mọi đường nét, dáng vẻ đều hoàn mỹ, thanh thuần.

“Tại sao em lại chọn khoa chỉnh hình? Phụ nữ không nhiều người chọn khoa này.”

“Đãi ngộ tốt, lương thưởng tương đối cao.” Giang Ninh vốn biết dì hai là kiểu người không đáng tin, người bà giới thiệu luôn có tài năng siêu việt trong lĩnh vực khiến người khác tối sầm mặt mũi.

“Điều kiện gia đình em không tốt lắm đúng không? Mẹ em là mẹ đơn thân?” Lưu Tân Phi cầm ống hút cắm lên đồ uống, uống một ngụm lại nói tiếp: “Em cần kiếm tiền nuôi gia đình nhỉ?”

Giang Ninh nhìn thẳng đối phương, không thể tưởng tượng nổi tương lai làm sao có thể sinh hoạt cùng dạng người này, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Giang Ninh đã xem mắt rất nhiều người, mỗi lần gặp mặt hầu như đều là lần đầu và cũng là lần cuối.

“Đúng. Cha mẹ tội đã ly hôn lúc tôi học cấp 2.”

“Đến giờ em vẫn chưa kết hôn là do bị ảnh hưởng bởi sự đổ vỡ trong hôn nhân của phụ huynh à?”

“Hôn nhân của cha mẹ anh thì sao?” Giang Ninh hỏi lại.

“Rất tốt. Quan hệ giữa hai người họ vô cùng hòa hợp. Hiện tại cả hai đều sắp về hưu, ba mẹ tôi đều là công nhân viên chức. Tiền lương hưu cũng khá.

Bọn họ tương đối ân ái. Cha tôi chuyên phụ trách đối ngoại, mẹ tôi thì đối nội. Mẹ tôi cũng là người hiền lành, dịu dàng.”

“Vậy tại sao đã 35 tuổi rồi, anh còn chưa kết hôn?”

“Em nói chuyện rất thẳng thắn, tôi rất thích kiểu phụ nữ có tích cách thoải mái như thế.” Lưu Tân Phi bị ngắt lời, cười nói, “Hiện tại phụ nữ đa phần đều bị ảnh hưởng bởi dư luận và truyền thông, thường mang tư tưởng ích kỷ, cộp mác hoa mỹ “yêu bản thân”, không thẳng thắn nhìn thẳng vào điều kiện của bản thân, đặt cái tôi của mình lên trên hết, rồi ra sức đưa ra đủ thứ yêu cầu với đàn ông. Tôi 35 tuổi chưa kết hôn không phải vì không có đối tượng theo đuổi mà bởi vì đến giờ vẫn chưa tìm thấy người phù hợp. Hơn nữa tôi có yêu cầu vô cùng cao với nửa kia, hy vọng tìm được một người bạn đời chất lượng cao.”

Giang Ninh rút một bình giữ nhiệt từ trong balo ra, uống một hớp, cảm thấy đối tượng hẹn hò này có khả năng không có lần gặp mặt sau được nữa.

“Nam nữ khác nhau. Đàn ông càng có tuổi càng có giá đặc biệt là người làm trong ngành này như chúng ta. Hiện tại những cô gái tôi xem mắt đều là những người phụ nữ ở tiêu chuẩn cao. Nhưng mà phụ nữ, càng lớn tuổi càng bị mất giá trị. Đặc biệt qua 30 tuổi, thị trường hôn nhân không còn chỗ tốt dành cho họ nữa, vì vậy phần nhiều họ sẽ bắt đầu hạ thấp tiêu chuẩn. Mà ở cái tuổi 28, 29 phụ nữ đã bắt đầu bị rớt giá rồi, trước kia còn được cánh mày râu săn đón theo đuổi, sau này thì chả ai thèm.”

Giang Ninh vẫn lẳng lặng nhìn anh ta thao thao bất tuyệt.

Lúc này đây Giang Ninh có thể vô cùng chắc chắn, mình sẽ không gặp lại người đàn ông “duyên dáng” này lần thứ 2.

“Khi dì hai của em giới thiệu về hoàn cảnh gia đình em, nói thật, ban đầu tôi không hài lòng cho lắm. Tôi hy vọng nửa kia của mình có thể chăm nom việc nhà. Công việc của tôi tương đối bận rộn, em cũng biết đấy một tháng chúng ta phải tăng ca không biết bao nhiêu lần. Vì thế tôi muốn tìm một người phụ nữ công việc không quá bận rộn, đặc biệt không muốn tìm những người phải làm việc với cường độ cao như nghề bác sĩ. Tôi chỉ muốn tìm một người vợ hiền dịu, biết vun vén hạnh phúc gia đình. Nhưng sau khi gặp em, tôi cảm thấy không giống trong ảnh lắm. Trong ảnh em thật sự rất đẹp. Dung mạo lung linh, tôi vốn còn hơi lo lắng một chút, không ngờ ở ngoài em giản dị, ôn hòa như vậy.”

Anh ta không hỏi mấy vấn đề này lúc nhắn tin trên Wechat hóa ra là vì dì hai đã sớm thông tin cẩn thận, đầy đủ về toàn bộ chuyện quá khứ của cô, thậm chí có khi còn thêm mắm dặm muối cho tệ hơn.

“Tôi không cần nửa kia của mình quá mức dễ nhìn, phụ nữ qua 30, giá trị nhan sắc không quá quan trọng.” Lưu Tân Phi cười nói, “Thú thực, em không quá hợp với khoa Chỉnh hình, theo tôi thấy em hợp làm giảng viên đại học hơn.”

Giang Ninh bình tĩnh nhìn đối phương.

