“Em có biết vì sao em thường xuyên gặp được anh ở Quảng trường Xuân Giang không?” Lâm Yến Thù hắng giọng một cái, nói: “Là anh cố ý tạo cơ hội để chúng ta gặp nhau đó. Em và anh đúng là không mưu mà hợp. Kể cả lần lớp 11 anh đưa em đến bệnh viện cũng không phải trùng hợp ngẫu nhiên, anh thấy trạng thái sức khoẻ của em có vẻ không tốt lắm, cho nên cố tình xin nghỉ học, còn theo em đi lên xe bus. Nào có nhiều sự trùng hợp đến thế, tất cả đều là âm mưu tiếp cận em của anh mà thôi.”
Giang Ninh cầm di động, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa kính rọi vào mắt cô. Vành mắt nóng lên, có chút xót, “Lâm Yến Thù?”
“Bị tổn thương không phải là lỗi của em. Phản kháng càng không có tội. Đã lưỡng tình tương duyệt tại sao lại phải cố tình rời xa? Logic gì? Anh không có cái suy nghĩ đó, càng không muốn yêu đơn phương.”
“Hả?”
“Em nghĩ xem, tại sao anh lại đưa băng dán cá nhân cho em.” Lâm Yến Thù khẽ cười, “Anh nào có phải người lương thiện như thế, gặp ai cũng tuỳ tiện tặng băng dán cá nhân? Em hỏi Che Tề đi, anh là kiểu người sẽ cho một người qua đường băng dán cá nhân sao? Anh rất vui vì em cũng thích anh,
nhưng A Ninh à, em đặt anh dưới mắt kính quá hoa mỹ rồi, anh không phải người tốt bụng như thế.”
Tại sao Lâm Yến Thù lại đưa cho Giang Ninh băng dán cá nhân?
Bởi vì… lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, anh đã không thể dời mắt nổi.
Lâm Yến Thù lăn lộn ở con ngõ Long Vĩ này đã lâu, lâu đến mức sắp hoà thành một thể với nơi dơ bẩn, hỗn loạn, tăm tối này. Vậy mà giữa khu ổ chuột chật hẹp, bẩn thỉu, u ám ấy đột nhiên xuất hiện một cô gái sạch sẽ, trong trẻo đến tinh khôi.
Cô bé ấy mặc bộ váy trắng muốt, phía sau là thùng rác hôi thối, bốn xung quanh những bức tường cũ nát, lụp xụp, tróc nở. Cô ấy đứng đó không nhuốm chút bụi trần, so với những cô gái Lâm Yến Thù biết hoàn toàn khác biệt, tựa như… một con thiên nga trắng cao quý, từ thiên đường vô tình rơi xuống nhân gian hỗn tạp, nhiễu nhương.
Khi đó Giang Ninh vẫn để tóc dài, suối tóc đen nhánh, làn da trắng ngần, đôi mắt to tròn như búp bê.
Cậu nhóc Lâm Yến Thù khi ấy hoàn toàn bị cô bé kia thu hút, bối rối lục tìm trong túi chiếc băng dán cá nhân cuối cùng đưa cho cô.
“Vừa rồi anh im lặng là bởi vì cảm thấy hối hận. Vì sao lúc đó anh không phát hiện ra? Nếu như anh sớm biết được, nếu như anh nhanh nhạy hơn…. chúng ta đã không phải chia xa lâu như thế?”
“Vấn đề ở em, do em không nói cho anh biết, khi đó em quá nhu nhược…”
“Đừng ôm hết trách nhiệm lên bản thân, A Ninh. Không phải tại em. Em không có lỗi gì cả. Là tại họ không thể bảo vệ em thật tốt. Lúc đó em chỉ là một cô bé con thì có thể làm thế nào được chứ? Em không nhu nhược. Em rất tốt, dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu, em vẫn kiên định đến cùng, không lầm đường lạc lối, còn cố gắng vươn lên, trở thành một bác sĩ ưu tú, cố gắng dùng khả năng của mình cứu giúp người khác.” Lâm Yến Thù dựng lại, ngữ điệu nhẹ nhàng hơn, khẽ cười, “Anh thích em nhiều năm như thế, quả là có mắt nhìn người.”
Giang Ninh sửng sốt. Thích nhiều năm như vậy?
“Trước mắt Hứa Tĩnh đã an toàn, cô nhóc chưa kịp làm ra hành động gì không thể cứu vãn, bọn anh sẽ cố gắng hết sức bảo vệ em ấy. Pháp luật vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, và chúng anh cũng đang chăm chỉ làm việc hết sức. Bạo lực học đường trong một tương lai không xa sẽ hoàn toàn bị xoá sổ. Có lẽ thế giới này bản chất không hoàn hảo, nhưng cuối cùng cũng có một ngày chúng ta có thể trở thành người mà chúng ta ước mong, hy vọng. Anh đang gấp rút cho người đi tìm Hứa Tĩnh, em đừng nên suy nghĩ quá nhiều.”
“Còn một việc nữa. Giang Ninh! Em đã 10 năm chưa gặp lại anh, nhưng anh thì không.” Ngữ điệu Lâm Yến Thù bình tĩnh, “Mỗi năm một lần anh đều lén đến thăm em, cho đến tận 2 năm trước em từ chức ở bệnh viện trực thuộc đại học A, anh mới hoàn toàn mất tin tức của em. Đối với anh mà nói, anh chưa từng cảm thấy diễn biến tình cảm của hai ta nhanh, ngược lại anh luôn cảm thấy quá chậm. Ngày hôm ấy, tại phòng cấp cứu, anh vừa thoáng thấy em đã lập tức nhận ra em. Nhưng em đeo khẩu trang, anh không quá chắc.
Ngày hôm sau vừa tỉnh lại anh lập tức tìm em xác nhận. Vụ hút trộm thuốc lá kia chỉ là lừa em thôi. Anh nào có kém cỏi đến thế, hút thuốc ngay trong bệnh viện. Anh chỉ là… rất muốn gặp em.”
Giang Ninh ngẩn người, đến tận khi đầu bên kia cúp điện thoại cô mới hoảng hồn lấy lại tỉnh táo.
Hằng năm Lâm Yến Thù đều tới thăm cô?
Lần thứ nhất họ gặp lại tại bệnh viện Tân Thành, Lâm Yến Thù nhìn cô chằm chằm khó khăn hỏi cô tên là gì?
Lúc ấy Giang Ninh đội mũ, đeo khẩu trang, che kín gần như cả khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt.
Như thế mà vẫn có thể nhận ra chứng tỏ phải là người vô cùng thân thuộc.
Xe đến trước cửa bệnh viện Tân Thành, Giang Ninh uống nửa bình nước mới bước xuống xe. Lâm Yến Thù tìm cô xác nhận, có khả năng là thật, khi đó anh chạy tới kiểm tra thẻ nhân viên của cô, chính là muốn xem tên của cô.
Giang Ninh không biết hình dung tâm tình của mình thời khắc này như thế nào, giống như có 500 vạn từ trên trời rơi xuống đầu. Cô thoáng thất thần, lại có cảm giác mình đang nằm mơ: Lâm Yến Thù vậy mà đã thích cô rất nhiều năm.
“Bác sĩ Giang?”
Giang Ninh quay đầu thấy Tử Miểu vội vàng đi tới, đại khái cũng là bị gọi đến đột xuất.
“Hôm nay mặc đẹp thế, đi hẹn hò à?” Ánh mắt Từ Miểu dừng trên người cô, khẽ cười: “Tôi rất ít khi thấy cô đi giày cao gót, bác sĩ Giang đã có ai nói với cô là nhìn cô rất giống mấy minh tinh màn ảnh chưa?”
Tử Miểu sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Không phải là Lâm Yến Thù đó chứ? Buổi sáng anh ta mới làm thủ tục xuất viện xong. Cô hẹn hò với anh ta sao?”
Giang Ninh gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, là anh ấy.”
Tử Miểu lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh ngạc tột độ: “Đã xác định quan hệ rồi? Nhanh thế?”
“Vừa chính thức xác định tình cảm.” Giang Ninh xách theo balo, đi trên đôi giày cao gót chậm rãi bước vào bệnh viện. Hôm nay cô trang điểm rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trang nhã. “Chủ nhiệm Tần gọi anh về? Có ca phẫu thuật gấp, đúng không?”
“Cao tốc Nam Thành xảy ra vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, nghe nói hiện trường khốc liệt lắm. Vài phút thôi đã lên no.1 hot search. Tất cả bác sĩ ngoại khoa đều được triệu tập về bệnh viện, đêm nay đoán chừng chúng ta phải thức cả đêm.” Từ Miểu liên tục đi nhanh về phía trước: “Hai người tiến triển nhanh vậy? Sao không suy nghĩ thật kỹ đã.”