“Em thử xem, xác suất vào làm giảng viên đại học của các trường y với năng lực của em có lẽ không thấp đâu? Sở hữu bằng cử nhân của đại học A, lại có hơn 4 năm kinh nghiêm lâm sàng, muốn xin vào làm giảng viên đại học y Tân Thành cũng không thành vấn đề.”

Giang Ninh cất bình giữ nhiệt vào lại balo, nhàn nhạt đáp: “Vì sao anh cho rằng tôi không hợp làm bác sĩ khoa Chỉnh hình.”

“Khối lượng công việc Khoa Chỉnh hình quá lớn. Một gia đình có hai bác sĩ để làm gì? Định thành ổ cú đêm chắc?” Lưu Tân Phi tự cho là mình hài hước nói: “Em vì thiếu tiền mới chọn khoa Chỉnh hình, đúng chứ? Sau khi chúng ta kết hôn, em không cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa. Gia đình tôi rất có điều kiện, ít nhất hơn nhà em rất nhiều. Gả cho tôi, tôi đủ sức nuôi cả mẹ em và em, em cũng có thể lựa chọn một công việc nhàn hạ hơn.”

“Mạo muội hỏi 1 câu, anh tốt nghiệp trường đại học nào?” Giang Ninh hỏi, “Trình độ hiện tại là gì?”

Nụ cười trên mặt Lưu Tân Phi cứng lại, “Tôi đang là nghiên cứu sinh của Đại học y Tân Thành. Tôi biết em tốt nghiệp trường top, có học vị cao, nhưng em phải hiểu được một đạo lý là: phụ nữ dù trình độ có cao thế nào chăng nữa, nhưng nơi công sở vẫn là thiên hạ của đàn ông. Em nên nhìn thẳng vào hiện thực, nếu em là đàn ông, công tác tại khoa Chỉnh hình quả thật điều kiện không tệ. Nhưng em lại là phụ nữ, ở khoa đó phụ nữ các em mãi mãi không được đánh giá cao, đồng thời điều ấy cũng trở thành điểm trừ của em khi bước vào thị trường hôn nhân. Khoa Chỉnh hình gây nhiều bất lợi cho việc sinh nở, cũng gây khó khăn trong việc giáo dục con cái.”

“Tôi học y 8 năm, gắn bó với nghề này đã 4 năm, vài chục năm sống cần mẫn, chăm chỉ đó không phải vì để trở thành mẹ thành vợ của ai cả.” Giang Ninh giương mắt, thẳng thắn nhìn Lưu Tân Phi, “Tôi sẽ không bỏ công việc này. Thật xin lỗi, tôi không phải đối tượng anh muốn tìm, hôm nay tới đây thôi. Tôi nghĩ chúng ta cũng không cần tiếp tục liên lạc nữa.”

“Tôi vẫn luôn không tán thành việc phụ nữ học quá nhiều, đọc sách đến váng cả đầu, không phân biệt nổi thế giới thật, với mộng tưởng, không biết bản thân mình ở đâu, chẳng rõ bản thân là ai, ngộ nhận về bản thân, dẫn đến bỏ lỡ cơ hội tối nhất.” Lưu Tân phi ôm cánh tay, ngả lưng ra sau ghế, nhìn về phía Giang Ninh, “Cô cho rằng bản thân ưu tú lắm à? Cô dùng app chỉnh ảnh của mình đúng không? Hình của cô trên ảnh với bên ngoài chênh lệch quá lớn. Đúng là thứ phụ nữ hư vinh. Cô đã 29 tuổi rồi, còn có một bà mẹ ung thư. Ưu thế duy nhất của cô chỉ có trình độ, bằng cấp mà thôi. Cô cho rằng bản thân có thứ gì chứ? Bộ gen của cô không tệ, thứ tôi nhìn trúng, cùng lắm cũng chỉ có bộ gen đó, tương lai có thể đẻ được một đứa trẻ thông

minh sáng dạ, ngoài ra bản thân cô nào có thứ gì để mà cạnh tranh với những cô gái khác.”

“Ban đầu tôi không cảm thấy mình ưu tú, hơn người gì cả.” Giang Ninh cầm balo đứng dậy, khóe miệng gương lên một nụ cười mỉm nhã nhặn, chuyên nghiệp: “Nhưng hiện tại tôi cảm thấy thật may mắn. May vì tôi có ưu thế này, bởi vì nhờ nó xung quanh tôi mới không tồn tại dạng người như anh.”

“Cô có ý gì?” Lưu Tân Phi thẹn quá hóa giận đứng bật dậy, vươn tay kéo mạnh cánh tay Giang Ninh: “Đại học A là ghê gớm lắm sao? Tinh tướng cái nỗi gì?”

Giang Ninh làm ở khoa Chỉnh Hình đã nhiều năm, lực tay không yếu, người bình thường muốn động đến cô cũng không dễ, đang định trở tay đánh trả.

Bỗng nhiên bờ vai bị người nào đó siết chặt, một lực cực kỳ mạnh mẽ đẩy cô ra đằng sau.

Giang Ninh giương mắt, đã thấy trước mặt một bóng lưng thẳng tắp, cao lớn cùng nửa sườn mặt vô cùng quen thuộc.

Hô hấp như đình trệ, da đầu tê rần, cô chậm rãi quay đầu ra sau thấy Chu Tề đang hớt hải chạy tới.

“Anh thử động vào cô ấy xem?” Lâm Yến Thù ngăn trước người Giang Ninh, cằm khẽ giương lên, thái độ trịnh thượng, khinh khi: “Đại học A quả thực chẳng có gì ghê gớm, có điều với loại người như anh mà nói, dù có cố gắng cả đời cũng không thể với tới nổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play