“Không tính là nhanh. Chúng tôi quen biết đã hơn 10 năm rồi.” Giang Ninh nghĩ ngợi một lúc, nói tiếp: “Cấp 3 chúng tôi đã ở bên nhau, chỉ là do một số việc mà sau khi tốt nghiệp chia xa, tuy nhiên khi trùng phùng lại không cảm thấy chút xa lạ nào. Tôi vẫn như vũ thích anh ấy, vậy thì cứ thuận theo trái tim, ở bên cạnh anh ấy. Cuộc đời tưởng dài mà rất ngắn, tôi không muốn lãng phí vào những suy nghĩ thiệt hơn, quẩn quanh rắc rối.”
Giữa trưa ánh nắng rực rỡ, cố níu kéo chút gay gắt cuối cùng của cuối thù trước khi bước sang đầu đông.
Ánh nắng chiếu thẳng lên người có chút nóng.
Từ Miểu dừng bước nhìn Giang Ninh một hồi mới cất tiếng hỏi: “Cô rất thích anh ta.”
“Đúng thế.”
“Vậy hai người đều thích đối phương nhiều năm như thế không thay đổi, người khác muốn chen vào cũng chẳng chen nổi.”
Lúc trước Từ Miểu còn cho rằng có lẽ mình vẫn có cơ hội, so với Lâm Yến Thù anh có ưu thế về ‘cự ly’, vốn nghĩ nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng (*).
(*) 近水楼台先得月[jìnshuǐlóutáixiāndéyuè]: gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Tướng mạo xuất sắc như Lâm Yến Thù chắc chắn quan hệ tình cảm không hề đơn giản. Thâm tình anh ta nói ra có lẽ chỉ là sự nhầm tưởng về tình bạn, tình thân sang tình yêu. Hơn nữa Từ Miểu sống thực tế hơn Lâm Yến Thù rất nhiều, tính chất nghề nghiệp cũng an toàn hơn.
Buổi tối hôm đó Lâm Yến Thù hỏi anh có phải anh thích Giang Ninh không. Từ Miểu thẳng thắn thừa nhận.
Sau đó Lâm Yến Thù hời hợt nói, “Tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. Giang Ninh là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi ở bên nhau hơn 1 năm rưỡi. Tôi chờ cô ấy gần 12 năm trời. Tôi chỉ rung động với duy nhất một người, cũng chỉ yêu duy nhất một người. Thích từ thời còn là cậu thiếu niên non nớt đến khi đến tận lúc trưởng thành. Anh có thể thích cô ấy đến mức nào? Anh có thể yêu cô ấy hơn cả bản thân không? Còn tôi. Tôi có thể.”
Từ Miểu chỉ là một người bình thường.
Một người bình thường với tình cảm bình thường, với những rung động bình thường và cũng thích Giang Ninh một cách bình thường.
Những người 30 tuổi bình thường có sự lý giải về tình yêu một cách phổ thông nhất, khả năng nói ra câu “Tôi yêu em” đã là cực hạn. Sau đó tiến tới hôn nhân, sinh con dưỡng cái. Si mê một ai đó đến trung trinh, cuồng nhiệt Từ Miểu cảm thấy thứ cảm xúc đó quá viển vông, có lẽ chỉ xuất hiện trên phim hay tiểu thuyết ngôn tình.
Thế nhưng Lâm Yến Thù lại dành cho Gianh Ninh một tình yêu tuyệt đối như thế.
Anh ta nói với Từ Miểu tình cảm 15 năm của mình dành cho một cô gái, sự nhớ nhung vô hạn chưa bao giờ tắt lửa.
Thời khắc ấy Từ Miểu đã biết mình không có cơ hội, một cơ hội nhỏ nhoi cũng chẳng có. Thậm chí lời thổ lộ anh định nói ra cũng quá mức nông cạn, sơ sài, vậy nói ra làm chi cho uổng công.
Anh không có khả năng đối xử tốt với Giang Ninh như Lâm Yến Thù đối với cô.
Lẳng lặng chờ đợi một người hơn chục năm? Đúng là chỉ có kẻ điên! Đúng là điên rồi.
Điên tình.
Nào có mưu đồ gì trong chuyện này? Cũng cần gì phải quẩn quanh trong những suy nghĩ tiếc nuối.
Đặt bản thân trong hoàn cảnh đó, anh liệu có làm nổi không? Anh không làm được.
Anh không thể yêu một người hơn cả bản thân mình.
“Hôm nào sẽ mang kẹo mừng đến đãi mọi người, hôm nay thực sự quá bận rộn, kẹo chưa kịp đi mua.” Giang Ninh đi vào đại sảnh, ấn thang máy.
“Cô cũng chờ cậu ta hơn mười mấy năm sao?” Từ Miểu lảo đảo bước vào thang máy, vẫn chưa thể dứt khoát từ bỏ được ý định. Anh muốn xác minh lại lần cuối.
“Xem là như thế đi.” Giang Ninh gật đầu. “Đó là người duy nhất khiến tôi rung động.”
Giữa trưa cao tốc Nam Thành xảy ra vụ tai nạn va chạm đuôi xe nghiêm trọng. Ba chiếc xe nối tiếp đâm vào nhau, 6 người bị thương, 3 người trọng thương, trong đó có một người bị thương trân chái đặc biệt nghiêm trọng có khả năng phải cắt bỏ. Trong phòng cấp cứu mùi thuốc sát trùng hoà cùng mùi máu tươi nồng nặc, khắp nơi đều là tiếng rên rỉ, gào khóc.
Giang Ninh và Từ Miểu mau chóng chuyển bệnh nhân đến phòng phẫu thuật, người cần cắt bỏ chân là một cậu thiếu niên trẻ tuổi. Cậu bé nắm chặt tay Giang Ninh run rẩy cầu xin: “Xin bác sĩ, nhất định phải giữ lại chân của
cháu, cháu không muốn trở thành người tàn tật. cháu không thể không có chân được.”
Giang Ninh bình tĩnh trấn an cậu thiếu niên, nói: “Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Chủ nhiệm Tần là bác sĩ mổ chính, cuộc họp trước khi phẫu thuật kéo dài tương đối lâu. Bọn họ rất muốn giữ lại chân cho cậu thiếu niên kia, nhưng cuối cùng vẫn phải cắt bỏ. Tình trạng của cậu bé vô cùng nghiêm trọng.
Toàn bộ dây thần kinh và mạch máu ở phần đùi phía trong đều bị đứt gãy, nếu khăng khăng giữ lại có thể gây nguy hiểm đến tính mạng bệnh nhân.
Ca phẫu thuật này khiến Giang Ninh bận rộn đến tận đêm khuya. Cô ngồi trong phòng bệnh theo dõi tình hình cậu bé đến khi chắc chắn các thông số về cơ bản ổn định mới rời đi. Cô không thích nhất chính là cảm giác này: Lực bất tòng tâm.
Chạng vạng sáng, bệnh viện yên tĩnh như tờ, ánh đèn trắng phản chiếu lên nền gạch men sáng đến lóa mắt. Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Cô cởi áo blouse trắng, thay váy, khoác áo khoác vào, xỏ giày bệt, đi vào thang máy, ấn nút xuống lầu.
Sảnh toà ngoại khoa vắng ngắt chỉ có một chú bảo vệ đang đi lòng vòng kiểm tra.
Giang Ninh rất mệt mỏi, cúi đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại di động gọi tài xế công nghệ. Tài xế hôm nay là Lâm Yến Thù gọi tới, xe của cô đang ở nhà. Lộ trình có hơi xa, và đi bộ thì không an toàn.
Giang Ninh đi chưa đến 50 mét đã ra khỏi tòa nhà phẫu thuật, đột nhiên cảm giác được có người đang dõi mình.
Trực giác mách bảo, tóc gáy Giang Ninh dựng lên. Đoạn đường này hơi tối, cổng bảo vệ cách chỗ này tương đối xa, nơi gần nhất là toà ngoại khoa thì bảo vệ đang đi kiểm tra bên trong tòa nhà.
Bọn họ là bác sĩ, khả năng đối mặt với nguy hiểm là rất lớn, đặc biệt là bác sĩ khoa chỉnh hình, tỷ suất khiếu nại tương đối cao, quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng khá căng thẳng. Nhẹ thì phàn nàn nặng thì kiện cáo. Nháy mắt, trong đầu Giang Ninh hiện lên vô số tình huống nguy hiểm có thể xảy ra.
Trong thời gian cô học tiến sĩ ở tại đại học A, có một phó trưởng khoa chỉnh hình của bệnh viện trực thuộc đại học A nơi cô làm việc bị người nhà bệnh nhân đâm trong ca trực đêm.
Sau vụ việc đó tất cả các bác sĩ, y tá đều được huấn luyện viên chuyên nghiệp đích thân viện trưởng mời về dạy một khóa phòng thân và cách xử lý tình huống trong các trong các trường hợp gặp nguy hiểm.
Giang Ninh cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng, không quay đầu, thuần thục cho tay vào túi cầm chặt roi chích điện cầm tay.
Tay kia cầm điện thoại di động lên nhanh chóng ấn số điện thoại của Lâm Yến Thù.
Sau lưng vang lên tiếng chuông quen thuộc, Giang Ninh đột ngột quay đầu.
Lâm Yến Thù một tay đút túi một tay cầm điện thoại, chân dài thẳng tắp, đứng cách cô chừng 5 mét. Anh mặc áo thun đen, khoác áo jacket tối màu bên ngoài, cằm khẽ nâng lên, đôi môi thoáng ý cười dịu dàng: “Là anh đây.”
Tinh thần Giang Ninh lúc này mới nhẹ nhàng buông xuống, khẽ thở phào một hơi, cất công cụ phòng thân vào lại balo, nhịn không được nhoẻn miệng cười: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Vụ tai nạn giao thông liên hoàn kia ảnh hưởng tương đối lớn, anh đến xem xét tình trạng chút, thuận tiện chờ em tan ca.” Lâm Yến Thù bước đến gần cô, nói: “Phản ứng không tệ, tính cảnh giác rất cao, anh còn cho là một lúc nữa em mới phát hiện ra.”
“Sao không gọi em?” Giang Ninh kéo cao cổ áo lên: “Anh đã ăn tối chưa?”
“Đang định gọi thì em đã gọi cho anh rồi, em phản ứng rất nhanh đó.” Lâm Yến Thù đứng đối diện Giang Ninh, cách tầm nửa mét, trong đôi mắt đen huyền thăm thẳm là những tia sáng rực rỡ, như ngôi sao băng vút qua màn đêm: “Đói bụng à? Ăn khuya không? Em muốn ăn gì nào?”
“Đi đâu ăn? Anh lái xe đi hay gọi taxi?” Giang Ninh nhìn thấy Lâm Yến Thù, tâm trạng động nhiên tốt hẳn lên. Anh đang ở ngay trước mặt cô, dáng người cao lớn, vững trãi, chiếc bóng đen dài in trên mặt đất lồng lên bóng của cô, tạo cho Giang Ninh cảm giác an toàn, và đầy chở che.
Có người đợi mình tan tầm thật tốt.
“Lái xe đi. Đồng nghiệp của anh đi xe đến đây.” Lâm Yến Thù đưa chìa khoá cho cô, chỉ chỉ địa điểm đỗ xe. “Xe của anh ở ngay dưới lầu toà ngoại khoa. Anh đứng tựa cửa xe chờ em, còn cho rằng bác sỹ Giang nhất định sẽ thấy mình, nào ngờ ai đó lạnh lùng vượt qua anh, bước thẳng ra ngoài.”
Giang Ninh nhận chìa khoá giương mắt nhìn sang, xe của anh quả thực đỗ rất ngang nhiên, còn kém nước chặn ngang cửa khu ngoại khoa. Thời điểm Giang Ninh đến gần chiếc xe còn cố ý đi vòng quanh đó, vô tội nhìn Lâm Yến Thù, chân thành nói: “Xin lỗi, xe anh đỗ ở đâu, em không nhìn thấy.”
“À ra là không thấy được anh.” Lâm Yến Thù trầm ngâm đáp, cúi đầu đút tay vào túi áo khoác đi đến bên cạnh Giang Ninh, chân anh dài bước cũng lớn hơn người thường, nhưng tốc độ không nhanh, cố tình muốn sóng vai cùng cô. Khoảng cách giữa hai người chưa đầy 1 bàn tay chỉ cần hơi xích lại là có thể chạm tới.
“Là anh quá bình thường không lọt nổi vào mắt của bác sĩ Giang.”
“Không phải.” Giang Ninh kéo khẩu trang xuống, đi vòng qua bên phải Lâm Yến Thù, giơ ngón tay trỏ lên: “Kia là cái gì?”
“Cái gì?” Lâm Yến Thù nghiêng đầu, hàng mi dài rủ xuống, chăm chú nhìn cô, lông mày anh theo thói quen hơi nhướng lên, giọng nói trầm thấp: “Bác sĩ Giang?”
Hai người đứng cách nhau rất gần, Giang Ninh nhìn quanh bốn phía, lại tiến lên dựa sát vào ngực anh, kéo bàn tay anh khỏi hai túi quần, nắm thật chặt, gò má cô ửng đỏ, ngượng ngùng lên tiếng: “Lâm Yến Thù, em có thể ôm anh một chút được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT